Trên đời không có bức tường nào gió thổi không lọt, chuyện Văn Chiêu Lăng dẫn Ngọc Chi rời đi chắc chắn cũng sẽ để lộ tin tức.
Văn phu nhân yên lặng ngồi trong phòng, thoạt nhìn có vẻ rất bình thản nhưng trên thực tế, trong lòng bà hết sức căng thẳng. Không bao lâu, Phúc Cầm vội vội vàng vàng chạy vào, ngay cả hành lễ cũng không màng liền hấp tấp lên tiếng: “Phu nhân, vừa rồi nô tỳ đi dò hỏi, chỗ lão gia nhận được tin tức đại thiếu gia, hiện giờ đang vô cùng tức giận, muốn đi bắt ngài ấy.”
Văn phu nhân lập tức bật dậy, bất đắc dĩ thở dài, “Ta bảo nó không cần để ý đến phụ thân, nhưng chung quy nó không an tâm về ta, hiện giờ đều ôm hết mọi chuyện lên người, nếu bị phụ thân nó đuổi kịp thì phiền phức.”
Phúc Cầm hiếm khi trông thấy phu nhân trước giờ vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn lại hoảng hốt thế này, nhất thời cũng không có biện pháp gì, chỉ im lặng ở cạnh bà.
Văn phu nhân ở trong phòng đi lại vài bước rồi bất chợt hướng ra cửa, vừa đi vừa nói với Phúc Cầm ở phía sau: “Lão gia hiện tại đã xuất phát hay chưa?”
“Vẫn chưa ạ, vừa rồi lúc đến đúng lúc nghe thấy lão gia sai người chuẩn bị ngựa, có thể là định tự mình đuổi theo, hiện giờ hẳn là vẫn chưa xuất phát.”
Văn phu nhân nghe thế, rốt cuộc cũng an tâm phần nào, gật đầu, nhưng bước chân lại càng thêm gấp gáp, “Vậy chúng ta mau qua đó.”
Trong viện Văn Yển Chi đèn đuốc sáng trưng, lúc Văn phu nhân tới thì thấy ông vừa cột áo choàng vừa bước ra ngoài, thấy bà đến, bước chân dừng lại.
Văn phu nhân xoay người cho Phúc Cầm lui, bước lên trước hỏi ông: “Phu quân định đuổi theo bắt Bá Ngọc và Ngọc Chi quay về sao?”
Sắc mặt Văn Yển Chi thay đổi, “Thì ra phu nhân đã sớm biết chúng nó định đi? Nghịch tử này dám giấu cả nhà làm ra chuyện như vậy, phu nhân còn muốn giúp nó sao?”
Văn phu nhân tránh ánh mắt chất vấn của ông, gật đầu, “Thiếp đã sớm biết, cũng chính thiếp bảo Bá Ngọc đi. Thiếp còn bảo nó đừng nói với lão gia, sợ lão gia đuổi theo nó, không ngờ nó vẫn nói với người.”
Văn Yển Chi không dám tin nhìn bà, “Phu nhân, nàng biết nàng đã làm gì không? Nàng muốn để Bá Ngọc thành người như nhị đệ sao? Sau này một năm chỉ có thể trở về một lần hoặc không thể quay về? Như vậy bảo ta ăn nói thế nào với mẫu thân?”
Văn phu nhân cười khổ, “Nếu không như vậy, thì….có thể sẽ chẳng thể thấy con nữa.”
Văn Yển Chi sửng sốt, “Lời này có ý gì?”
Văn phu nhân quay đầu chăm chú nhìn ông, “Phu quân, tất cả sai lầm không phải do Bá Ngọc, là phu quân và thiếp. Lúc trước là chấp niệm quá lớn của chàng, cũng là thiếp không chịu chấp nhận, hiện giờ con thứ tư của chàng Quý Lễ báo ứng chúng ta như vậy, lẽ nào không phải là sai lầm của chúng ta sao?”
“Quý Lễ?” Văn Yển Chi càng kinh ngạc, “Nó thế nào?”
Văn phu nhân mím môi, nhẹ giọng nói: “Nó muốn đem chuyện Bá Ngọc kinh doanh bên ngoài bẩm báo lên triều đình, khiến Văn gia sụp đổ.”
“………Cái gì?” Văn Yển chi hết sức ngạc nhiên, “Sao Quý Lễ có thể….nó cũng là người Văn gia.”
Văn phu nhân im lặng không lên tiếng.
Văn Yển Chi trầm mặc một lúc lâu, trầm giọng nói: “Mặc kệ chuyện như thế nào, tóm lại trước phải đuổi theo bắt người về đã rồi nói.” nói rồi ông định đi ra ngoài. Văn phu nhân không ngờ ông lại kiên trì như thế, nhất thời ngây người, nhưng lại không biết phải ngăn cản như thế nào, cứ thế chăm chăm nhìn ông lướt qua bà đi ra ngoài.
Chờ đến khi một chân Văn Yển Chi đã bước tới cổng viện thì Văn phu nhân rốt cuộc mới khôi phục tỉnh táo, vội hét lên: “Phu quân, chàng muốn khiến ta lại mất thêm một đứa con nữa sao?”
Bước chân Văn Yển Chi dừng lại, người cứng đờ, một lúc lâu sau, một chân bước ra kia của ông từ từ thu về, quay người nhìn Văn phu nhân, “Phu nhân, Bá Ngọc là trưởng tử đích tôn, nếu thật sự phải gánh trách nhiệm nào đó cũng là đương nhiên. Trong thư nó đã khai báo mọi chuyện rất rõ ràng, ta biết nó làm việc chu toàn, nhưng lúc này nếu rời đi thì sẽ càng bị Quý Lễ nắm trong tay, không phải sao?”
“Nó đi không phải vì bản thân, mà vì Ngọc Chi và trưởng tôn của chúng ta đó.” Văn phu nhân tiến lên trước vài bước, trong mắt đã lộ ra lệ quang, mím môi do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng nói: “Yển Chi, bao năm qua thiếp chưa từng mở miệng cầu xin chàng, hôm nay coi như thiếp xin chàng, chàng để chúng nó đi đi, xem như không biết chuyện này là được, có được không?”
Văn Yển Chi sững sờ nhìn bà, rất lâu vẫn không lên tiếng.
Văn phu nhân thấy ông không chút động tĩnh, cho rằng ông không đồng ý, cắn môi rồi dứt khoát quỳ xuống trước mặt ông, “Yển Chi, chàng thử nghĩ đến Thúc Toàn xem, thiếp không thể lại mất đi Bá Ngọc nữa. Nó là đứa con mà thiếp có lỗi nhất, hiện giờ tới nước này cũng đã là cục diện đã định, xin chàng để chúng nó đi đi, sự việc chung quy chỉ có một ngày.”
Cổ họng Văn Yển Chi thoáng tắc nghẹn, dường như không dám tin lùi về sau một bước, “Vãn Tình, nàng cả đời kiêu ngạo, cả đời chưa bao giờ cúi đầu với ta, vậy mà hôm nay lại quỳ trước mặt ta, giữa ta và nàng….thế nhưng lại tới nước này.”
Ông nhắm mắt, như thể trong khoảnh khắc đã già đi rất nhiều, quay người hướng bên ngoài viện, một lúc lâu sau mới nói: “Trong thư Bá Ngọc nói với ta, bảo ta sau này đối xử tốt với nàng, bởi vì chỉ có nàng là người cùng ta nắm tay đến cuối đời. Nàng bảo ta đuổi theo Bá Ngọc sẽ khiến nàng mất đi nhi tử, kỳ thực ta cảm thấy không đuổi theo đưa nó trở về, nàng mới mất đi đứa trẻ này. Ta và nàng đều không còn trẻ, tình thương của ta với con cái không ít hơn nàng, là nàng luôn không hiểu ta.”
Văn phu nhân sững sờ, Văn Yển Chi thẳng thắn nói chuyện với bà như vậy đã là chuyện rất lâu ngày trước, lâu đến độ đó là lần đầu gặp nhau, hay là tân hôn, không ngờ đến hôm nay lại có thể nghe ông nói với bà như vậy.
Văn Yển Chi quay lưng đối diện với bà, chợt thấp giọng: “Nếu như bây giờ ta nói từ quan, nàng thấy sao?”
Văn phu nhân từ từ đứng dậy, bước tới sau lưng ông, cũng thấp giọng đáp: “Thiếp đồng ý.”
Văn Yển Chi sững người, quay lại nhìn bà. Văn phu nhân đón ánh mắt của ông, nở nụ cười thê lương,”Thực ra lần trước chàng hỏi ta, ta muốn nói đồng ý. Rốt cuộc là chấp niệm của ta, hay là của chàng? Yển Chi, nhiều năm như vậy, dường như chàng biết nguồn gốc nút thắt của ta ở đâu mà.”
Văn Yển Chi một câu cũng không thốt nên lời, chỉ lặng lẽ nhìn bà, cảnh xuân như nước, chỉ có đôi mắt ấy của bà vẫn trong suốt bình thản như trước, tựa lần gặp gỡ đầu tiên trong tết Nguyên Tiêu.
—
Quý Lễ sau khi nghe người hầu nói Văn Yển Chi vừa rồi gấp rút định rời phủ nhưng lại bị Văn phu nhân ngăn cản thì vẫn luôn ngồi bên bàn không hề lên tiếng. Người hầu khúm núm thấp thỏm nhìn hắn, cẩn cẩn thận thận lui xuống.
Trên bàn lặng lẽ đặt một cuộn tranh, chính là bức họa Ngọc Chi trả lại cho hắn. Hắn luôn biết bản thân mình đơn phương tình nguyện, trước đây lúc ở Minh Nguyệt am hắn đã biết. Khi ấy hắn chỉ nghĩ sau này công thành danh toại, có thể xứng đôi với nàng. Đáng tiếc còn không chờ hắn có chút tiến triển thì nàng đã gả làm vợ người.
Sự không cam lòng của hắn lúc nhìn thấy Văn Chiêu Lăng cuối cùng đã trở thành không cách nào nén nhịn. Hắn cũng là người Văn gia, nhưng vì xuất thân mà lưu lạc bên ngoài, cách biệt nhỏ nhoi ban đầu tạo thành một trời ngăn cách giữa hắn và nàng hiện tại.
Hiện giờ nhớ lại những việc làm ngày trước, chung quy bao nhiêu là xuất phát từ chân tâm, bao nhiêu là từ cơn giận của bản thân?
Hắn cho rằng thời gian bốn năm ấy không chỉ quan trọng đối với mỗi bản thân hắn, mà với Ngọc Chi cũng quan trọng. Biết trước đó nghe thấy lời nàng nói mới hoàn toàn hiểu rõ, hắn không chỉ đơn phương tình nguyện yêu nàng, mà còn đơn phương tình nguyện tưởng rằng có thể thay đổi tất cả.
Ngọc Chi nói hi vọng hắn có thể giữ tấm chân tâm, hắn rốt cuộc không làm được. Chỉ là hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, không phải thiện tâm bùng phát, cũng không phải hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ là vì chợt phát hiện việc làm của bản thân thực sự hoang đường đến nực cười. Hắn làm tất cả mọi thứ, lợi dụng nhiều người như vậy, nhưng hiện tại phát hiện mình không có chút tư cách nào cả.
Cạnh cuộn tranh đặt một bức thư, đã xé mở, trang thư hãy còn nằm trong tay Quý Lễ, trên đó là bút tích phóng khoáng của Văn Chiêu Lăng: Quý Lễ thân khải.
Hắn đã đọc xong, cũng biết mình đã thua hoàn toàn.
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, Quý Lễ cũng không hề ngẩng lên, nhưng người tới đã xông đến trước mặt hắn, vội vội vàng vàng nói: “Quý Lễ, con sao vậy? Đứa trẻ ngốc nghếch này, tối muộn như thế con gọi nương đến là để thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách này của con sao?”
Ngô thị đau lòng vỗ về mặt hắn, “Quý Lễ, ta biết, Ngọc Chi đi thì đã đi rồi, con bé đã định sẵn không cách nào ở bên cạnh con, mệnh trời đã định chớ cưỡng cầu, con nên biết đạo lý này.”
Quý Lễ như thể nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, bỗng dưng nhếch khóe môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô thị, “Lời này nương nói rất đúng, mệnh trời đã định chớ cưỡng cầu, nếu đã như vậy, nương vì sao lại cưỡng cầu thế chứ? Bây giờ cuối cùng đã nở mày nở mặt quay lại Văn gia, nương vui chứ?”
Sắc mặt Ngô thị cứng đờ, “Quý Lễ, con ăn nói bậy bạ gì thế?”
Quý Lễ đưa bức thư trong tay cho bà, “Chi bằng nương tự mình đọc đi, trước đây người hành sự thực không đủ cẩn thận, để người ta tùy tiện thăm dò một chút là đã tra được rõ ràng như vậy, muốn chối cũng chối không được.”
Ngô thị thầm kinh ngạc, trực giác cảm nhận được chút gì đó không ổn, đưa tay nhận lá thư ấy bắt đầu đọc. Tiếc là bà biết chữ không nhiều nên đọc cực kỳ chậm, phải xem tới mấy lần mới biết đại khái ý nghĩa của nó, lòng bàn tay không khỏi mướt mồ hôi lạnh.
“Con nên gọi người là nương, hay nên gọi người là di nương?” Sắc mặt Quý Lễ thống khổ nhìn bà, “Con là vật thay thế cho đứa con đã mất của người, cũng là công cụ người báo thù Văn gia, không phải sao?”
Ngô thị bị ánh mắt đáng sợ của hắn dọa đến giật mình lùi về sau một bước, lá thư trong tay bất giác cũng rơi trên đất.
Quý Lễ thấp giọng cười hai tiếng: “Bất kể thế nào, người là người đã một tay nuôi nấng con trưởng thành, con vĩnh viễn xem người như mẫu thân thân sinh của mình, chỉ là…..bây giờ con mới biết con căn bản không phải người Văn gia, như vậy tất cả mọi chuyện con làm có ý nghĩa gì chứ? Con vốn không có điều kiện cạnh tranh công bằng với Văn Chiêu Lăng, chút không cam lòng đó thật sự khiến người ta buồn cười mà.”
Ngô thị bỗng thốt lên: “Ai nói con không có điều kiện cạnh tranh với nó chứ? Con nên vào Văn gia, đây là Văn gia nợ ta, là người đàn bà đó nợ ta, nếu không phải bà ta đuổi ta ra khỏi Văn gia thì sao ta có thể sanh non, sao có thể mất đi hài tử của mình chứ!”
Quý Lễ suy sụp nhìn bà, “Người thừa nhận rồi, đó chính là sự thật, chẳng trách hôm ấy lúc bổ sung gia phả người lại đột nhiên phát bệnh, thì ra vốn dĩ là giả bệnh. Nếu thấy con nên bước chân vào Văn gia, vì sao lại không dám đường đường chính chính để con nhập vào gia phả chứ? Nương, chính người cũng chột dạ.” Quý Lễ cười thẫn thờ, “Người nói xem người lừa gạt Văn gia như vậy, còn muốn toàn bộ văn võ trong triều đều biết con là người Văn gia, đây chẳng phải chính là khi quân hay sao?”
Nét mặt Ngô thị hoảng loạn, hơi thở dồn dập, “Quý Lễ, con làm sao sao vậy? Con tỉnh táo lại đi!”
“Con rất tỉnh táo, cho đến tận bây giờ mới tỉnh táo.” Hắn khẽ cười khổ, “Chẳng trách Ngọc Chi chọn hắn mà không chọn con, biết được bí mật của con nhưng vẫn đường đường chính chính giao đến tay con, chỉ với khí độ này thôi con chẳng bao giờ sánh được.”
Hắn ngước mắt nhìn Ngô thị, ánh mắt âm u, “Nương, chuyện trước đây như thế nào con không muốn biết, con chỉ biết tất cả chuyện này đã phủ bụi, người bị hãm vào đã đủ sâu rồi, nên tỉnh táo phải là người. Con biết người trải qua đau đớn vì mất đi nhi tử, lại nhiều năm vất vả khổ cực, là con vô năng, không thể khiến người hưởng thụ cuộc sống xa hoa phú quý như người khác.”
Ngô thị cả kinh, “Con….con định làm gì?”
Quý Lễ hướng về phía bà vái chào thật sâu, “Tạm thời con vẫn sẽ không đem bí mật bao năm người khổ cực che giấu nói ra, cũng sẽ không thốt nên lời tức giận gì. Vừa rồi con đã sai người trình sớ lên Thánh thượng, nói rõ ý nguyện con muốn ra ngoài làm quan phụ mẫu, tin chắc không bao lâu sẽ có hồi âm, về phần người, muốn tiếp tục ở lại Văn gia hay đi cùng con, đều có thể.”
Ngô thị có chút lắp bắp nói: “Quý Lễ….con, hiện giờ con tiền đồ như gấm, nhưng con lại tự mình xin làm một chức quan…phụ mẫu nhỏ bé?”
“Con đọc sách phải vì nước cống hiến, quốc gia lấy dân làm gốc, quan phụ mẫu vì dân hành sự thích hợp với người mới vào quan trường như con.” Hắn quay đầu chăm chú nhìn ngọn nến lay động trên bàn, “Con cũng muốn bảo vệ chân tâm này, chỉ thế mà thôi.”
Sắc mặt Ngô thị như tro tàn, ngồi phịch xuống chiếc ghế trước mặt hắn, gương mặt tiều tụy, “Lẽ nào ta đã sai sao? Ta chỉ không cam lòng, không cam lòng mà thôi…”
“Có không cam lòng đi nữa, trong lòng người đó không có người, thì kết quả vẫn như nhau thôi. Nương, người cũng như con, tội gì tự làm khổ mình?”
Quý Lễ đứng dậy thu dọn cuộn tranh và phong thư, đi vào nội thất, bắt đầu dọn dẹp hành lý. Ngô thị nghe thấy tiếng lục đà lục đục thì trong lòng chợt cảm thấy trống rỗng, qua một lúc lâu, trong mắt dần dần ngấn lệ, trên gương mặt bỏ đi lớp son phấn càng lộ rõ nét già nua, như thể chỉ cần gõ nhẹ một cái thì đã có thể hoàn toàn khiến bà sụp đổ.
Lúc Quý Lễ từ trong nội thất bước ra thì Ngô thị đã đứng dậy, bước chân nhẹ hẫng, giống như bỗng dưng mất đi trọng tâm cuộc đời, thoáng chốc đã không còn chỗ nào nương tựa. Quý Lễ nhanh chân tiến tới đỡ bà ra khỏi cửa, nhưng bà phất phất tay, tự mình đi về trước, bóng dáng từ từ khuất trong màn đêm.
Quý Lễ thở dài, có lẽ bản thân nhất thời khó chấp nhận hiện thực này nên có chút nặng lời. Bà khổ cực chờ đợi nhiều năm như vậy, nào có dễ dàng gì? Hiện giờ hết thảy những kỳ vọng của bà không phải bị người bà coi là kẻ địch đánh tan, cũng không phải bị Văn Yển Chi người mà bà yêu sâu đậm phá vỡ, mà lại chính là đứa con mình tự tay nuôi lớn dập tắt, tóm lại quá mức tàn nhẫn.
Quý Lễ lặng lẽ đứng im tại chỗ một lúc lâu, mãi tới khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân Ngô thị nữa mới quay người về phòng, nhưng vừa quay đầu thì phát hiện một người đang nấp sau cây cột hàng hiên, vội nhanh chân bước tới, mượn ánh sáng hắt lên từ ngọn nến để nhìn thì nhất thời sững người, “A Cần?”
Sắc mặt A Cần một nửa khuất trong bóng đêm thoạt nhìn có chút phức tạp, một lúc lâu sau mới ngập ngừng lên tiếng: “Muội vốn định đến hỏi thăm chuyện của đại ca đại tẩu, không phải cố ý nghe lén, tứ……….tiên sinh, xin lỗi……..”
Quý Lễ mấp máy môi, một lúc lâu sau khẽ lắc đầu, “Không sao, dù gì ta cũng sắp đi rồi, biết thì biết thôi. Chờ qua một thời gian, ta sẽ báo lên triều đình, bẩm tấu toàn bộ với Thánh thượng.”
“Vậy huynh…….” A Cần bối rối nhìn hắn, ba chữ “làm thế nào” tiếp theo mãi không hỏi thành lời.
Quý Lễ dường như có thể đọc hiểu được nét mặt nàng, cười nói: “An tâm đi, cùng lắm thì không làm quan mà thôi. Đọc nhiều sách như vậy, tóm lại sẽ không đến mức chết đói, có lẽ vẫn có thể lại lần nữa làm tiên sinh, dạy học dạy người.”
Hắn bất quá chỉ trấn an A Cần, nhưng A Cần thật sự nghe lời. Hai người im lặng một hồi lâu, nàng thoáng liếc nhìn Quý Lễ rồi xoay người rời đi.
“A Cần?” Quý Lễ đối với biểu hiện bất thường này của nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nhịn không được gọi nàng.
A Cần quay đầu nhìn hắn, nàng đứng trong màn đêm trông có chút gầy yếu, “Tiên sinh, ta tôn trọng quyết định của huynh, bất luận thế nào, huynh chính là huynh, thân phận không hề quan trọng.” Nàng cúi đầu, thấp giọng: “Sau này chung quy sẽ có ngày gặp lại, huynh….trên đường bảo trọng.”
Quý Lễ kinh ngạc nhìn bóng nàng biến mất trong đêm tối, chợt có chút thông suốt lời của A Cần. Sau này gặp lại, nhất định là một Quý Lễ hoàn toàn mới, thiếu niên khinh suất điên cuồng hay liều lĩnh bất chấp tất cả của ngày xưa đều lưu lại ở quá khứ.
Hắn cúi đầu khẽ mỉm cười, áp lực đè nén trong lòng rất lâu chợt tản đi không ít. Sau này gặp lại, nhất định sẽ không phải là con người của trước đây, hắn và A Cần đều như thế, Ngọc Chi cũng vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT