“Lại dám tại Bắc thành tranh đấu, các người là không để Thần triều vào
mắt sao?” thanh âm vừa vang lên khiến cho mọi người đều run nhẹ.
“Thần triều, cuối cùng người của Thần triều cũng tới rồi sao”
“Lần này có trò hay xem a”
“Ngươi bị ngu sao? Còn không mau trốn đi. Cho dù có trò hay ngươi cũng dám xem sao?”
….
Thần triều tại Thiên châu vẫn luôn được mọi người kính ngưỡng. Tuy bọn họ
cùng Ma tông có thực lực ngang nhau, đều là siêu cấp thế lực. Nhưng Thần triều uy danh so với Ma tông lớn hơn rất nhiều. Tại vì người của Ma
tông rất ít khi xuất hiện, còn Thần triều lại khác. Bọn họ không chỉ
xuất hiện, hơn nữa mỗi lần xuất hiện khí thế đều mạnh mẽ bức người.
Bây giờ người của Thần triều đã can thiệp vào chuyện này. Như vậy đám người cũng không dám đứng đó xem náo nhiệt, mà đều núp vô một bên trốn đi. Dù sao thì có trời mới biết người của Thần triều có hay không thị uy lên
bọn họ a.
~ phốc phốc phốc ~
Cùng với thanh âm kia truyền
đến thì có mấy tiếng phốc vang lên. Nguyên một đám người Thánh kiếm môn
đều phun ra một ngụm máu. Cho dù là Túc Nhật cũng bị thanh âm chấn đến
trọng thương.
Nhưng có một điều làm mọi người khiếp sợ, đó chính
là thanh âm kia tựa hồ chỉ nhằm vào đám người Thánh kiếm môn. Cũng không có tác động gì đến người khác, kể cả là đám người Lăng Huyền Thiên.
“Chuyện … chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao người của Thần triều lại nhắm vào chúng ta?”
“Chẳng lẽ …?”
Đám người Thánh kiếm môn thấy chỉ có mình bọn họ bị nhằm vào thì đột nhiên
nảy ra một suy nghĩ đáng sợ. Chẳng lẽ đám người kia là người của Thần
triều a? Nhưng rất nhanh bọn họ lại lắc đầu.
Bởi vì Thần triều
có một thiết luật. Phàm là người của Thần triều nếu không đạt đến thánh
giả tuyệt không được phép rời khỏi Thần triều. Sở dĩ có luật lệ này là
vì Thần triều rất coi trọng danh tiếng của mình. Nếu ngươi không có đủ
thực lực há lại ra ngoài để làm mất mặt Thần triều.
Vì vậy mà
khi có một tên linh tôn cảnh như Lăng Huyền Thiên trong đội ngũ. Túc
Nhật chắc chắn là bọn họ không phải là người của Thần triều. Nên mới dám ra tay.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng bây giờ tại sao người của Thần triều canh giữ ở Bắc thành lại ra tay với bọn họ đây.
“Im miệng” đúng lúc này một âm thanh vang lên. Sau đó từ trong hư không
hiện ra một lão già râu tóc trắng xóa. Dáng người thấp bé, khí lực như
có như không vô cùng yếu ớt.
Nhưng không người nào dám khinh
thường ông ta. Bởi vì lão giả này chính là một vị bán thần cảnh. Hơn nữa cũng không phải là mới bước vào bán thần cảnh đơn giản như vậy.
Lão giả vừa mở miệng Túc Nhật lập tức quỳ một chân hành lễ nói: “Tham kiến Vũ đại nhân”.
Đám người Thánh kiếm môn sau lưng Túc Nhật cũng lập tức quỳ xuống hành lễ.
Đám người hai bên đường cũng đều là khom lưng cúi đầu, không dám nhìn
lão giả kia.
Thần triều uy danh há lại là hữu danh vô thực. Bọn
họ một khi xuất hiện luôn cao cao tại thượng, muốn nhận lấy chúng sinh
triều bài. Đừng nhìn lão giả này cười hiền hòa nhân hậu như vậy. Nhưng
một khi hắn giận lên thì đừng nói là người vô danh tiểu tốt. Cho dù là
người của Thánh kiếm môn hắn cũng có thể toàn diệt.
Lúc này cũng
chỉ có đám người của Lăng Huyền Thiên là không quỳ xuống, cũng không
hành lễ. Nhưng trái với mọi người nghĩ, lão giả kia không những không
tức giận mà còn cười hiền hòa nhìn Giới Không nói: “Ngươi là người của
Phật tông sao?”
“Hồi tiền bối, bần tăng pháp hiệu Giới Không. Đúng là đệ tử của Phật tông” Giới Không thản nhiên trả lời.
Biểu lộ của hắn cũng không có chút gì sợ hãi. Cho dù là chân thần hắn đều đã gặp qua không ít. Sao có thể bị một tên bán thần cảnh làm cho sợ hãi
đây. Tuy nhiên hắn cũng không đánh mất lễ nghĩa, dù sao thì đối phương
cũng là trưởng bối. Gọi một tiếng tiền bối cũng là bình thường.
“Ừm, Phật tông quả thật là khí độ bất phàm a” lão giả được gọi Vũ đại nhân nhẹ mở miệng nói.
Nhưng hắn cũng không nhìn Giới Không, mà một mức đưa mắt nhìn về phía Lăng
Huyền Thiên. Chuyện bọn họ tranh đấu hắn há lại không sớm nhìn thấy.
Nhưng hắn một mực không ra tay ngăn cản, là vì không biết rõ thân phận
của đám người này.
Tuy Thần triều tại Thiên châu đúng là siêu cấp thế lực không sai. Nhưng cũng có không ít thế lực không thua bọn họ đây.
Còn vì sao bây giờ hắn lại ra tay ư? Là vì Giới Không dùng từ bi chú khiến
hắn nhận ra đây là thủ pháp của Phật tông chính tông. Nhưng hắn ra tay
cũng không phải là vì người của Phật tông.
Mà chính là vì vị
thiếu niên mặc bạch bào kia. Tuy thiếu niên đó không ra tay, cũng không
có hành động gì. Nhưng thử nghĩ xem đường đường một tên đệ tử Phật tông
lại đi theo một thiếu niên để đánh xe. Thân phận của thiếu niên đó có
thể tầm thường được sao.
— QUẢNG CÁO —
Tuy hắn không có khả năng là người của Thần triều hoặc Ma tông. Nhưng tại
Thiên châu luôn có một số gia tộc ẩn thế. Hơn nữa có một số thần tôn
cảnh, thậm chí là thần vương cảnh thần linh khi sắp tọa hóa thường chọn
đệ tử có thiên phú sau đó âm thầm bồi dưỡng.
Những thần linh đó
tuy ít qua lại với các đại thế lực. Nhưng Phật tông thì khác, Phật tông
chính tông có không ít bảo vật cùng với cách để kéo dài tuổi thọ. Nên
bọn họ cùng thần linh qua lại rất gần. Có lẽ vì thế mà tên hòa thượng
này mới đi theo thiếu niên đó đi.
Còn về cảnh giới tên thiếu niên kia sao? Hắn lại không quan tâm điều đó. Bản thân hắn tu luyện nhiều
năm hơn nữa còn từng sinh hoạt rất lâu tại Thần triều. Tất nhiên biết
khi đệ tử của bọn họ đạt thánh cảnh muốn ra ngoài lịch lãm. Thường xuyên dùng thủ đoạn che giấu tu vi của bản thân.
Làm như vậy vừa có
thể giảm đi phiền phức, hơn nữa tránh cho người khác xem người là đối
thủ cạnh tranh mà loại bỏ. Đây chính là cách thức sinh tồn khi không có
người bao bọc.
Đó cũng là nguyên nhân khi biết Giới Không là
người của Phật tông hắn mới xuất hiện. Hơn nữa có chút hướng về đám
người Lăng Huyền Thiên. Tất nhiên hắn cũng sẽ không làm quá lộ liễu. Dù
sao cũng phải đảm bảo tính công bằng a.
Nghĩ như vậy lão giả được gọi Vũ đại nhân liền hướng Giới Không hỏi: “Người của Phật tông chắc
hẳn không nói dối. Ngươi nói rõ mọi chuyện xảy ra cho ta nghe xem”
“Cái quỷ gì?”
“Xong… Thật xong”
…
Đám người Thánh kiếm môn nghe vậy thì trong lòng thầm kêu không tốt. Cái gì gọi là người của Phật tông không nói dối a. Ngươi là lừa con nít ba
tuổi đi. Trong giới tu luyện này chỉ có được mất cùng lợi ích. Khi cần
thiết thần kinh còn nói dối chứ đừng nói là Phật gia. Rất rõ ràng là lão giả này cố tình thiên vị đám người Lăng Huyền Thiên a.
“Vũ đại
nhân, tuyệt đối không …” Túc Nhật cũng vội vàng lên tiếng. Chỉ là hắn
chưa nói hết câu thì lão giả kia đã lườm hắn một cái. Khiến toàn thân
hắn nhẹ run lên. Cúi đầu không dám nói một lời.
“Tốt, tiểu hữu ngươi cứ việc kể đầu đuôi đi”
Giới Không nghe hắn nói như vậy cũng không tiếp tục chần chờ. Một lần nói ra từ đầu đến cuối. Hắn cũng không thêm mắm dặm muối. Nhưng những chuyện
như là Lệ Ứng Long gây sự, hay những lời nói ác ý của bọn người Thánh
kiếm môn cũng không bỏ qua một từ.
Đám người Thánh kiếm môn nghe Giới Không nói vậy thì thầm mắng hắn không ngừng. Nhưng bọn họ lại
không biết Giới Không làm vậy chính là để cứu mạng bọn họ.
Tại
sao ư? Tại vì lão giả kia tuy là người của Thần triều nhưng tại Bắc
thành hắn cũng sẽ không dám quá phận với các đại thế lực tại nơi này.
Nhưng nếu như đám người Thánh kiếm môn khiến Lăng Huyền Thiên ra tay như vậy chắc chắn bọn họ sẽ chỉ có một con đường chết. — QUẢNG CÁO —
Giới Không mặc dù chưa từng nhìn thấy Lăng Huyền Thiên ra tay, nhưng hắn
biết nam tử này rất rất mạnh. Hơn nữa thủ đoạn vô cùng kỳ dị.
“Hừ, Thánh kiếm môn thật uy phong a. Thần triều không cho tranh đấu tại Bắc
thành là để giữ bình yên nơi này. Các ngươi lại dựa vào điểm này để đi
gây sự với người ta. Hơn nữa còn lấy nhiều khinh ít ư?” lão giả không
biết có để ý đến lời nào của Giới Không hay không. Nhưng Giới Không vừa
dứt lời hắn liền lập tức hướng đám người Thánh kiếm môn hừ lạnh.
Mỗi một từ hắn nhấn xuống uy áp của bán thần cảnh trên người hắn áp xuống
Thánh kiếm môn càng nhiều. Nếu như hắn cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn
đám người sẽ không xong.
“Dật Hành huynh, hà tất chỉ nghe lời một phía a” đúng lúc này một thanh âm từ hư không vang lên.
Sau đó một đại hán trung niên khí thế oai hùng gương mặt dữ tợn, mặc một bộ giáp màu đen không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước đám người Lệ Ứng
Long. Ngăn lại uy áp của lão giả họ Vũ.
“Cha”
“Tông chủ”
…
Đám người Thánh kiếm môn vừa thấy đại hán này xuất hiện thì như vừa nhặt
được một mạng. Tất cả đều thở ra một hơi. Đúng vậy, người này không phải ai khác. Chính là tông chủ Thánh kiếm môn cha ruột của Lệ Ứng Long, Lệ
Cửu Lôi. Hơn nữa hắn cũng là một vị bán thần cảnh.
“Lệ Cửu Lôi,
ngươi là có ý nói ta thiên vị đám người kia sao?” Vũ Dật Hành cũng không ngạc nhiên khi thấy đại hán trung niên xuất hiện.
Hắn biết tên
Lệ Cửu Lôi sợ là đã sớm tại nơi này rồi. Dù sao thì hư ảnh đầu cửu vỹ hồ kia thật sự là không ít người nhìn thấy. Cũng không ít người muốn đánh
chủ ý lên nó đây.
“Dật Hành huynh nói đùa a. Thần triều làm việc
công chính liêm minh trước giờ ai ai đều biết. Sao có thể thiên vị người nào đây. Bất quá …” Lệ Cửu Lôi thấy Vũ Dật Hành có vẻ tức giận thì mỉm
cười giảng hòa nói.
Tuy nhiên rất nhanh hắn lại tiếp tục: “Bất
quá Dật Hành huynh, ngươi cũng không nên chỉ nghe lời một phía a. Theo
ta thấy hẳn là Long nhi nhận ra thân phận của đầu linh thú này, sợ nó
làm loạn tại Bắc thành nên mới ra tay a”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT