Chương 4: Kiếp trước - Bốn
Editor: Seina
Người lớn tuổi trong lúc lơ mơ sẽ trở nên dài dòng hơn, đó dường như là một quy luật tất yếu. Số tuổi tôi bây giờ cũng lớn, tuy rằng bề ngoài tôi trông như một người trẻ tuổi nhưng dần dần lại bắt đầu thích ôn lại chuyện xưa, chuyện tốt hay xấu đều thích lôi ra giũ giũ nột phen, rồi ném ra phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Sau khi sống đến một độ tuổi nhất định, thời gian trôi qua liền giống như nước trà để nguội, sau khi chắt đi hết các hương vị, nó chỉ còn lại là sự vô vị. Tâm trí tôi bây giờ vô cùng vững vàng, khi nhớ lại vị hôn phu có lẽ đã bị tôi phơi nắng nhiều lần kia, cảm xúc cũng không còn dao động nữa.
Thi thoảng, tôi sẽ nhớ lại cái con ngốc nghếch thuở xưa.
Hồi ấy tôi ăn nói vụng về, khi tranh luận với người ta tôi thường là người nghẹn đỏ mặt trước, sau khi ăn thiệt thòi nhiều lần, tôi tự nhiên mà học được cách tránh đi những trường hợp xã giao quá mức phức tạp.
Mối quan hệ giữa con người với con người như là một tấm lưới xen kẽ phức tạp, mà tôi lại là một con cá lọt lưới, may mắn thoát khỏi vòng tròn ngột ngạt này bằng sự quái dị của mình.
Tuy vụng về nhưng tôi biết cách thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, cố gắng không thu hút tầm mắt hay hay nghị luận của người khác. Chỉ có duy nhất một hành vi khác thường, đó là cuộc chiến đầu tiên trong cuộc đời, vẫn là vì vị hôn phu tiền nhiệm lẽ ra đã chết sớm của tôi.
Bây giờ nhớ lại cái thằng xui xẻo bị tôi đánh một trận kia, câu nói của nó thật ra cũng chỉ là nói thật thôi.
Với thể trạng vị hôn phu tiền nhiệm của tôi lúc đó, hắn có thể ngỏm củ tỏi bất cứ lúc nào.
Ma ốm với khuôn mặt trắng bệch như người chết, miêu tả như vậy còn không phải là bản thân hắn sao.
Bây giờ tôi không những không ấn đối phương xuống mặt đất đánh một trận, mà còn sẽ kéo dậy và cảm động nắm lấy tay đối phương, khen đối phương vì những lời mà nó nói thật sự rất đúng, thật sự rất ư là vừa lòng tôi, tốt nhất là toàn bộ lời nói ấy trở thành sự thật, cứu rỗi tương lai muôn dân trăm họ khỏi nước sôi lửa bỏng.
Đáng tiếc rằng, người đầu tiên có thể trở thành một người bạn tốt cứ như vậy mà bị tôi đánh thành kẻ thù. Đáng lẽ ra bọn tôi có thể cùng nhau nói xấu vị hôn phu tiền nhiệm một cách suиɠ sướиɠ, thành lập một cách mạng hữu nghị bền vững không thể sụp đổ.
Đánh nhau xong mặt tôi sưng vù vài ngày, nhưng không còn ai dám nói xấu vị hôn phu trước mặt tôi cả.
Những quý nữ xuất thân danh môn đó nói tôi đúng là một người không biết nói lý lẽ, thậm chí một khuôn mặt tươi cười cũng không hề bày cho tôi xem, hoàn toàn trục xuất tôi khỏi vòng xã giao của các nàng.
Đến nỗi chuyện này có truyền đến tai vị hôn phu hay nhà chồng tôi hay không, tôi cũng không biết nữa.
Từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rằng, nếu lúc đấy tôi bị từ hôn luôn thì rất tuyệt vời.
Bằng cách này, tôi không cần phải bị liên lụy đến trò chơi khăm tồn tại đến hàng nghìn năm.
Về lý do vì sao tôi lại không nhận ra cô gái vô gia cư đó là vị hôn phu tiền nhiệm của mình, sau này suy nghĩ kỹ lại chuyện bây giờ, tôi cảm thấy cái nồi này tôi không nên đội, mà người nên đội phải là Kibutsuji Muzan.
Hãy để tay lên ngực tự hỏi, có ai mà nghĩ được rằng, sau mấy trăm năm vị hôn phu tiền nhiệm không những chưa chết mà ngoại hình còn trẻ ra, đến giới tính cũng thay đổi đáng kể theo không hả?
Không một ai.
Người Kibutsuji Muzan này, ấy không đúng, chết tiệt...... Con quỷ này, đặc biệt giỏi vượt qua dự kiến của bạn.
Vì vậy, ngàn vạn lần đừng so sánh điểm cuối với hắn.
.......... Tại sao?
Bởi vì bạn không thể nào so sánh được với hắn đâu. Dấu chấm hết.
*
Ngày thứ ba sau vụ cháy lớn, tôi bắt đầu làm phục vụ trong quán trà.
Một là kinh phí đi Kyoto không đủ, hai là để hồi đáp lòng tốt của chủ quán trà.
Ban ngày, tôi phụ trách bưng trà rót nước, quét dọn xung quanh quán, cọ rửa phòng bếp, bàn bếp đến sáng lấp lánh.
Đến buổi tối, thiếu nữ ở trên gác mái mới chậm rãi bước trên thang gỗ xuống dưới.
Sắc mặt cô luôn tái nhợt như ánh trăng bên ngoài, không chút hồng hào của sức sống.
Nhưng tôi không nghĩ quá nhiều.
Người bị quỷ phá luôn cần một khoảng thời gian để hồi phục.
Tôi cũng đã từng bị như vậy, cho nên thiếu nữ mà biểu hiện ra bất kỳ sự khác thường nào tôi cũng sẽ đối xử bằng thái độ ôn hòa nhất.
Quan trọng hơn, ngoại trừ sắc mặt nhợt nhạt, không ra khỏi cửa vào ban ngày thì thiếu nữ không có bất kỳ điểm tương đồng với quỷ ăn thịt người cả.
Trên đầu cô ấy không có sừng, trong miệng không có răng nanh sắc nhọn, nhưng khi cô ấy cười lên, mị lực ấy khiến cho khách nhân trong tiệm say mê như điếu đổ.
Cho dù là samurai, du tăng, đinh dân, thương lái có kiến thức rộng lớn, nếu may mắn ghé vào quán trà nho nhỏ này vào ban đêm, sẽ thấy một thiếu nữ mang kosode ngồi bên cửa sổ, chung quy đến thần cũng sẽ không tránh khỏi sững sờ một lúc.
Ngày thứ bảy sau vụ việc quỷ tấn công người xảy ra, trong quán trà nghênh đón vài vị khách không tầm thường.
Lúc tôi định tháo noren treo trên cửa sổ xuống đem vào trong quán thì vừa quay đầu lại, đã thấy những người đó đã đứng dưới ánh trăng, thân hình và khuôn mặt đều khác nhau, chỉ có hơi thở sắc bén và cương trực trên người là giống.
".......... Các người có phải là bạn đồng hành của Sahei không?"
Trước khi chết vài hôm, vị diệt quỷ nhân kia cũng không nói cho tôi biết tên thật của anh.
Có vẻ anh ta nghĩ đằng cái tên là một thứ gì đó rất phiền phức, sau khi bị tôi hỏi nhiều lần, anh liền tùy tiện phun cái tên Sahei này ra.
Vị kiếm sĩ ấy luôn hành động đơn độc, mặc dù tôi biết trên đời này vẫn còn diệt quỷ sư khác, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được nhiều người xuất hiện như vậy.
Lúc đầu tôi tưởng họ đến đây để tỏ lòng kính trọng với người bạn đồng hành của mình, còn định có lòng tốt mà dẫn bọn họ đến nghĩa trang phía sau ngôi đền, nhưng người đàn ông cầm đầu lắc đầu và nói cho tôi biết bọn họ đến đây là để diệt quỷ.
Sau khi cố gắng trình bày tường tận về dung mạo, năng lực, địa điểm và thời gian xuất hiện của con quỷ kia cho đối phương nghe, một cỗ âm u lạnh lẽo đột nhiên rờn rợn lên phía sau lưng.
"Mọi người đang nói chuyện gì vậy?"
Cô gái khoác kosode màu san hô đứng bên cửa cười ấm áp. Đèn lồng treo trên mái hiên phản cái bóng nhàn nhạt xuống khuôn mặt trắng nõn, đôi con người màu hoa mận đỏ kia như được phủ lên bởi một lớp kem phủ ngọt ngào, đôi lông mi cong vút hơi rũ xuống tựa chóp cánh bươn bướm, đầy vẻ mê hoặc mà yếu ớt, vô hại.
Sống lưng tôi lạnh toát, cái lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng lan xuống dưới. Nhưng cái cảm giác bất thường này phát ra từ một nơi nào đó, tôi ngập ngừng và nén cái cảm giác kỳ lạ này xuống.
Dường như những người khác không nhận ra điều gì.
Tôi vốn lo lắng rằng khi nói đến đề tài liên quan đến quỷ sẽ gợi lên ký ức không tốt cho đối phương, sau khi nghe được kế hoạch của diệt quỷ sư, thiếu nữ nhu nhược nâng tay áo che miệng, như thể sắp khóc đến nơi, nhưng lời nói thốt ra hoàn toàn tương phản:
"Làm ơn hãy –– nhất định hãy để tôi đi cùng với các người."
Dường như tôi nghe được một sự run rẩy trong giọng nói êm tai đó, nhưng âm thanh này không giống như sắp khóc, mà ngược lại giống như thể đang cười không phát ra tiếng.
Cố gắng kìm nén lắm, mới không để phát ra tiếng cười từ trong rung động của cổ họng.
Diệt quỷ sư ở đây im lặng, nhưng bọn hắn không thể từ chối yêu cầu của thiếu nữ.
Người nhà cô ấy chết vì quỷ, cô ấy có quyền tận mắt được nhìn thấy con quỷ kia bị chém đầu xuống.
Mất ba ngày để tìm ra tung tích của con quỷ.
Con quỷ đó ẩn náu trong rừng rậm đầy sương mù, diệt quỷ sư lập ra một kế hoạch, quyết định sẽ diệt trừ con quỷ vào đêm trăng tròn.
"Cậu có chắc là muốn đi không?"
Tôi giúp thiếu nữ thay trang phục nam để dễ bề hành động, buộc bao tay và giáp chân lên cho cô ấy.
Mái tóc thiếu nữ đen nhánh tựa tơ lụa, mềm mại như áng mây nơi chân trời, đường cong mềm mại giống như thể mang theo những gợn sóng trên mặt biển. Tôi giúp cô ấy buộc tóc lại cẩn thận, những sợi tóc mai được vén ra sau vành tai.
"Cậu không cần phải đi đâu."
Tôi bồn chồn lo lắng, nhưng tôi không biết cái lo lắng đến đứng ngồi không yên này xuất phát từ đâu.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười, vỗ vỗ vào tay tôi trấn an.
"Tôi muốn đi."
Không tốn nhiều thời gian lắm để hiểu lời mà cô ấy đang nói là có ý gì.
Tôi luôn nhớ rõ cái đêm ấy, một đêm trăng sáng tỏ một cách lạ thường.
Ánh trăng màu bàng bạc tựa sương mù phiêu lãng trong rừng rậm đen tối, con quỷ kia như một con nhện đang chờ đợi con muỗi sa vào màng tơ, đột nhiên nó nhảy từ chỗ khuất tầm nhìn ra, sau khi cắn một cánh tay của diệt quỷ sư rồi vội vàng chạy vào bóng đêm, lại một lần nữa không thấy bóng dáng.
"Nhanh lên! Đừng để nó chạy thoát!"
Thiếu nữ lớn tiếng thúc giục, ngồi xổm xuống chăm sóc cho kiếm sĩ bị thương.
Một đời này tôi đi theo vị diệt quỷ nhân kia học được không ít ngón nghề, có thể coi như chiến lực trong lúc nguy cấp. Khung cảnh lúc đó quá hỗn loạn, nhìn theo bóng dáng chạy trốn của con quỷ, tôi không nghĩ ngợi mà nắm chặt thanh kiếm đuổi theo. Sau khi chạy một quãng đường trong bóng đêm với những người khác, có một cỗ linh cảm thôi thúc tôi dừng bước chân lại.
Tôi quay đầu và chạy trở về.
Con đường này thật dài quá.
Hơi thở hoàn toàn rối loạn, phổi như đang bị thiêu cháy đến khô kiệt.
Nếu là sư phó của tôi –– anh ấy được coi như là sư phó của tôi sao? Đến tên thật của anh ấy, tôi cũng không biết.
Nếu anh ấy còn nói được, nhất định sẽ nói rằng, là một đứa con gái, học mấy cái trảm quỷ vòng vèo này làm cái gì. Em nhìn xem, một chút thiên phú em cũng không có, đừng có đi theo tôi, vẫn nên tìm một người tử tế rồi gả vào đi.
Anh ấy không biết rằng, lấy chồng không phải là sự khởi đầu của hạnh phúc, mà đó chính là sự khởi đầu của mọi tai họa.
Tôi không muốn lấy chồng.
Cho dù có trải qua bao nhiếp kiếp sống nữa, tôi cũng không muốn lấy chồng.
Tôi muốn báo thù cho anh ấy.
Tôi muốn gϊếŧ con quỷ kia.
Nhưng tôi phát hiện mình bắt đầu chạy trở về.
Rễ cây vương lên từ mặt đất khẽ vướng tôi, khiến tôi gần như ngã ra khỏi trong bóng đêm, lăn xuống nơi ánh trăng bàng bạc.
Lúc ấy tôi đã nhìn thấy gì?
Ở trên võng mạc tôi có hai hình ảnh phản lại.
Diệt quỷ sư bị mất một cánh tay đau lớn gào thét lăn lộn trên mặt đất, thanh âm rất thảm thiết, như thể cũng người đang vạch miệng hắn ra mà đổ bát dầu nóng hổi vào, cháy dọc theo cổ họng xuống lục phủ ngũ tạng.
Tiếng khớp xương kẽo kẹt nghiến rít, kinh mạch bạo động vang lên tiếng đùng đùng, từ bả vai đến cánh tay còn lại của người đó không còn da mà chỉ còn lại là máu thịt và căng phồng lên, cơ bắp phập phồng co bóp như thể một trái tim sống.
Vị hôn phu tiền nhiệm –– đúng vậy, vị hôn phu tiền nhiệm của tôi đang đứng ở đây, trên người đang mang trang phục mà tôi mang lên cho hắn, mái tóc cong cong dài đen nhánh do chính bàn tay tôi cột lên.
Hắn có một khuôn mặt rất tuấn tú, đôi đồng tử màu hoa mận đỏ thon dài như mèo, khóe miệng hơi nâng lên, từ trên cao nhìn xuống nở nụ cười vừa tàn nhẫn lại vui sướng.
"Thống khổ không?" Dưới ánh trăng vang lên một giọng nói trầm thấp.
Vị hôn phu tiền nhiệm của tôi thu tay lại, không để ý mà xoa xoa đầu ngón tay dính máu lên ống tay áo: "Yên tâm, có máu của ta, ngay lập tức ngươi có thể trở thành một con quỷ bất tử."
Hắn quay đầu nhìn về phía tôi, không một tia tình cảm nào dao động trong ánh mắt sâu thẳm mà bình tĩnh.
"Ngươi nhìn xem, ngay cả con mồi cũng được tự động dâng đến tận miệng, ngươi cũng thật là may mắn mà."
Kiếm sĩ đã biến thành quỷ, hoàn toàn mất đi lý trí, giống như việc mà một con dã thú đang đói sẽ làm, hắn không chút do dự nhảy bổ về phía tôi.
Vị hôn phu tiền nhiệm của tôi ung dung đứng sang một bên, giống như một quý tộc đang thưởng thức một vở kịch, nhìn tôi và bạn đồng hành trước đây tàn sát lẫn nhau một cách thích thú.
Rất xin lỗi. Tôi nói với người ấy.
Rất xin lỗi. Rất xin lỗi.
Tại thời điểm hắn xé dạ dày tôi ra, đột nhiên con dao tôi đang cầm trong tay đâm về phía trước –– hỗn hợp máu tươi và não nóng hỏng cùng phun tung tóe ra, một cú đâm ấy đã đâm xuyên qua đầu hắn, mặc kệ thi thể dữ tợn ngã xuống mặt đất.
Hồng hộc, thần trí trở nên mơ hồ. Ánh trăng bàng bạc chiếu vào mắt tôi, khi hồi thần lại, tôi nghe thấy mình đang cười.
".......... Là ngươi à........."
Ra là ngươi.
Tôi cười ha hả, nhưng tình huống thân thể tôi không cho phép, bọt máu và thịt nát trào ra từ cổ họng.
Tôi nhận ra rằng rất nhanh tôi sẽ chết. Đối với loại tình huống này, tôi có rất nhiều kinh nghiệm.
Cái chết lần này diễn ra rất nhanh chóng và không có sự đau đớn, so với kiếp đầu tiên bị quỷ từ từ ăn đến hết sạch, sống nhăn răng mà trở thành cơm trong bụng người khác, cái chết lần này quả thật không đáng kể vì nó nhỏ bé như kim chích vậy.
"Hóa ra là ngươi a........"
Tôi thậm chí còn không muốn nhìn thấy hắn, nhưng tôi buộc mình hơi nghiêng nghiêng đầu lại, nhìn cho thật rõ ràng bóng dáng đứng cách đấy không xa.
Trước khi ý thức tan vỡ, môi tôi mấp máy không phát ra âm thanh:
"Đã lâu không gặp, Muzan."
Mặt hắn trắng bệch còn hơn ánh trăng.
……
—— Thật ra khi hai nhà định hôn ước, mẹ đã từng hỏi tôi trước.
"Con thật sự nguyện ý gả cho hắn sao?"
Nguyện ý.
Tôi nói.
Đó là câu ngu ngốc nhất mà tôi từng nói.
____________
Seina: Ngày hôm qua lỡ đăng bản chưa beta nên giờ đang lại👉👈