"Nhưng mà cậu ta vượt xa tưởng tượng của tôi đấy, không chỉ có kỹ thuật
diễn khác một trời một vực với lời đồn bên ngoài, danh tiếng của cậu ta
cũng có khác biệt, lúc trước nghe nói toàn bộ người trong giới đều chống lại cậu ta, hiện tại xem ra lời đồn đó sai rồi.
Ngay cả Chương Hạo ở đối diện kia, danh tiếng không lớn, tính tình ở
trong giới cũng có tiếng tệ hại, ỷ vào trong nhà có một ít tiền, mắt cao hơn đầu, chưa bao giờ để mấy diễn viên nhỏ vào mắt. Vậy mà hiện tại lại chơi bóng cùng Diệp Tiện, thật sự là hiếm lạ, người có thể cùng loại
người này ở chung hài hòa như vậy, cậu đoán xem nó có nghĩa gì?"
Trên sân bóng, Chương Hạo như được tiêm máu gà, mỗi vợt đánh ra lần sau càng mạnh hơn lần trước.
Tinh thần của anh ta càng ngày càng hăng hái.
Thừa dịp trạng thái của Diệp Tiện đang tệ đi, anh ta đương nhiên muốn thừa
thắng xông lên, một kích chiến thắng! Tuyệt đối không để cho Diệp Tiện
có đường sống để phản kích! Dù rằng hắn căn bản cũng không phản kích
được.
Nhưng không nghĩ tới, lúc anh ta tự tin mà đánh ra quả bóng cuối cùng,
bên lưới đối diện, thiếu niên đang 'ủ rũ' lại nhếch lên nụ cười.
Cuối cùng đã tìm được góc độ rồi.
Bóng tennis xoáy trên không trung với tốc độ cao, Diệp Tiện cầm lấy vợt
bóng bàn, thả người nhảy lên, hai tay hơi nghiêng về phía sau, xương bả
vai như cánh chim ưu mỹ, lúc xếp lại với nhau, hình dáng thanh thoát mà
mượt mà.
Cô thực hiện một cú đánh trái tay, thế đánh mạnh mẽ, động tác lưu loát dứt khoát, tiêu sái soái khí.
Một đám tiểu trợ lý vây xem đều ngốc rồi.
Đây là một lối chơi rất mạo hiểm, có độ khó cao, nhất là khi tốc độ bóng tennis liên tục tăng tốc, trạng thái cực kì nhanh.
Nếu không tìm đúng góc độ tối ưu, mà là đối đầu trực tiếp với sức mạnh
của nó, thì dù người đánh có vung vợt mạnh đến đâu bóng cũng sẽ rơi trên mặt đất.
Nhưng góc độ Diệp Tiện tìm, không nghiêng không lệch, hoàn mỹ giống như trải qua tính toán tỉ mỉ.
Dù thế nào Chương Hạo cũng không đoán được, thiếu niên vừa rồi chỉ có
thể miễn cưỡng tiếp được bóng của mình, giờ phút này bỗng nhiên bộc
phát, như một vận động viên tennis cực kỳ chuyên nghiệp, không chỉ sử
dụng phương pháp xoay cổ tay khó nhất trong tennis, mà động tác còn
nhanh khiến anh ta không thể nhìn thấy góc và vị trí của quả bóng rơi
xuống.
Khi anh ta đang bối rối tìm kiếm vị trí rơi, quả bóng tennis đã tăng
tốc, dùng lực đạo mạnh mẽ lại khéo léo, vô cùng chuẩn xác mà đập thẳng
vào mặt anh ta.
"Ah!"
Trong nháy mắt, Chương Hạo đau đớn không chịu được phải buông ra vợt bóng bàn, bụm mặt ngao ngao kêu to.
Mấy người trợ lý xem đến choáng váng, sau khi kịp phản ứng thì cả đám
đều hoảng sợ chạy tới: "Hạo ca, anh có sao không?" "Hạo ca, anh thế nào
rồi?" "Hạo ca Hạo ca!"
"Nói rõ, tên tiểu tử Diệp Tiện này tính cách thật không tệ.."
Thượng Quan Vân Lễ đang nói đột nhiên im bặt.
Bạc Đình Thâm nhìn thiếu niên cầm vợt bóng bàn vững vàng đứng trên sân
cỏ, trái ngược với bộ dáng yếu ớt vừa rồi, nhẹ nhàng vuốt vuốt vài sợi
tóc trên trán, quay đầu về phía bên kia lưới tùy tiện huýt sáo, sâu
trong mắt Bạc Đình Thâm không khỏi híp lại.
"Hạo ca, anh không sao chứ?"
Diệp Tiện hăng hái mà vứt đi vợt bóng bàn, đỡ lưới bóng mỉm cười nhìn
Chương Hạo đang nằm trên đất: "Oa, bị thương rồi~tôi chỉ tùy tiện đánh
một cú mà thôi, không nghĩ tới anh lại dùng mặt để tiếp như vậy, cách
này thật mới lạ đó?"
Đầu năm nay, ngay cả đánh bóng cũng phải bày ra kỹ thuật diễn, cô quá khó khăn rồi.
Tên thô lỗ Chương Hạo này chỉ biết dốc sức đánh, thực cho rằng cô không
đón được bóng của anh ta sao? Nếu cô muốn đánh, anh ta đã sớm thua chỉ
trong hai ba hiệp rồi, chỉ là cô không chỉ muốn đánh, còn muốn đem bóng
đánh chuẩn xác vào mặt anh ta, chính xác hơn, là ở trên miệng, cho nên
mới kéo dài thời gian, tính toán góc độ lâu như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT