Mùng hai tháng tư, phu phụ Đổng viên ngoại mang đồ cưới đã chuẩn bị đến Văn gia. Đồ cưới được đặt trên một cái bàn nhỏ hình vuông, khiến của hồi môn vốn đã hậu hĩnh trông càng thêm phong phú. Đổng viên ngoại yêu thương Ngọc Chi, thế nên ngoại trừ đồ cưới như tơ lụa gấm vóc, trang sức các loại thì còn có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, ngay cả lược chải tóc hay lược dày cũng chuẩn bị luôn. Đổng gia gửi đồ hồi môn trùng trùng điệp điệp tới Văn gia, trở thành tiêu điểm bàn tán xôn xao của chúng bách tính kinh thành.

Chu thị để Ngọc Chi thử lễ phục tân hôn hết lần này đến lần khác, cuối cùng sau khi sửa đổi ba lần thì mới coi như quyết định.

Ngọc Chi thầm cảm thấy căng thẳng. Quãng thời gian sáu ngày này đối với nàng mà nói đích thực là đếm từng ngày từng ngày, mỗi một ngày trôi qua thì cách ngày thành thân càng gần, nàng càng trở nên bất an.

Thước Nha Nhi quan sát thấy nét mặt của nàng, cười trêu: “Không phải tiểu thư đã nói ngày này rốt cuộc cũng sẽ tới ư? Sao bây giờ còn căng thẳng vậy chứ?”

Ngọc Chi liếc nàng một cái, “Chỉ biết trêu chọc ta, em thật sự có bản lĩnh ghê nhỉ.”

Thước Nha Nhi nén cười tạ lỗi với nàng: “Là nô tỳ không đúng, tiểu thư đừng giận mà.”

Ngọc Chi hít sâu hai lần, khôi phục tâm trạng, “Không có gì không có gì, không phải chỉ gả cho người ta thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ.”

Nói thì dễ, nhưng đến buổi tối mùng bảy tháng tư, Ngọc Chi gần như cả đêm không ngủ. Vốn đã căng thẳng, vậy mà Chu thị còn kéo nàng tới giáo dục trước hôn nhân, Ngọc Chi nghe mà mặt nóng tai đỏ. Nhưng Chu thị lại rất chi có trách nhiệm, nói một hồi tới nửa đêm, trước khi đi còn đưa cho nàng một cuộn tranh, nói là tranh hồi môn lót đáy hòm.

Sau khi Ngọc Chi chờ bà đi rồi, nhất thời tò mò mở ra xem thử, kết quả mặt tức thì đỏ bừng. Cái gì mà “tranh hồi môn” cơ chứ, rõ ràng là xuân cung đồ mà. Xem ra Chu thị vẫn chưa hài lòng về những chỉ dạy của bà cho nàng, còn phải chi tiết thêm chút nữa mới thấy an tâm. Ngọc Chi dở khóc dở cười đem cuộn tranh nhét vào rương.

Đêm nay mãi đến khi trời tờ mờ sáng nàng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa được bao lâu thì đã bị lôi dậy. Ngọc Chi mở mắt, phát hiện toàn bộ Đổng gia ồn ào, náo nhiệt vô cùng.

Nàng trước để Thước Nha Nhi hầu hạ mình rửa mặt, ăn qua quýt chút điểm tâm, kế đó là bị nhũ nương kéo đi trang điểm. Nhũ nương Phương thị của Ngọc Chi trước giờ khéo tay nhất, nên hôm nay trang điểm cho nàng cũng sẽ bày hết công lực. Ngọc Chi tò mò ngước lên nhìn bà, nhưng lại thấy bà nhìn nàng với đôi mắt nén lệ.

Ngọc Chi bị hành động này của bà khiến trong lòng cũng không dễ chịu, vội lên tiếng an ủi: “Nhũ nương, người sao vậy, không phải người cũng theo con đến Văn gia ư? Sao lại đau lòng làm gì?”

