Bên trong biệt phủ Lăng Huyền Thiên đang tĩnh tọa từ từ mở mắt ra. Ánh
mắt của hắn có chút băng lãnh nhìn về phía ngoài cửa. Tuy khoảng cách từ gian phòng của hắn đến vị trí cửa có chút xa xôi. Nhưng cặp mắt của hắn như có thể xuyên qua vạn vật nhìn thấy mọi việc vậy.
“Thật là không sợ chết sao” Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm. Sau đó đứng dậy, chậm rãi bước ra cửa.
Nhưng nếu có người nhìn thấy hắn lúc này, sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì vệt mi văn màu đen tại mi tâm của hắn đã hoàn toàn biến mất. Hơn nữa cả người
hắn như có như không từng đoàn vụ khí màu đen lượn lờ. Trông vô cùng quỷ dị.
Đúng vậy Lăng Huyền Thiên đã ngộ ra hắc ám đại đạo. Chính
vì thế hắn đang cùng đại đạo dung hợp. Thật không ngờ lại có người muốn
tìm chết. Cũng đúng lúc hắn muốn thử một chút hắc ám đại đạo uy lực a.
…
“Chuyện gì xảy ra? Biệt viện này là của ai, tại sao lại có nhiều thánh giả tụ tập như vậy?”
“Ngươi còn không biết sao? Nghe nói nơi này là chỗ ở của Lăng Huyền Thiên.
Chính là tên đi cùng với đầu cửu vĩ hồ kia. Nghe nói hắn còn sắp làm rể
Nạp Lan gia a”
“Lại có chuyện này sao? Nhưng dù như vậy thì hắn
cùng mấy người này lại có khúc mắc gì đây. Hơn nữa còn đích thân Mặc
Danh cùng Nguyên Hiệu tiến đến a”
“Đúng là chậm tiêu. Nếu là bình thường thì cũng thôi đi. Nhưng tên tiểu tử Lăng Huyền Thiên kia chỉ có
tu vi linh tôn cảnh. Dựa vào may mắn nhân lúc tú cầu mất linh nên cướp
đoạt. Chính vì vậy bọn họ mới không can tâm a”
“Lại còn có chuyện này sao?”
…
Đám người ven đường thì đều đã tụ tập lại nhìn đám thanh niên trước biệt
viện của Lăng Huyền Thiên. Bởi vì bọn họ thân phận cao quý, hơn nữa đều
là thánh giả cho nên rất nhiều người chú ý chuyện này.
~ két ~
Đúng lúc này một tiếng két vang lên. Sau đó từ trong biệt viện đi ra năm
thân ảnh, ba nữ hai nam. Chính là Giới Không, Hồ Nguyệt, A Ngưu, Tiểu
Ánh cùng Nạp Lan Ỷ Nguyệt.
Vừa nhìn thấy đám người trước cửa thì Giới Không đã lên tiếng: “Các vị, mời về cho. Nơi này không hoan nghênh người lạ”.
Hắn vừa mở miệng toàn bộ khí tức đại thánh cảnh đê giai của hắn cũng hiện
ra. Hiển nhiên có ý dọa sợ đám người này. Bởi vì hắn biết Lăng Huyền
Thiên từ hôm qua đến giờ tâm cảnh dường như có gì đó thoát biến. Tựa như là một hang động sâu không thấy đáy vậy.
Nhưng hang động đó đều
là âm u cùng chết chóc. Vì vậy mà hắn muốn cho đám người này rời khỏi.
Nếu như để Lăng Huyền Thiên ra tay, như vậy chắc chắn đám người này chỉ
có con đường chết.
“Đại sư, chúng ta cũng không phải đến đây gây
chuyện. Chúng ta chỉ muốn tìm tiểu tử Lăng Huyền Thiên đòi lại công đạo” Mặc Danh dù khiếp sợ trước thực lực của Giới Không. Nhưng hắn cũng
không lùi bước.
Dù sao thì nơi này là Bắc thành. Hơn nữa đám
người đều là thế hệ kiệt xuất của các đại tông môn. Cũng không sợ Giới
Không ra tay với bọn họ. — QUẢNG CÁO —
“Mặc Danh huynh nói rất đúng. Hòa thượng kia, biết điều thì đừng cản chúng
ta. Nơi này là Bắc thành, cũng không phải là không có đại thánh cảnh tồn tại” Nguyên Hiệu thì trực tiếp hơn nhiều.
Hắn tâm cơ đơn giản,
hơn nữa từ nhỏ đến lớn đều được mọi người kính ngưỡng. Tại Minh tông có
địa vị cao cả, sao lại sợ một tên hòa thượng. Cho dù truyền ngôn là
thật, tên hòa thượng này thật sự là người của Phật tông chính tông.
Nhưng có câu cường long không áp địa đầu xà. Tại Bắc thành này thật sự
không có mấy người dám làm gì hắn a.
“Ngu ngốc” Hồ Nguyệt nghe
bọn họ nói vậy thì nhẹ nói một tiếng. Suy nghĩ của Giới Không nàng tất
nhiên biết. Chỉ là đám người này từ nhỏ đã được mọi người tôn kính. Há
lại nghe lời hắn.
Giới Không thấy bọn họ không lãnh tình, ánh mắt cũng là hơi trầm xuống. Sau đó hắn chống mạnh tích trượng xuống đất,
tạo ra một đợt sóng linh khí hướng đến đám người. Tất nhiên hắn là có ý
định trực tiếp ra tay để đám người này rời khỏi.
“Dừng tay” đúng
lúc này một thanh âm vang lên trong không trung. Sau đó một bà lão tay
cầm quải trượng, vô thanh vô thức xuất hiện tại không trung ngăn cản lại đợt sóng kia.
“Đào Hoa các đại trưởng lão Chu Nhược Đồng. Nếu bà ta ra mặt vậy đám người trong biệt viện hẳn là xong a”
“Ngươi ngu sao? Không thấy ngay cả tông chủ thánh kiếm môn còn không làm gì được bọn họ a?”
“Ngươi mới ngu a! Lần đó là nhờ có người của Thần triều ra mặt. Lần này dù cho người của Thần triều ra mặt vậy lên võ đài tên tiểu tử linh tôn cảnh
kia có thể địch lại thánh giả sao?”
“Nói cũng đúng”
…
Bà lão này vừa xuất hiện đám người đều kinh ngạc không ngừng. Ai cũng nghĩ đám người Lăng Huyền Thiên lần này chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi. Dù sao
thì Thần triều cũng là làm việc theo lý a. Nếu ngươi không có lý thì bọn họ cũng không tiện thay ngươi ra mặt.
“Đại trưởng lão” Mặc Danh
vừa thấy Chu Nhược Đồng xuất hiện thì trong lòng vui vẻ hướng nàng làm
lễ. Nếu có nàng ra mặt như vậy mọi chuyện sẽ dễ làm a.
~ Bốp ~
Chỉ là đúng lúc hắn cũng mọi người đều cho rằng Chu Nhược Đồng sẽ vì bọn
hắn ra mặt yêu cầu Lăng Huyền Thiên lên võ đài tranh đấu. Thì một tiếng
bốp vang lên. Nhìn lại thì đúng là nàng ta đưa tay tát Mặc Danh một cái
vô cùng mạnh.
“Cái … cái gì?”
“Chuyện gì xảy ra a”
Đám người thấy vậy thì triệt để mộng. Không rõ vì sao Chu Nhược Đồng lại làm như thế a.
— QUẢNG CÁO —
Đám ngươi còn như vậy huống hồ là Mặc Danh. Hắn thân là đệ tử Đào Hoa các.
Từ nhỏ đã biểu lộ thiên phú kinh người, được toàn bộ trưởng lão Đào Hoa
các ưa thích. Chưa từng bị giáo huấn a.
Bây giờ lại bị đánh
trước mặt mọi người, hơn nữa người ra tay còn là Chu Nhược Đồng. Sao hắn có thể hiểu được đây. Nếu như trưởng lão khác hắn còn có thể hiểu được
đi. Nhưng Chu Nhược Đồng trước giờ luôn ủng hộ hắn. Hơn nữa còn một mực
cưng chiều hắn a.
“Đại trưởng lão … ta”
“Câm miệng” Chu Nhược Đồng sao không nhìn ra được trong lòng Mặc Danh nghi hoặc đây.
Nhưng nàng cũng không cho hắn cơ hội hỏi. Sở dĩ nàng ngay lập tức tiến đến
nơi này là vì nàng muốn cứu Mặc Danh một mạng a. Người khác không biết
Lăng Huyền Thiên lợi hại, nhưng hôm qua nàng cũng có mặt tại tửu lầu há
lại không biết đây.
Tuy đám người đều suy đoán Lăng Huyền Thiên
hẳn chỉ là dựa vào tia pháp tắc mà lão tổ Nạp Lan gia ngưng tụ sẵn để
trọng thương Công Tôn Trường Minh. Nhưng mà ít nhất phải ngộ ra thiên
địa pháp tắc mới có thể làm vậy a. Mà chỉ có đạt đến bán thần cảnh mới
có thể ngộ ra pháp tắc.
Chính vì vậy thực lực của Lăng Huyền Thiên ít nhất cũng là đê giai bán thần cảnh. Há lại là Mặc Danh có thể chống lại đây.
Bỗng nhiên ánh mắt nàng kinh sợ nhìn về phía bên trong biệt viện như cảm
nhận được gì. Sau đó trừng mắt hướng Mặc Danh nói: “Còn không mau quỳ
xuống xin lỗi Lăng công tử”.
“Cái gì?”
“Quỳ … quỳ sao? Ta không nghe nhầm a?”
“Rốt cuộc tiểu tử trong biệt viện này thân phân ra cỡ nào a”
…
Đám người vừa nghe Chu Nhược Đồng ra lệnh cho Mặc Danh thì kinh sợ không
thôi. Đánh hắn cũng thôi đi, bây giờ lại trực tiếp bắt hắn quỳ xuống.
Chẳng lẽ tiểu tử họ Lăng kia có thiên đại bối cảnh sao.
“Đại …
đại trưởng lão …” Mặc Danh nghe nàng nói vậy cũng là lắp bắp. Hắn thật
không hiểu a, tại sao lại bắt hắn quỳ đây. Đừng nói hắn còn chưa ra tay
với tên tiểu tử kia. Cho dù có thật ra tay thì sao. Chả lẽ Đào Hoa các
lại sợ tiểu tử kia sao.
Nhưng là hắn chưa kịp nói thêm gì thì đã
nhận lại một ánh mắt vô cùng lạnh lùng của Chu Nhược Đồng. Hiển nhiên
nếu như hắn không quỳ, chắc chắn nàng sẽ không để yên cho hắn.
~ rầm ~
Thấy như vậy Mặc Danh cũng không dám nói thêm gì nữa. Khuôn mắt hắn đỏ bừng, răng đều cắn chặt. Nhưng cuối cùng cũng là quỳ xuống. Cúi đầu trước cửa tòa biệt viện.
“Thế mà thật quỳ” Tiểu Ánh ánh mắt kinh ngạc
nhìn Mặc Danh. Nàng tuy còn nhỏ nhưng cũng biết đám người này đều là con cháu thế gia. Bây giờ lại trước mặt bao nhiêu người quỳ xuống, là sự
tình mất mặt cỡ nào đây. Rất nhiều người cho dù có chết cũng không
nguyện ý làm như vậy a. — QUẢNG CÁO —
“Không tệ. Coi như có chút tâm cơ đi” Hồ Nguyệt thì là thưởng thức đánh giá bà lão kia một chút.
Nếu như tên tiểu tử này không làm như vậy. Đợi đến khi Lăng Huyền Thiên ra
chắc chắn hắn sẽ không thể sống sót. Nhưng nếu hắn đã quỳ, dựa vào tính
cách Lăng Huyền Thiên hẳn là không động đến hắn.
Tuy Mặc Danh đến đây khiêu khích nhưng đã quỳ nhận lỗi. Như vậy mọi chuyện đều hóa không a. Còn những người khác thì khó nói nha.
“Mặc Danh huynh, người hà tất vì một lời nói mà quỳ xuống a. Cùng lắm chúng ta rời khỏi nơi
này” Nguyên Hiệu thấy vậy liếc Chu Nhược Đồng một chút. Sau đó hướng Mặc Danh than nhẹ.
Theo hắn thấy cùng lắm là rời đi là xong a. Chẳng lẽ đám người kia lại còn dám chặn lại bọn họ sao.
“Đúng, đúng! Chúng ta rời đi a”
“Nguyên Hiệu huynh nói rất phải. Trước rời đi sau lại tính sổ với hắn sau”
“Đúng a, cũng không cần thiết quỳ giống ai kia a”
….
Đám người sau lưng Nguyên Hiệu cùng Mặc Danh đều là nhao nhao mở miệng.
Nguyên Hiệu nói không sai, bọn họ nếu không thể tính sổ với Lăng Huyền
Thiên thì cùng lắm là rời đi a.
Chẳng lẽ tên hòa thượng cùng mấy người kia dám giữ bọn họ lại sao. Ở đầy phần lớn đều là đệ tử của các
đại thế lực a. Lại có người nào dám một lần trêu chọc nhiều thế lực như
vậy đây.
Cũng chỉ có người ngu ngốc như Mặc Danh mới nghe lời Chu Nhược Đồng quỳ xuống thôi.
Mặc Danh nghe bọn họ nói vậy thì trong lòng thầm mắng Chu Nhược Đồng không
ngừng. Chắc chắn sẽ có một ngày hắn bắt bà già này trả lại gấp bội a.
Ngược lại với mọi người, Chu Nhược Đồng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên
trong tòa biệt viện kia. Nàng luôn cảm thấy trong đó đang có một cái gì
đó vô cùng tà ác, vô cùng mạnh mẽ. Tựa như một đầu hung thú sắp được
giải phóng a.
“Chậm đã!”
Đúng lúc đám người muốn rời khỏi
nơi này. Thì một thanh âm từ trong biệt viện truyền ra. Thanh âm không
nơi nhưng ai ai cũng có thể nghe rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT