Chương 6: Kiếp trước - Sáu
Editor: Seina
Tôi là người đứng xem trong trí nhớ của mình.
Giữa mùa hè, tiếng ve kêu râm rang dưới bóng cây không ngừng, hồ nước phản chiếu ánh nắng rực rỡ. Hương hoa say lòng người từ trong đình viện phiêu đãng đến, ở trong cái nóng lên men có vị ngọt như rượu khiến người say mê.
Một mùa hè năm ấy, tình hình hạn hán khu vực lân cận kinh thành dường như rất nghiêm trọng.
Mặt trời treo cao trên không trung không giữ lại chút nhiệt lượng mà chiếu rọi xuống, khí hậu nóng bức của mùa hè đối với người thường là khó chịu, nhưng còn đối với vị hôn phu của tôi mà nói nó lại là sự ấm áp hiếm gặp.
Trong bồn gỗ đựng đầy nước trong vắt nổi lên từng gợn sóng, tôi cẩn thận nâng lên mái tóc dài xoăn xoăn mà đen nhánh, cầm lấy cái lược để ở một bên, chảy dọc theo độ cong của lọn tóc đen dày như rong biển.
Vị hôn phu của tôi có thể chất lạnh lẽo, cho dù đang ở giữa mùa hè nóng bức thì đầu ngón tay thiếu huyết sắc không hề ấm áp lên được chút nào. Nhưng cố tình hắn lại cực kỳ chú trọng hình tượng của mình, không sợ không thể tiến vào triều, cũng không sợ không thể ra khỏi nhà, hắn vẫn như cũ mảy may không chịu lơi lỏng ở phương diện này.
Tôi không lung lay được hắn, chỉ đành thường phải dựng bình phong ở bốn phía, ở trong căn phòng ấm áp dùng khăn lụa thấm nước cẩn thẩn lau tóc cho hắn.
"Nước tắm có lạnh quá không?"
Lọn tóc đen nhánh cong cong tràn trên tay tôi xõa tung ra.
Khẽ khớp mí mắt, người trông như sắp ngủ không chút để ý mà ừm một tiếng.
-- Tạm được.
Đình viện không có gió, hương hoa dưới ánh nắng mặt trời bị sưởi đến nóng lên.
Tiếng ve kêu không ngừng.
"Được rồi."
Tôi lau đi hơi nước ở trên ngọn tóc hắn, dùng khăn lụa nhẹ nhàng ấn nhiều lần, chắc chắn một chút hơi ẩm cũng không còn, lúc ấy tôi mới buông đôi tay ra.
"Anh có muốn ăn một ít gì đó không?" Tôi ngẩng đầu, "Em có làm ít bánh quả hồng, có thể cho người đi lấy."
Vị hôn phu của tôi ngồi dậy, hắn xoa cổ và nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt không có bất kỳ hứng thù hay gợn sóng nào.
"Loại chuyện này cứ để hạ nhân làm là được."
Ngữ khí khinh thường ngưng lại. Khẽ liếc mắt qua.
"Ai cho ngươi vào bếp."
"Nhưng mà......"
Tôi đặt hai tay lên đầu gối: "Em muốn làm như vậy."
Tôi đặt quyết tâm muốn cho hắn nếm thử bánh quả hồng mà tôi làm, cho dù đó chính là vị hôn phu của tôi thì cũng không thể hủy được niềm yêu thích về phương diện này của tôi được.
Tôi đích thân đi xuống sau bếp, đem bánh quả hồng bỏ vào hộp dưới ánh mắt cổ quái của nhóm thị nữ.
Khi trở lại nhà chính quanh năm nồng nặc mùi thuốc, tôi thấy vị hôn phu đang ngồi dưới mái hiên, dường như đang ngắm hồ nước và cây cầu cổ xưa trong đình viện, lại như thể đang nhìn xuyên qua tường vây ra một nơi xa xôi nào đấy.
Từng lọn tóc dài cong cong đen nhánh buông xõa xuống đầu vai che đi áo ngủ lỏng lẻo, dưới cái nắng gay gắt của ngày hè, sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ.
Tôi cầm lấy áo khoác treo trên bình phong, bước nhanh đến khoác áo lên cho hắn.
"Không khéo........." Lạnh.
Đôi đồng tử màu hoa mận đỏ nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt.
Vị hôn phu của tôi ghét nhất việc người nào lấy bệnh tình của hắn ra mà nói, ngay cả khi chỉ có sự quan tâm và ý tốt cũng không được.
"Ta ngồi trên hành lang cũng không được phép sao?" Hắn hếch mặt lên, giọng nói lạnh lẽo, nhưng sâu trong yết hầu lại có một cỗ tức giận dâng lên.
Tôi sợ hắn nổi giận sẽ làm sặc chính mình, nhanh chóng xua tay và lui về sau một bước.
"Em chỉ muốn khoác thêm cho anh một cái áo thôi."
Thấy lửa giận của hắn dịu xuống, lại để gần lại một xíu, nâng tay giúp hắn khép áo lại.
"Như vầy là được." Tôi ngồi xuống sau hắn một bước.
"Em có thể ngồi cùng với anh một lát được không?"
Cá chép trong hồ nước núp dưới hóng cây cầu, chẫm rãi đung đưa cái đuôi dài xinh đẹp.
"Thời tiết hôm nay thật đẹp."
Hắn không trả lời. Loại nói chuyện phiếm vô nghĩa này không có giá trị hay nhu cầu để trả lời.
Không khí sau giờ ngọ vương theo hương vị khiến người mơ màng buồn ngủ. Ở nơi không có âm thanh, những bông hoa mùa hè trên tường viện tách ra từng cánh từng cánh rơi xuống. Bùn đất hấp thụ hương hoa, tiếng ve triền miên ở phương xa truyền đến.
Tôi nhẹ nhàng dựa vào lưng hắn, trán áp lên bả vai.
Trên người vị hôn phu của tôi có hương mai thanh lãnh như có như không, xen kẽ với hương vị đắng chát của thuốc đông y.
"Muzan."
Tôi biết hắn không thích sự chăm sóc của tôi.
Hắn không thích bị người khác chăm sóc, cũng không thích trở thành đồ sứ dễ vỡ bị người khác chở che.
Có đôi khi tôi không biết phải làm thế nào để hòa hợp với hắn.
Nhưng thi thoảng.
Chỉ thi thoảng.
Sẽ giống như thế này, lúc tôi ngả đầu vào lưng hắn.
Hắn sẽ không cự tuyệt.
..........
Meio năm thứ 6 (1497)
Từ góc độ các nhân vật lớn mà nói, đây là những năm đầu trong lịch sự không phát sinh việc gì lớn cả.
Oda Nabunaga chưa chào đời, bậc cha chú Toyotomi Hideyoshi vẫn còn đang làm nông, còn về phần Tokugawa Ieyasu, khoảng cách mà ông sinh ra còn đến tận nửa thế kỷ.
Thời đại mà thế hệ sau này không nhớ đến là mùi nước mưa và vị rỉ sắt.
Bùn đất lầy lội hòa quyện với máu loãng khiến nó trở nên nhao nhão, những giọt mưa gõ ra âm điệu đứt quãng trên lưỡi kiếm gãy.
Khoảng cách giữa cái chết và tái sinh quá ngắn, phát hiện kiếp này của mình vẫn ở Chiến quốc như cũ, tâm tình của tôi có hơi phức tạp, khi phát hiện mình đang nằm trong đống xác chết, tôi càng phức tạp hơn.
Trong màn mưa mênh mông, tăng lữ mang áo cà sa nhắm mắt cúi đầu, vì những người chết trên chiến trường tụng kinh cầu phúc, tư thái lặng im như một cây bồ đề già.
Khi cây bồ đề ấy sắp đến trước mặt tôi, ngừng lại cách một đoạn.
Tôi mở to hai mắt. Đối phương cũng mở to hai mắt.
"............ Người không còn nơi nào để đi sao."
Khi hai tay chắp lại, tràng hạt trong tay tăng lữ phát ra thanh âm cộp cộp.
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
Tôi không trả lời được, hạt mưa nương theo lưng kiếm nhỏ xuống, ướŧ áŧ mà rơi vào trong mắt tôi. Thế giới mạ lên một lớp nước mỏng, tôi chớp lông mi dính sương, nghe thấy bản thân mở miệng nói.
"Tôi cũng muốn biết câu trả lời cho câu hỏi quỷ quái này."
Mưa rơi tí tách, dưới đấu lạp có một đôi mắt hiền hòa ôn hậu.
"Nếu không có nơi nào để đi, ngươi có nguyện đồng hành cùng với ta không?"
Tăng lữ ấy vươn tay, kéo tôi ra từ đống xác chết.
"Ta là Hiroshi."
Hiroshi không có quê nhà, một năm bốn mùa đều đi du lịch ở khắp nơi.
Ông ấy thích giảng kinh, lại biết một ít thảo dược, thường xuyên giúp những người nghèo khổ xem bệnh, khi đi ngang qua chiến trường đầy rẫy xác chết, ông nhất định sẽ vì người chết mà cầu nguyện minh phúc¹.
1, Cầu nguyện minh phúc: Lời cầu nguyện dành cho người đã khuất.
Khi ông giảng kinh tôi đi dạo bên ngoài chùa, khi xem bệnh cho người khác tôi sẽ phụ trách giã thuốc. Lúc đi ngang qua chiến trường, tôi sẽ nhặt vài bộ dao kiếm để đổi vật tư, ông sẽ cau mày nhìn tôi một hồi lâu, rồi vẫn lắc đầu mặc kệ sự khác người của tôi.
Những người hành tẩu thời kỳ loạn lạc của thời Chiến quốc, cố tình không có một chút năng lực gì bảo vệ mình, không có giáo phái lớn mạnh chống lưng, cũng không có quan hệ gì với các chính trị gia các nước.
Nếu thế gian này chú ý đến thiện ác nhân quả, ông ấy nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, sống đến già, đến khi không thể đi được nổi nữa mới yên bình nhắm mắt xuôi tay.
Trước khi qua đời, Hiroshi phó thác tôi cho trụ trì chùa Thụy Tuyền, ông bị bệnh tật tra tấn chỉ còn da bọc xương và đã không còn vào đêm hôm đó.
Tôi ở lại chùa ba ngày, đợi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, tôi dọn dẹp bao hành lý rồi xuống núi.
Thời Chiến quốc loạn lạc, con người như lục bình không rễ. Cây lục bình như tôi lại trôi nổi rất xa, nghe nói nơi tôi ở kiếp trước đã đổi chủ, người quen biết đời trước nữa cũng đã hóa thành nắm cát vàng. Nghĩ đi nghĩ lại, khi lấy lại tinh thần tôi đã đến quận Aijia giáp nước Sagami.
Ánh trăng ánh trên dòng suối róc rách, cỏ lau như tuyết rơi khẽ đung đưa trong gió đêm.
Đám đông ở bến thuyền chạy tứ tung, một giây trước khi con quỷ cắn vào đầu một người, một thanh kiếm chém vào sau cổ nó.
Máu phun ra -- tại sao máu của quỷ lại màu đỏ giống con người vậy?
Đối với người không sợ cái chết, lúc nguy hiểm đến tính mạng, dường như rất dễ nghĩ tới những điều không liên quan.
.
Tập trung. Tôi tự nói với bản thân. Tập trung tinh thần, đừng nghĩ đến những thứ không liên quan.
Con quỷ bị đau gào lên, phẫn nộ quay người lại.
Đối với chuyện dùng một nhát kiếm không thể chém đứt đầu con quỷ, tôi đã dự đoán được từ trước, sau khi nhảy mấy cái liên tiếp tránh đi những trận gió đánh úp đến, tôi miễn cưỡng tránh đi vuốt sắc xém chút nữa cạy mở hộp sọ.
Tõm một tiếng, thân thuyền trầm xuống.
Gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng, cỏ lau bay phất phơ trông đẹp đẽ lại thanh tao, không thích hợp với khung cảnh máu me này một chút nào.
Tôi cầm thanh kiếm đứng dưới đuôi thuyền, con quỷ kia nở nụ cười dữ tợn, dường như đã tin rằng tôi không còn đường nào để chạy cả.
Phán đoán đã đúng. Tự tin lại sai lầm.
Tôi nâng kiếm lên, đang muốn bày tư thế tấn công ra trước, con quỷ đứng trước mặt bỗng lảo đảo, tựa như rối gỗ bị rút đi sợi dây, ngã xuống bằng tư thế cứng đờ quái dị.
Gợn sóng hồ nước lăn tăn. Mũi đao được tôi tẩm hoa tử đằng hơi nghiêng xuống.
Dược hiệu có tác dụng chậm hơn so với dự kiến của tôi. Nhưng không sao, hiệu quả đạt được như mong muốn.
Tôi bước lên một bước, lấy xích sắt ra, trói con quỷ đó lên trụ cầu.
Con quỷ run rẩy co rúm lại, thanh âm vặn vẹo như phát ra từ kẽ răng dã thú.
"Hỏi ngươi chút chuyện." Tôi vẫy sạch vết máu trên kiếm, bắt gặp phải ánh mắt đầy hận thù và không cam lòng.
"Ta biết ngươi có thể nói chuyện."
"Kibutsuji Muzan." Lúc vừa thốt ra cái tên này, con quỷ bỗng nhiên đông cứng lại, không hề thử động đậy hay vùng vẫy nữa.
"Người biến ngươi thành quỷ, tên có phải là như thế này không?"
Dưới ánh trăng, trên mặt con quỷ dường như có biểu hiện sợ hãi.
Quỷ ăn thịt người cũng sẽ sợ hãi sao? Trong giây lát tôi nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm.
"......... Tao không biết cái gì hết."
Khi miệng con quỷ phun ra tiếng người, trong thanh âm vương theo sự run rẩy rõ rệt.
"Mày là ai?" Nó hỏi tôi.
Đôi con ngươi thon dài trong mắt đầy kinh hãi và nghi hoặc.
"Tại sao mày lại biết cái tên này."
"Không liên quan đến ngươi."
Bỗng con quỷ bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
"Mày là ai?!" Giọng nói thê lương. Tròng mắt nó trợn ngược lên, cái hình ảnh ấy, không biết vì sao lại nghĩ đến con ếch xanh mềm nhũn, nhớp nháp, ướt ướt.
Con ếch xanh bị rắn độc cắn, co giật bên bờ vực cái chết.
"Là ai là ai là ai là ai là ai là ai......"
Máu bắn lên boong thuyền, con quỷ nhìn chằm chằm vào cảnh tượng vô hình mà tôi không thấy được trong không trung, dường như lâm vào ảo giác hồi ức nào đó, cơ thể run rẩy với tần suất cao như thể có thứ gì đó muốn nổ tung trong cơ thể nó.
Tuyệt đối đừng có não.
Tôi lui về sau một bước.
"Không nên không nên không nên ăn luôn ha ha ha ha ha ha ha......" Thứ giống nước mắt lại giống máu rỉ ra từ khóe mắt con quỷ.
Ngay sau đó, tiếng rêи ɾỉ cao vút mà thảm thiết thoát ra khỏi từ cổ họng nó, hóa thành một luồng sương máu trước mặt tôi.
Tôi tra kiếm vào.
Thế giới lại trở về yên tĩnh, chỉ có ánh trăng trên cao đi qua mặt hồ và cỏ lau.
Tôi đi đến mép thuyền, quay trở lại đất liền.
Bến phà vắng lặng, liễu rũ hắt bóng lên mặt đất, bên cạnh cái bóng có một bóng dáng nho nhỏ khác, cũng không biết đứng đó từ khi nào.
........ Gì? Vậy mà có người.
Tôi ngẩng đầu.
Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi, lặng lẽ đứng ở đó, nhìn thấy cả người tôi toàn là máu, trên mặt không kinh ngạc cũng không hoảng sợ, tựa như ánh trăng tĩnh lặng lúc này, ánh mắt không có nửa điểm dò xét.
"Chào buổi tối."
Đứa bé chào hỏi lễ phép, dường như đây chỉ là một lời chào hỏi tự nhiên mà thôi.
"Trên mặt chị dính máu."
Một cái tay nhỏ nhỏ đưa khăn mềm đến trước mặt tôi.
Có lẽ nhóc đã rất cố gắng vươn tay lên, tôi hơi cúi người xuống, tiếp nhận ý tốt này.
"Cảm ơn."
Tôi ho nhẹ một tiếng: "Nhóc tên gì?"
Phải dẫn đứa nhóc thất lạc này về với cha mẹ nó mới được.
Nghe vậy, đứa trẻ mang hoa tai hanafuda ngẩng mặt lên.
Tôi chưa từng gặp qua ánh mắt trong trẻo và thuần khiết như thế này.
"Yoriichi." Nhóc nói, "Tên tôi là Tsugikuni Yoriichi."
◂◂◂◊▸▸▸
Seina: Xin lỗi mọi người vì đã hơn 1 tháng rồi không đăng chương orz
Bởi vì tôi khi đang edit chương này thì chợt thận ra mình bị lậm QT, phải nghỉ tạm thời để rời khỏi trạng thái này༎ຶ‿༎ຶ
P/s: Trong tuần này tôi sẽ cố gắng đăng bản review do một bạn bên bển viết để mọi người xem.
***Và dưới đây là vài dòng tâm sự của tôi, nếu sợ mất hứng khi đọc truyện thì mọi người đừng nên đọc.
Trong lúc nghỉ thì tôi có mò một vài bộ ĐN Kny do tác giả Việt viết để giải trí, và tôi chợt nhận ra vấn nạn rất dễ bắt gặp của vài author hiện nay.
Lậm QT
Đúng vậy, chính là lậm QT. Có khi tôi cứ ngỡ mình đang đọc một bộ truyện được QT sơ qua vậy. "Ân, nha, nga,..."; "hảo hảo cho tốt, hảo hảo đẹp, hảo hảo ngon kinh" Hảo hảo? Hảo hảo chua cay hay gì mà hảo hảo lắm thế?
Phía trên tôi chỉ nhắc đến hai lỗi lậm QT tiêu biểu, còn rất nhiều nhưng tôi không tiện nhắc đến. Tôi chỉ là một con editor quèn, vẫn còn lậm môt số chỗ và không có quyền để nói lên vấn đề này. Nhưng, tôi nghĩ họ vẫn nên sửa dần như cách tôi cố hoàn thiện bản edit của mình từng ngày. Đôi khi sử dụng một vài từ hán việt như một việc làm hay câu chuyện của mình hơn, nhưng khi sử sụng quá đà lại làm mất đi cái vẻ đẹp vốn có của tiếng Việt. Tiếng Việt mình rất nhiều nghĩa, như từ hảo hảo ở trên, sao không thay bằng "thật là đẹp, rất đẹp, đẹp quá,...." vậy?
Hãy giữ gìn nét đẹp của tiếng Việt, tiếng Việt có nhiều từ hay lắm nhưng tại bạn không biết hoặc do vốn từ hạn hẹp thôi.
Yêu❤