Nhũ nương liếc mắt trách nàng, “Đứa trẻ ngốc, nhũ nương đây là đang mừng cho con đó, sao lại đau lòng chứ?” Bà lau nước mắt, vừa kẻ mày cho Ngọc Chi vừa nói: “Đừng chậm trễ nữa, lát nữa phu nhân sẽ tới giục.”

Ngọc Chi ngồi ngay ngắn trên ghế, để nhũ nương vẽ mi tô son búi tóc, sau đó đứng dậy, Thước Nha Nhi mặc lên cho nàng bộ giá y đỏ rực thêu chim phượng rực rỡ, đổi một đôi hài thêu, cuối cùng đội mũ phượng, chuẩn bị gần như ổn thỏa.

Đúng lúc này thì Chu thị tới, thấy Ngọc Chi đã trang điểm xong xuôi thì hài lòng nói: “Vẫn là nhũ nương động tác nhanh nhẹn, người Văn gia đến rước dâu sắp tới cửa rồi.”

Thước Nha Nhi nhanh miệng cười nói: “Vị cô gia này của nhà chúng ta cũng thật sự sốt ruột nhỉ.”

Chu Thị cười trừng mắt liếc Thước Nha Nhi một cái, lại thấy Ngọc Chi xấu hổ, bước lên kéo tay nàng: “Ngọc Chi nhà chúng ta tựa thiên tiên, người ta đợi không kịp cũng phải thôi.”

“Dì……..” Ngọc Chi bất đắc dĩ kêu bà một tiếng, “Lời người khoa trương quá, Văn đại thiếu gia nhà người ta chưa gặp con bao giờ, làm sao biết con giống hay không giống thiên tiên chứ?”

Chu thị cười: “Hiện giờ còn gọi là Văn đại thiếu gia? Nên sửa thành phu quân rồi.”

Mặt Ngọc Chi lập tức đỏ bừng, Chu thị hãy còn muốn trêu nàng vài câu thì bên ngoài có người hô: “Phu nhân, người đón dâu của Văn gia đến rồi.”

Chu thị nghe thấy liền vội bảo Thước Nha Nhi lấy khăn tân nương cho nàng. Ngọc Chi níu tay bà, tò mò nhìn về phía cửa phòng, “Sao cha không tới ạ?”

Chu thị thở dài, “Cha con mới rồi còn lau nước mắt đấy, có lẽ hiện giờ đang ở tiền sảnh tiếp đãi người Văn gia. Ông ấy sợ gặp con rồi càng thêm lưu luyến, thế nên mới không tới.”

Ngọc Chi nghe vậy thì trong lòng cũng có chút khổ sở. Nàng ở bên ngoài nhiều năm, dù vẫn chưa quen với thân tình ấm áp đột ngột này, nhưng hiện giờ nàng cảm nhận một cách sâu sắc tình cha dào dạt.

Chu thị trông thấy nét mặt nàng thì mắt cũng trở nên ẩm ướt, nắm tay nàng nói: “Ngọc Chi và dì cùng đi bái tế mẫu thân con đi, để tỷ ấy cũng biết hôm nay là hỉ sự thành thân của con.”

Ngọc Chi lắc đầu, “Hôm qua con đã bái tế mẫu thân rồi, nói với người chuyện nữ nhi hôm nay thành thân. Hiện người Văn gia vẫn đang đợi bên ngoài, đi nữa cũng không tiện.”

Chu thị gật đầu, “Mẫu thân con trên trời có linh thiêng sẽ phù hộ con.” Bà nâng tay đội khăn cho nàng, nắm tay nàng, bảo nhũ nương ở bên cạnh rồi hai người mỗi bên một người dìu nàng ra cửa đi về phía tiền sảnh, Thước Nha Nhi cũng vội vàng theo sau.

Trong tiền sảnh tiếng nói tiếng cười huyên náo, trong viện trống nhạc trỗi lên, xung quanh đều tràn ngập âm thanh chúc mừng. Ngọc Chi rũ mắt, chăm chăm quan sát từng chỗ mà bước chân đi qua, theo Chu thị và nhũ nương đi vào tiền sảnh, chờ tới khi dừng lại, đập vào mắt là một đôi ủng đen, nàng theo đó nhìn lên, chỉ trông thấy một bàn tay có vẻ xanh xao, khớp xương lộ ra, thon dài sạch sẽ.

