"Đình Thâm, lấy giao tình của chúng ta, nếu miếng đất Tân Thành kia được bán ra, tôi chắc chắn sẽ nhớ tới cậu đầu tiên, nhưng mà nó đối với tôi
và Nam Nam rất đặc biệt.."
"Không hay rồi! Không hay rồi! Không hay rồi!"
Trong căn biệt thự đơn, vợ chồng Mục thị đang cùng Bạc Đình Thâm nói
chuyện với nhau, một tiếng kêu cứu dồn dập bỗng nhiên từ bên ngoài
truyền đến.
Mọi người quay ra, chỉ thấy Bàng Khải đầm đìa mồ hôi chạy vào nhà, trong ngực ôm theo một bé gái, cô bé cả người bẩn vô cùng, đang dụi mắt oa oa khóc lớn.
"Tiểu Á?"
Mục Tích Tùng cùng Đường Nam nhìn thấy là đứa con gái bảo bối của mình, sợ tới mức trực tiếp đứng bật dậy.
"Xảy ra chuyện gì? Tiểu Á, ai làm con biến thành bộ dạng này?"
"Dì Trương không phải đi theo bên cạnh con sao? Bà ấy đi đâu rồi!"
Quãng đường hơn mười phút đồng hồ, Bàng Khải bế theo một đứa bé ba bốn
tuổi, chỉ dùng có năm sáu phút, lúc này mệt đến mức không thể đứng thẳng lên được, thở hổn hển như trâu, một câu cũng nói không nên lời.
Mục Á dụi dụi mắt, khóc nấc lên: "Con với dì Trương, Trương cùng đi
vàorừng sau núi hái hoa dại, gặp phải con chó ngao Tây Tạng to đùng của
nhà bên, dì Trương sợ quá liền chạy mất rồi.."
"Cái gì? Chó ngao Tây Tạng!"
"Lại là con chó điên kia, đã nói với nhà đó bao nhiêu lần rồi, vậy mà vẫn chưa giải quyết!"
"Tiểu Á, con có bị thương ở chỗ nào không? Mau nói cho cha mẹ biết!"
Đường Nam luống cuống tay chân, vội vàng đi tới kiểm tra cơ thể của con
gái, Mục Á khịt khịt mũi, lắc đầu: "Không có ạ, lúc con chó ngao to đùng đó muốn cắn Tiểu Á, đã bị một anh đẹp trai ngăn lại, con chó ngao liền
không cắn Tiểu Á nữa, mà đuổi theo anh đẹp trai đó!"
Anh đẹp trai?
Mục Tích Tùng cùng Đường Nam ngẩn người.
Trên sô pha, Bạc Đình Thâm dường như nhận ra điều gì đó, đồng tử bỗng chốc co lại.
Bàng Khải mới lấy lại hơi, vẻ mặt đầy đau khổ nhìn về phía Bạc Đình Thâm gật đầu: "Tổng giám đốc, chính là Diệp Tiện.."
"Đình Thâm?"
Mục Tích Tùng còn chưa kịp nhận ra Diệp Tiện là ai, đã thấy bóng của Bạc Đình Thâm xông ra ngoài như điện giật.
"Nam Nam, mau lấy súng gây mê ra! Đình Thâm đi một mình sẽ gặp nguy hiểm mất!"
"Xào xạc!"
Trong rừng, gió thổi tung những vụn cây dâu bị chó ngao cào rớt, Diệp
Tiện nước mắt giàn giụa ôm lấy cành cây khô đang lung lay sắp đổ.
Mẹ nó! Chẳng lẽ đây chính là không tìm đường chết thì sẽ không chết trong truyền thuyết sao?
Sớm biết vậy đã không khiêu khích con chó điên này rồi, ai mà biết sức
của nó lại lớn đến độ đào cây cũng không cần tốn nhiều sức chứ?
Cái tên Bàng Khải này chẳng đáng tin gì cả, sao đến bây giờ còn chưa tới nữa..
Còn không tới nữa cô sẽ biến thành cái bánh bao đến chó cũng không thèm mất.
Diệp Tiện ôm chặt lấy nhánh cây ngẩng cổ chờ đợi, đột nhiên một chiếc Lamborghini từ nơi xa chạy tới.
"Tới rồi tới rồi!"
Trong nháy mắt, đáy mắt Diệc Tiện bùng lên ánh sáng hy vọng.
Cô được cứu rồi! Cuối cùng cũng được cứu rồi!
Cây dâu bắt đầu phát ra âm thanh bẻ gãy răng rắc răng rắc, chiếc xe thể
thao dừng ngoài rừng cây 5m, cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài thẳng
tắp từ bên trong bước ra.
Khi bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập vào mắt, Diệp Tiện kinh sợ rồi.
Tổng giám đốc?
Sao lại là hắn!
Sao không phải là chủ nhân của con chó ngao này?
Con chó ngao điên này dường như nhận ra có động tĩnh, quay mặt lại thấy
có người đang đi về phía nó, nó liền bày ra những chiếc răng nanh hung
dữ lao lên, bộ lông sắt mạ vàng bay phần phật trong gió, cực kỳ khủng
bố.
"Tổng giá đốc, cẩn thận!"
Diệp Tiện hoảng sợ.
Trong tay Bạc Đình Thâm cầm một khẩu súng lục có kim tiêm Delixi, lên
cò, chậm rãi giơ lên, kim tiêm trong không khí phóng nhanh như viên đạn.
Giây tiếp theo, ống tiêm đâm thẳng vào cổ của chó ngao Tây Tạng, chỉ
trong chốc lát, con chó ngao Tây Tạng đã nằm liệt trên đất, từng chút
từng chút một rơi vào hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT