Nửa ngày sau, tại phạm vi ngoài Phi Linh thành hơn năm dặm, có bốn người đang hướng đến một khu rừng rậm đi tới. Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, toàn thân mặc bạch bào. Tại giữa mi tâm của hắn có một vệt mi văn màu đen trông vô cùng tà khí. Người này đúng là Lăng Huyền Thiên không sau.

Còn sau lưng hắn là La Khinh Sương, Tiểu Ánh cũng nghĩa phụ của nàng Tần Phong. Lúc này hắn cũng không còn suy yếu như trước, mà toàn thân khí thế bừng bừng, long sinh hoạt hổ, tất nhiên độc cũng đã được giải.

Nguyên bản sau khi Lăng Huyền Thiên cùng Lạc Ngữ Yên bàn chuyện xong, khi hắn xuống cũng đã triệt để giải độc cho Tần Phong. Nhưng kèm theo một điều kiện là Tần Phong phải làm việc cho hắn trong vòng mười năm. Tần Phong cũng lập tức đáp ứng, dù sao hắn cũng không muốn cứ như vậy chết đi, đại thù còn chưa báo. Hơn nữa hắn không thể để mặc Tiểu Ánh một mình. Nàng vẫn còn quá nhỏ a.

Còn Lăng Huyền Thiên tại sao lại muốn Tần Phong làm việc cho hắn mười năm. Đơn giả là vì hắn cần thành lập một thế lực, nếu để một mình La Khinh Sương thì có chút không đủ. Dù sao nàng cũng không hiểu rõ về Thiên châu. Còn Trịnh Dương thì hắn sẽ có con đường riêng của hắn. Vì vậy Lăng Huyền Thiên mới cứu chữa cho Tần Phong.

“Công tử, phía trước chính là Mê vụ sâm lâm” Tần Phong cung kính hướng Lăng Huyền Thiên nói. Hắn dù mới tiếp xúc với Lăng Huyền Thiên không lâu, nhưng hắn biết Lăng Huyền Thiên vô cùng lợi hại. Thử nghĩ xem độc mà đại thánh cảnh đều không thể chống đỡ, vậy mà Lăng Huyền Thiên có thể trực tiếp thôn phệ. Há không lợi hại.

Đúng vậy, Lăng Huyền Thiên cũng không dùng thủ đoạn gì khác mà là trực tiếp dùng hắc ám pháp tắc thôn phệ toàn bộ độc mà Tần Phong dính phải.

“A” Lăng Huyền Thiên khẽ a một tiếng. Mục đích hắn đi tới nơi này chính là vì Mê vụ sâm lâm. Nghe nói Mê vụ sâm lâm là sào huyệt của một đầu thánh thú. Hơn nữa bên trong đều là mê vụ cùng huyễn cảnh, rất ít người có thể sống sót trở ra. Nên rất ít người dám đến nơi này.

Vốn dĩ ngũ đại gia tộc đều đã chiếm hầu hết đất đai cùng tài nguyên trong và ngoài Phi Linh thành. Bọn họ tất nhiên không muốn bỏ qua Mê vụ sâm lâm này. Dù sao nơi này còn có một toàn khoáng linh thạch không nhỏ.

Chỉ có điều ngũ đại gia tộc tuy muốn chiếm lấy nơi này, nhưng lại không ai tình nguyện làm chim đầu đàn. Dù sao ai cũng không biết đầu thánh thú trong này là ở cấp bậc nào, hơn nữa nếu ngươi hao tổn nhân lực chiếm xong. Bốn nhà khác lại vô đòi chia miếng bánh, ngươi sẽ nguyện ý sao? Nếu không nguyện ý lại có thể cùng bốn nhà chống lại sao. Vì vậy bọn họ đều thống nhất không động đến nơi này.

Mục đích của Lăng Huyền Thiên chính là tại nơi này thành lập một thế lực của mình. Hắn cũng không phải muốn thôn tính Thiên châu, bởi vì nếu muốn hắn hoàn toàn có thể trực tiếp hướng siêu cấp thế lực ra tay. Hắn muốn là tình báo, cùng dần dần khai thông cho phàm giới, nhằm sau này giúp bọn họ tiến đến thần giới.

Dù sao thì Ngũ Hành giới cũng do ngũ hành đại đạo của hành tạo ra, nhân quả thật sự không ít. Không thể để bọn họ cứ mãi nhỏ yếu như vậy, cuối cùng ắt sẽ bị thôn phệ.

Còn vì sao hắn biết Mê vụ sâm lâm ư. Tất nhiên là do Trịnh Dương nói rồi. Trịnh Dương mấy ngày nay đều cùng hắn cung cấp vô số thông tin về địa bàn, thế lực tại Thiên châu. Thậm chí còn đem toàn bộ thư tịch về lịch sử cùng thông tin của Thiên châu mà Trịnh gia có cho hắn xem.

— QUẢNG CÁO —

Đáng ra Trịnh Dương hẳn là sẽ dẫn hắn đến nơi này, nhưng vì người của Tống gia đến tìm Trịnh gia, yêu cầu gặp hắn. Nên hắn vẫn là về Trịnh gia một chuyến, dù sao bây giờ hắn cũng là một vị nguyên thánh cảnh. Tống gia cũng sẽ không dám quá phận như trước. Huống hồ hắn còn phải chuyển bị quà để tối nay tham dự yến tiệc của thánh nữ Bắc Phiệt môn.

“Thiếu gia, mê vụ này có gì kỳ quái a?” La Khinh Sương đưa mắt đánh giá xung quanh, sau đó hướng Lăng Huyền Thiên nói.



“Mê vụ này hẳn là do đầu thánh thú sử dụng huyễn thuật mà thành. Tương truyền thánh thú có thể sử dụng huyễn thuật đến mức này hẳn là chỉ có cửu vĩ hồ trong truyền thuyết a” Tiểu Ánh gương mặt nhỏ nhắn hướng nàng giải thích.

“A, tiểu muội muội biết thật nhiều nha”

“La cô nương chê cười rồi. Tiểu Ánh tuy tu luyện không ra sao nhưng nàng lại một lòng ham đọc sách. Bất kể tư liệu về công pháp, lịch sử, linh thú, linh dược … nàng chỉ cần gặp được đều sẽ không bỏ qua. Đáng tiếc, nàng lại không thể tu luyện a” Tần Phong mỉm cười nói, chỉ là nói đến cuối hắn có chút than tiếc.

Dù sao thì gánh nặng của Tiểu Ánh thật sự quá lớn, nếu nàng đã không thể tu luyện hắn cũng không nói cho nàng biết sự thật a. Đáng tiếc đại thù của gia tộc có lẽ cũng mãi không thể trả.

Lăng Huyền Thiên nhìn hắn bộ dạng vậy thản nhiên nói: “đại đạo ba ngàn, pháp tắc vô số. Chỉ cần có cố gắng con đường nào cũng có thể thành đạo”.

“Đúng vậy a” Tiểu Ánh hồn nhiên đáp. Chỉ là Tần Phong lại không nghĩ như vậy, theo hắn Lăng Huyền Thiên hẳn là không muốn nàng buồn nên mới nói để an ủi nàng. Không tu luyện cũng có thể thành đạo sao? Vậy thế gian tại sao lại cần dùng đẳng cấp cùng tu vi phân chia đây.

Lăng Huyền Thiên thấy hắn biểu hiện không tin cũng lại không tiếp tục nói, mà chỉ nhẹ vuốt đầu Tiểu Ánh mỉm cười. Vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy a.

Hắn cũng không phải chỉ là an ủi nàng. Trước đây cũng đều đã có không ít tiên hiền không tuy luyện theo hướng phàm nhân. Như Phật Tổ lấy phật chứng đạo, cũng không từng trải qua phàm cảnh, linh cảnh hay thánh cảnh. Một mực dốc lòng tu phật, cuối cùng tại bồ đề thụ ngộ đạo thành tựu Phật Tổ.

— QUẢNG CÁO —

Hay như Nho Tổ lại là một thân tu tâm. Lấy nhân – nghĩa – lễ - trí – tín làm đầu. Ngày ngày tu dưỡng tâm tính, khi thì đả tọa khi thì viết chữ vẽ tranh nhằm đạt đến tư tưởng trung dung. Cuối cùng chứng đạo thành tổ. Hình thành nho đạo. Tất nhiên nho đạo cùng phật đạo tại phàm giới là yếu đến đáng thương, không thể cùng đạo thống chính tông tại thần giới so sánh.

Nhưng hắn cũng lại không nói ra những điều này, dù sao “đạo” một chữ này, bọn họ là chưa thể nào hiểu được.

~ U u u u u ~

Đúng lúc này, trong mê vụ vang lên từng âm thanh u u nghe vô cùng rợn người. Theo đó vô số đầu lâu cùng quỷ hồn xuất hiện hướng đám người tấn công tới.

“Hừ” đối mặt với những quỷ hồn tấn công Tần Phong chỉ nhẹ hừ lạnh một tiếng, khí tức cao giai đại thánh cảnh toàn bộ hiển ra, chấn vỡ tất cả bọn chúng.



“Chỉ là một cái huyễn thuật cỏn con cũng đòi ngăn cản chúng ta? Ngươi hẳn là nên tự mình ra tay đi” Tần Phong đưa ánh mắt xuyên vào cuối mê vụ nói.

“Hừ, nhân loại các ngươi đúng thật là xảo trá. Đã nói nếu bổn thánh mỗi năm mỗi lần cho các ngươi tiến vô đây khai thác linh thạch các ngươi sẽ không tìm đến bổn thánh phiền phức. Bây giờ lại muốn lật lọng sao” trong mê vụ vang lên một thanh âm nhỏ nhẹ nhưng vô cùng quyến rũ. Từ thanh âm có thể nghe ra đó là giọng của một thiếu nữ, chỉ là giờ phút này hẳn là nàng rất tức giận.

Theo sau đó chỉ thấy một đầu hồ ly toàn thân màu trắng có tám cái đuôi. Không nói chính xác hơn là tám cái đuôi cùng một cái đuôi thứ chín đã nhú ra được một chút. Trông vô cùng kỳ lạ.

“Ồ, vậy mà đã sắp đột phá bán thần cảnh!” Lăng Huyền Thiên thấy đầu hồ ly vừa xuất hiện nhẹ than một tiếng.

“Bán thần cảnh? Là cảnh giới gì a?” La Khinh Sương nhẹ giọng hỏi, nàng cũng chỉ biết sau khi đột phá thánh cảnh sẽ hẳn là thần cảnh. Sao lại còn bán thần cảnh.

— QUẢNG CÁO —

Tần Phong cùng Tiểu Ánh cũng là ngạc nhiên nhìn Lăng Huyền Thiên. Dù cho Tiểu Ánh vốn đọc sách vô cùng nhiều cũng không biết có bán thần cảnh tồn tại a.

Thấy ba người ngạc nhiên như vậy Lăng Huyền Thiên liền mở miệng giải thích: “khác biệt lớn nhất của thần cảnh cũng thánh cảnh chính là thiên địa pháp tắc. Tại đại thánh cảnh có thể ngộ ra pháp tắc cũng không ít, nhưng bọn họ lại không thể sử dụng được nó. Vì vậy mới gọi bọn họ là bán thần cảnh. Hay nói cách khác bán thần cảnh chính là cảnh giới để bọn họ cố gắng tìm hiểu và sử dụng pháp tắc mà mình ngộ ra. Sau đó mới chính thức đột phá thành thần. Tất nhiên bán thần cảnh mạnh hơn đại thánh cảnh rất rất nhiều”.

“Oah, ca ca thật uyên bác a” Tiểu Ánh hai mắt tỏa sáng nhìn Lăng Huyền Thiên. Nàng là người đọc nhiều, tất nhiên ưa thích những người có kiến thức hơn mình rồi. Bán thần cảnh cho dù là cao giai đại thánh cảnh như Tần Phong cũng không biết, vậy mà Lăng Huyền Thiên lại biết. Như vậy đủ để chứng minh hắn là cỡ nào thông thái a.

“Ồ, không ngờ tiểu tử ngươi còn biết đến bán thần cảnh” đầu hồ ly kia cũng là kinh nghi nhìn xem tiểu tử đối diện. Linh thú sống lâu hơn nhân loại rất nhiều, hơn nữa huyết mạch truyền thừa của bọn họ có thể đem một số bản năng trí nhớ truyền xuống.

Vì vậy mà có rất nhiều bí mật bọn họ biết mà nhân loại không biết đến. Bán thần cảnh cảnh giới cũng là một trong số đó. Vậy mà tên nhân loại trước mặt lại biết, thậm chí có thể nhìn ra nàng sắp đạt đến bán thần cảnh, há nàng lại không ngạc nhiên.

Cửu vĩ hồ, là một trong những yêu thú có huyết mạch cao cấp nhất tại phàm giới. Bọn họ tu vi sẽ dựa vào số lượng đuôi để đánh giá. Như nàng bây giờ một khi có thể đột phá tám đuôi rưỡi chính là thành tựu bán thần. Một khí đủ chín đuổi thì có thể đột phá thành thần.

Yêu thú một khi thành thần bản thể sẽ tương đương giống với nhân loại, cũng không phải là như thánh thú ảo hóa mà thành. Mà là chân chân chính chính lột xác thành người. Còn tại sao lại phải lột xác thành nhân loại là vì thiên địa pháp tắc ảnh hưởng. Tuy yêu thú có sức mạnh cùng tuổi thọ cao hơn con người, nhưng bọn họ cảm ngộ thiên địa pháp tắc vô cùng khó khăn.

Vì vậy khi ngộ ra pháp tắc bọn họ sẽ chọn hình thể nhân loại nhằm dễ dàng tăng tiến tu vi sau này. Cho đến khi thành tựu đạo tổ hầu như đều trở về bản thể của chính mình, bởi vì khi đó bọn họ là đứng đầu đại diện cho toàn bộ đồng loại của mình, không thể nào dùng hình ảnh nhân loại.

Tất nhiên có một số thần thú có huyết mạch từ hỗn độn sẽ không chịu những ảnh hưởng của thiên địa pháp tắc. Dù cho bẩm sinh bọn họ đã có thể hóa thân thành nhân loại, nhưng không ai làm thế bởi vì thần thú đều là tồn tại chí cao, bọn họ luôn luôn kiêu ngạo và cho rằng bản thể của mình là cao quý nhất. Há có thể đi biến hóa thành nhân loại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play