Ngọc Chi thầm đoán đây nhất định là Văn đại thiếu gia rồi. Chàng ta còn có thể đích thân đón dâu, xem ra sức khỏe cũng không đến nỗi quá tệ.

Bên cạnh có người cao giọng hô: “Tân lang đã hành đại lễ, tân nương tiến lên nghe phụ mẫu dạy bảo—“

Chu thị thả tay Ngọc Chi, ngồi vào ghế trong phòng khách, Đổng viên ngoại ngồi ở hướng đông, bà ngồi ở hướng tây.

Ngọc Chi để nhũ nương và Thước Nha Nhi dìu mình tiến lên quỳ trước Đổng viên ngoại. Giọng Đổng viên ngoại mang theo nghẹn ngào vang lên trên đầu nàng: “Con ta, sau này gả đến Văn gia phải phụng dưỡng cha mẹ chồng cho tốt, mọi sự không được làm trái ý của trưởng bối trong nhà, phải giúp chồng dạy con cho tốt mới được.”

Ngọc Chi cúi đầu lạy, “Nữ nhi cẩn tuân lời phụ thân dạy bảo.”

Đổng viên ngoại gật đầu, trao cho nàng một bộ xiêm y.

Ngọc Chi nhận lấy lại hướng ông quỳ lạy, nhũ nương đỡ lấy bộ xiêm y, dìu nàng đứng lên, lại tiến tới bên cạnh Chu thị.

Ngọc Chi quỳ xuống, giọng Chu thị cũng có chút sụt sùi, “Ngọc Chi sau này phải chăm chỉ, xử lý công việc phải thận trọng, chăm sóc phu quân thật tốt, hiếu thảo với cha mẹ chồng.”

Ngọc Chi lại lạy, “Nữ nhi cẩn tuân mẫu thân dạy bảo.”

Chu Thị đưa cho nàng một miếng ngọc bội, Ngọc Chi nhận lấy, lại quỳ lạy bà, sau đó đứng lên, được dìu tới bên cạnh Văn đại thiếu gia.

Thân hữu bè bạn xung quanh đều rôm rả chúc mừng, mãi tới khi âm thanh dần nhỏ xuống thì người bên cạnh cuối cùng lên tiếng. Nháy mắt Ngọc Chi chỉ cảm thấy bên tai dường như văng vẳng tiếng suối róc rách, không ngờ giọng của vị Văn đại thiếu gia này lại êm tai như vậy.

Chàng nhận tấm lụa đỏ hỉ bà đưa cho, giữ một đầu, đầu kia giao cho Ngọc Chi, âm thanh không trầm không bổng: “Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, các vị thân minh hữu hảo, Bá Ngọc xin đón Ngọc Chi về, sau này sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

Đổng viên ngoại dường như rất hài lòng, lập tức đáp lời: “Bá Ngọc à, có câu này của con thì ta yên tâm rồi, con dẫn Ngọc Chi đi đi.”

Trong thoáng chốc Ngọc Chi bỗng hơi hoảng hốt, lụa đỏ trong tay đột nhiên bị kéo căng,lúc này mới biết Văn đại thiếu gia đã bắt đầu bước đi, nhưng mình còn chưa di chuyển. Nàng thầm kinh hoảng, khẩn trương tiến lên, ngay cả hỉ bà bên cạnh cũng không kịp dìu nàng. Tân khách xung quanh có người nhỏ tiếng cười khẽ, gương mặt bên dưới khăn trù của nàng nháy mắt liền đỏ bừng.

Ngọc Chi lúc này thông suốt, để hỉ bà dìu đỡ, nàng tập trung tinh thần, bám sát gót Văn đại thiếu gia, một bước cũng không lệch. Dưới chân trải vải đỏ, kéo dài đến tận bên ngoài. Đế đôi hài nàng mang dán hai miếng giấy đỏ, tránh để nàng lát nữa chạm đất.

Hàng người trùng trùng điệp điệp bước tới cửa viện, Văn đại thiếu gia nhấc chân bước qua thềm cửa cao cao, dường như bước chân không vững, thân mình lảo đảo. Ngọc Chi sợ người khác lại cười nên cũng không để ý việc khác, dù gì hai người cách nhau rất gần nên dứt khoát đưa tay đỡ. Tay vừa tiếp xúc với cánh tay chàng thì hết sức kinh ngạc. Ngày xuân tháng tư ấm áp như vậy, nhưng tay chàng ấy lại lạnh buốt như băng.

Văn đại thiếu gia bất động thanh sắc ổn định cơ thể, lúc Ngọc Chi định rút tay về thì chàng dường như cố ý níu ngón tay nàng. Ngọc Chi chợt có cảm giác người này ắt hẳn có chút tiềm chất Đăng Đồ Tử, nhưng nghĩ lại thì mình và chàng ấy đã sắp thành phu thê, người nhà nắm tay nhau cũng đâu có gì. Nàng rút tay về, lại theo chàng bước ra cửa, trong tiếng hỉ nhạc inh ỏi bước tới bên kiệu hoa, nhũ nương cầm một tấm kính chiếu bên trong kiệu, sau đó hỉ bà nâng nàng ngồi vào trong.

Sau khi Ngọc Chi vào kiệu thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hoan hô vui mừng không dứt, không bao lâu sau, tựa hồ Văn đại thiếu gia đã lên ngựa, hỉ bà cao giọng hô: “Tân nhân khởi kiệu—“

Âm thanh vừa dứt thì Ngọc Chi đã mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Chu thị truyền đến bên tai, cha nàng Đổng viên ngoại nhất định cũng đang rơi lệ, chỉ là không có khóc lớn tiếng như thế mà thôi.

Ngọc Chi ngồi bên trong kiệu, theo nhịp lắc lư lên xuống của cỗ kiệu nhớ lại những năm tháng đã qua, chuyện cũ từng chút từng chút lướt qua trong đầu, rất nhiều rất nhiều, như thể tất cả đều không hề chân thật, mà như một giấc mộng, ngay đến thời điểm hiện tại cũng là đang nằm mộng.

Kiệu lên xuống rất dễ chịu, chẳng mấy chốc Ngọc Chi đã mơ mơ màng màng ngủ mất. Không biết qua bao lâu, nàng mở mắt ra, nhưng phát hiện đập vào mắt là một vùng trời xanh thẳm, thì ra bản thân đang nằm trên đất. Vừa định ngồi dậy thì thấy gáy đau dữ dội, nàng quay đầu nhìn, xung quanh là cánh rừng trúc, lại quan sát kỹ hồi lâu, vậy mà nàng lại đang ở hậu sơn Minh Nguyệt am. Nàng kinh ngạc không thôi, vì sao mình lại quay về Minh Nguyệt am rồi?

Đang thấy kỳ quái thì chợt nghe thấy một âm thanh truyền tới: “Muội tỉnh rồi?”

Giọng nói thanh thúy nhưng lại không mất đi vẻ nhu hòa, Ngọc Chi nghi hoặc quay sang nhìn, một thiếu niên mặc y phục xanh lam đang ngồi cạnh nàng, quay sang nhìn nàng mỉm cười, “Nếu không có ta, có lẽ muội sẽ nằm ở đây luôn.”

Ngọc Chi khó hiểu nhìn người ấy, “Huynh là ai? Là huynh cứu ta? Huynh là đại phu sao?”

Một tràng câu hỏi khiến thiếu niên bật cười, “Từ đâu mà muội nhìn ra ta là đại phu?” Lúc người ấy nói chuyện, sợi tóc trước trán lòa xòa chắn tầm mắt, liền rất tự nhiên đưa tay vén tóc lên.

Ngọc Chi thuận theo động tác tay của thiếu niên nhìn thấy trên cổ tay y có một nốt ruồi son, dù không lớn nhưng vì màu sắc đỏ rực nên rất bắt mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play