Tại một tòa biệt viện nhỏ bên trong Bắc thành. Có một nam tử đang ngồi chậm rãi nhâm nhi tách trà trên tay mình.

Nam tử này mặc một bộ bạch bào, gương mặt thanh tú. Tóc xõa ngang vai, mi tâm của hắn có một vệt mi văn màu đen trông vô cùng tà dị. Chỉ là lúc này vệt mi văn đó đã ngày càng mờ đi. Hẳn là không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn biến mất. Người này không phải Lăng Huyền Thiên thì ai.

Sau những ngày dạo chơi và tìm hiểu thông tin tại Bắc thành, Lăng Huyền Thiên quyết định thuê một tòa biệt viện của Liệp Hoành thương hội để ở tạm.

Tòa biệt viện này rộng hơn hai ngàn mét vuông. Có từng phòng riêng vô cùng rộng rãi. Hơn nữa còn có một vườn hoa anh đào nở rộ vô cùng thơ mộng.

“Đã gần nửa năm vẫn chưa thể hoàn toàn ngộ ra hắc ám chi đạo. Thật có chút lâu a” Lăng Huyền Thiên vừa nhâm nhi tách trà vừa nói.

Vốn dĩ theo dự tính của hắn hẳn là ba tháng thời gian là đủ để tìm hiểu xong hắc ám pháp tắc. Sau đó đột phá đến hắc ám đại đạo. Đáng tiếc hắn lại đang bận xây dựng Thiên môn. Hơn nữa còn phải chế tạo truyền tống trận. Nên có chút chậm trễ.

Nếu có người nào khác ở đây chắc chắn sẽ mắng chửi Lăng Huyền Thiên không thôi. Pháp tắc đều đã vô cùng khó cảm ngộ huống chi là đại đạo. Vậy mà ngươi lại muốn dùng ba tháng để ngộ ra hắc ám chi đạo. Thật sự là người so người tức chết a.

“Ca ca, Hồ Nguyệt tỷ đã đi tìm Hồng Huệ để liên hệ với Bạch Vũ Hải. Hẳn là không bao lâu nữa hắn sẽ tìm đến đây a” đúng lúc này Tiểu Ánh từ bên ngoài chạy vào hướng Lăng Huyền Thiên nói.

“Ừm” Lăng Huyền Thiên nhẹ gật đầu. Mục đích của hắn đến Bắc thành lần này cũng không phải chỉ vì trận đấu giá mà Bạch Vũ Hải nói.

Mục đích chính của hắn chính là thành lập một phân bộ của Thiên môn tại nơi này. Hắn muốn phát triển toàn bộ phàm giới tất nhiên không thể chỉ thành lập Thiên môn tại một nơi hẻo lánh như Phi Linh thành.

Chính vì vậy hắn mới cần tìm đến Bạch Vũ Hải. Bởi vì tại Bắc thành, cách tốt nhất để xây dựng thế lực cùng làm ăn buôn bán chính là thông qua Liệp Hoành thương hội.

“Tốt, muội ở nhà tiếp tục nghiên cứu niệm lực đi. Ta ra ngoài một chuyến” Lăng Huyền Thiên nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy nói.

Trước khi đi hắn cũng không quên đưa cho Tiểu Ánh một xấp giấy mỏng. Đây chính là cách sử dụng niệm lực, pháp môn thiên địa cùng với cảm ngộ về mộc chi pháp tắc mà hắn tự tay viết cho nàng. — QUẢNG CÁO —

“A” Tiểu Ánh gật đầu đáp. Mặc dù nàng rất muốn đi tham quan Bắc thành một chút. Nhưng nàng biết tu luyện quan trọng. Cũng không thể vì ham chơi mà lỡ mất chuyện tu luyện của mình được.

Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì nhẹ gật đầu. Nha đầu này tuy còn nhỏ nhưng cũng tự biết a. Cũng không giống Tô Ngọc Linh, huyết mạch cường đại nhưng cuối cùng chỉ vì hắn mà lại không thể chứng đạo. Nghĩ đến đây Lăng Huyền Thiên cũng có chút nhớ nha đầu kia a.





Huyền châu,

Tại một tòa cung điện màu vàng, khắp nơi đều là lửa đỏ bao phủ. Bên trong có một hung thú cùng một nữ tử đứng đối diện nhau.

Hung thú này có mình sư đầu rồng. Toàn thân màu đỏ sẫm, bốc lên từng ngọn lửa màu vàng. Đúng là kỳ lân không sai.

Đối diện với nó là một nữ tử mặc một bộ váy dài màu xanh, dáng vóc thanh tú, làn da trắng nõn nà. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng lại được một mảnh vải màu trắng che đi. Khí tức của nàng vô cùng băng lãnh, quanh người nàng có hư ảnh hai đầu phượng hoàng một vàng một xanh bay quanh.

Đầu màu xanh phượng hoàng thì tỏa ra từng đoàn khí lạnh như sương. Khiến người ta không rét mà run. Còn đầu màu vàng thì tỏa ra từng ngọn lửa vô cùng nóng. Thậm chí chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến linh hồn của bọn họ bị thiêu rụi.

Nữ tử này không phải Tô Ngọc Linh thì còn ai vào đây. Đáng nói là nàng cùng Lăng Huyền Thiên tách nhau chưa đến nửa năm nhưng bây giờ tu vi của nàng lại là trung giai đại thánh cảnh. Hơn nữa khí tức của nàng thậm chí có thể cùng với cao giai đại thánh cảnh so sánh.

Tô Ngọc Linh nhìn đầu hỏa kỳ lân trước mắt nhẹ giọng nói: “Tiểu Kỳ, tốt! Cố gắng cùng ta bồi luyện thêm một năm nữa hẳn là có thể để ta đột phá thánh cảnh thành tựu chân thần a”.

“Cô nãi nãi, ngươi ta cho ta a. Bồi ngươi hơn ba tháng mà ta đã mệt muốn chết a” Hỏa Kỳ Lân hai mắt hoảng sợ, miệng nói tiếng người hướng Tô Ngọc Linh nói.

Vốn dĩ nó được Lăng Huyền Thiên thả ra khỏi bức tranh kia, một mình vui vẻ tu luyện tại tòa cung điện này. Thực lực cũng là nhanh chóng tăng mạnh. Chỉ là không hiểu vì sao đột nhiên nữ tử này có thể xuyên qua không gian phong ấn, tiến vào nơi này. — QUẢNG CÁO —

Đã như vậy thực lực còn mạnh hơn nó không ít. Nó dùng hết thủ đoạn cũng không làm được gì nàng. Ngược lại bị nàng hành hạ hơn bốn tháng nay. Thậm chí còn bị nàng bắt học tiếng nhân loại. Cũng may nàng không có ác ý, nếu không hắn sợ là đã chết không thể chết thêm a.

“Tiểu Kỳ ngoan nào, nhanh bồi luyện tỷ tỷ một chút. Sau này ta dẫn ngươi ra ngoài a” Tô Ngọc Linh không để ý đến biểu tình của nó. Sau khi nói xong liền trực tiếp tế ra một thanh kiếm màu đỏ hướng về nó đánh tới. Thanh kiếm này đúng là tích huyết kiếm không sai.

Nguyên là từ sau khi Lăng Huyền Thiên rời đi, nàng ngày nào cũng chuyên tâm tu luyện. Chẳng mấy chốc đã sinh ra bạch phượng. Bạch phượng có một loại thiên phú vô cùng đặc biệt về không gian. Vì vậy nàng đã nghe theo lời Lăng Huyền Thiên nói. Tìm đến đầu hỏa kỳ lân này cùng nó tu luyện.

Dù sao thì tòa Hỏa Thần cung này rất thích hợp cho thần thú như nàng cùng Hỏa Kỳ Lần phát triển.

“Thiếu gia, rất nhanh thôi Linh nhi sẽ đến tìm ngài”





Tại đường xá bên trong Bắc thành, đang có một nam tử chậm rãi bước đi. Bước chân của hắn tuy chậm nhưng mỗi bước đều như hòa làm một với thiên địa. Có từng đoàn hắc khí lượn lờ xung quanh. Người này không phải Lăng Huyền Thiên thì còn ai đây.

Hắn vì tìm hiểu ra hắc ám đại đạo nên cả người đều tập trung vào ngộ đạo, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh. Chẳng biết từ khi nào hắn đã đi đến một tòa lầu các.

Bên ngoài tòa lầu các này đang tụ tập rất nhiều người. Hầu hết đều là thanh niên trai tráng, nam tử tuấn mỹ, thực lực mạnh mẽ. Tại tầng trên của lầu các có một đám năm sáu người đang ngồi đó. Nếu có người khác tại nơi này nhìn thấy bọn họ chắc chắn khiếp sợ không thôi. Bởi vì bọn họ vậy mà đều là đại thánh cảnh. Thậm chí còn có bán thần cảnh.

Nhưng quan trọng nhất là tại nơi đó còn có một nữ tử gương mặt thanh tú, dáng vóc yêu kiều, tóc cột thắt bím. Nàng mặc một bộ lụa màu đỏ sẫm, có từng đường viền màu xanh trông vô cùng rực rỡ. Nếu Lăng Huyền Thiên để ý tất nhiên có thể nhận ra nàng chính là Nạp Lan Ỷ Nguyệt.

Lúc này trên tay nàng đang cầm một sợi dây màu hồng dài hơn năm mét. Phía cuối sợi dây có một quả cầu màu đỏ. Đáng nói là quả cầu này có từng tia ánh sáng màu vàng phát ra.

Nạp Lan Ỷ Nguyệt thì tươi cười cầm quả cầu màu đỏ kia ném về phía đám nam tử phía dưới. Nhưng phàm là nơi quả cầu kia đi qua, đám người đều nhanh chóng né tránh. Những người không kịp tránh né hoặc có ý đỡ lại quả cầu đều bị nó làm cho trọng thương. Cho dù là thánh cảnh cũng đều như vậy. — QUẢNG CÁO —

“Nạp Lan Tấn Thông, ngươi sao có thể để con gái mình tùy ý như vậy được chứ” một tên đại hán trung niên có hàm râu quai nón hướng vị lão giả ngồi giữa năm người nói.

Tuy nhìn hắn chỉ ở độ tuổi trung niên, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra hắn là lão quái sống hơn năm vạn năm a.

“Haizzz, Trường Minh huynh. Ngươi nghĩ lão phu há lại có thể để nàng tùy ý như vậy đây. Nhưng lão tổ có lệnh ta dám làm trái sao?” lão giả ngồi giữa lắc đầu hướng đại hán trung niên nói.

Hắn không phải ai khác chính là cha của Nạp Lan Ỷ Nguyệt cũng là gia chủ của Nạp Lan gia, Nạp Lan Tấn Thông. Vốn dĩ hắn muốn gả con gái của mình thông gia với các đại thế lực để nâng cao địa vị của Nạp Lan gia tộc lên một bậc. Càng là lũng loạn thị trường tại Bắc thành.

Chỉ là Nạp Lan Ỷ Nguyệt nhất định không chịu. Nhất định đòi ném tú cầu chọn rể. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều liền đồng ý. Bởi vì ai cũng biết muốn đoạt được tú cầu đều cần có thực lực mạnh mẽ.

Hơn nữa lần này hắn tổ chức ném tú cầu thì đều lựa chọn nam tử tài tuấn từ các đại gia tộc. Vì vậy cho dù ai đoạt được cũng không ảnh hưởng đến Nạp Lan gia phát triển. Thậm chí còn có mấy tên cao tầng của đại thế lực như Minh tông, Đào Hoa các, Bắc Phiệt môn … mang đệ tử ưu tú của mình đến tham gia.

Ai ngờ nha đầu kia không biết làm gì mà khiến cho tú cầu vô cùng quỷ dị. Cho dù chạm nhẹ vô đều là trọng thương, chứ đừng nói đến chuyện cầm đến tú cầu.

Hắn vốn muốn ngăn nàng lại, nhưng lão tổ lại không đồng ý. Còn nói là tùy ý nàng làm. Nên hắn cũng chỉ có thể ngồi đây xem nàng diễn trò a.

“Nạp Lan đại nhân thật là chiều hư nha đầu này a” một bà lão mặc một bộ tro bào tay chống quải trượng nhìn về phía sâu trong Nạp Lan gia nói.

Bà ta gọi đại nhân cũng không phải gọi Nạp Lan Tấn Thông. Hắn còn chưa có tư cách này. Người bà ta nhắc đến là Nạp Lan gia tộc lão tổ, đó chính là đường đường chính chính một vị thần linh. Hơn nữa hắn còn rất ưa thích Nạp Lan Ỷ Nguyệt, chính vì vậy không có mấy người có thể ép nàng làm sự tình mình không thích a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play