Lúc này tại đại sảnh của Trịnh gia đang có một đám người ngồi đó. Ngồi
chính giữa nhất là một đại hán trung niên, dáng vẻ oai hùng. Khí tức của hắn tỏa ra đúng là một vị trung giai thánh vương cảnh.
Bên dưới
đang ngồi đó hơn mười người, trong đó có một tên nam tử mặc một bộ màu
xanh trường bào đúng là Trịnh Dương. Hắn vừa sắp xếp chỗ ở cho Lăng
Huyền Thiên cùng La Khinh Sương liền lập tức đến nơi này.
“Ha ha, tốt Dương nhi ngươi vậy mà đã đột phá thánh cảnh. Như vậy chúng ta
Trịnh gia hẳn còn chút hy vọng” đại hán trung niên đánh giá Trịnh Dương
từ đầu tới chân sau đó cười lớn nói.
“Cha, rốt cuộc tình huống là sao nha?. Lúc ta rời đi Chu gia cũng không có cùng Tống gia câu kết a”
Trịnh Dương hướng đại hán trung niên hỏi. Hắn nhớ rõ thời điểm hắn rời
đi tuy Trịnh gia cùng Tống gia tuy có tranh chấp nhưng những gia tộc
khác đều không nhúng tay vào việc này.
Bây giờ đột nhiên Chu gia
lại nhúng tay vào việc này, vậy cho dù giờ hắn có thể vượt qua tất cả
thánh tử tại Phi Linh thành tiến đến Bắc Phiệt Môn cũng không thể giải
quyết vấn đề a. Bởi vì hắn tại Bắc Phiệt Môn còn phải một hồi tranh đấu, cùng biểu lộ. Đến lúc trở về sợ là toàn bộ Trịnh gia đã xong. Dù sao
thì Bắc Phiệt Môn cũng sẽ không quản tranh chấp của một cái Phi Linh
thành nho nhỏ, nếu Trịnh Dương muốn trả thù bọn họ cũng không ngăn cản.
Nhưng cũng không giúp đỡ.
Trừ khi người có thể trở thành thánh tử đại diện cho Bắc Phiệt Môn tham gia thánh tử tranh đấu tại Trung tâm
Thánh giả môn phiệt. Nhưng đến khi đó dù hắn lại diệt toàn bộ Phi Linh
thành thì còn tác dụng gì a.
“Dương nhi, ngươi không cần lo lắng. Chúng ta Trịnh gia cũng không dễ khinh dễ như vậy” đại hán trung niên
thấy Trịnh Dương biểu lộ, cũng là mở miệng an ủi hắn. Bây giờ Trịnh
Dương có lẽ là hy vọng duy nhất của toàn bộ Trịnh gia.
“Đúng gia chủ nói rất đúng thiếu gia ngươi không cần quá lo lắng”
“Đúng vậy, đúng vậy”
Nghe đại hán trung niên nói vậy mọi người trong đại sảnh cũng đồng loạt lên
tiếng. Chỉ là Trịnh Dương lại nhìn ra bọn họ trong mắt đều là u sầu cùng lo lắng.
“Ah, cha ngươi đi theo ta gặp một người. Có lẽ Trịnh
gia ta có thể được cứu a” Trịnh Dương bỗng như nhớ ra chuyện gì. Cũng
không để cha hắn kịp phản ứng, trực tiếp mang hắn đến chỗ Lăng Huyền
Thiên.
— QUẢNG CÁO —
Bên ngoài chỗ ở của Lăng Huyền Thiên đang đứng đó ba người đúng là Hà lão,
Trịnh Dương cùng cha của hắn. Bọn họ cũng không vội vã tiến vào mà là
đứng ngoài cửa đợi yên lặng đợi Lăng Huyền Thiên. Tất nhiên ba người
cũng chỉ có Trịnh Dương là thành thật đợi, còn Hà lão tuy có chút coi
trọng Lăng Huyền Thiên nhưng cũng không nghĩ hắn tại nơi này có thể giúp gì được Trịnh gia bọn họ.
Còn cha của Trịnh Dương thì buồn bực
không thôi, hắn thân là gia chủ của Trịnh gia vậy mà phải đứng ngoài cửa để đợi. Hơn nữa còn đợi người ngay tại Trịnh gia. Há không thấy nực
cười, nếu không phải Trịnh Dương một mực giữ lấy tay hắn, hắn chắc chắn
đã trực tiếp xông vào trong.
~ Két ~
Đang lúc này, một
thanh âm nhàn nhạt vang lên. Cánh cửa từ từ mở ra sau đó là một nam tử
khoảng hai mươi tuổi thân mặc một bộ trường bào màu trắng, khuôn mặt
thanh tú, giữa mi tâm có một vệt mi văn nhỏ chậm rãi bước ra. Không phải Lăng Huyền Thiên thì còn ai.
“Lăng công tử, giới thiệu với ngươi đây là cha của ta Trịnh Hiểu, gia chủ Trịnh gia” Trịnh Dương thấy Lăng
Huyền Thiên đi ra thì tiến lên giới thiệu. Hắn cũng không để cha hắn
trực tiếp mở miệng, bởi vì cha hắn chắc chắn không đồng ý. Hơn nữa Lăng
Huyền Thiên cũng không thích cùng người khác nói chuyện.
Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ “a” một cái cũng không nhiều lời.
Lúc này một nữ tử cũng từ gian phòng kế bên đi tới. Nàng mặc một bộ váy màu đỏ vô cùng diễm lệ, mặt mang một chiếc khăn màu đỏ nhẹ nhàng che đi
dung nhan của nàng. Nhưng dù như vậy ngươi khác nhìn vào cũng đều nhận
ra nàng là một tuyệt thế mỹ nữ. Nàng không phải La Khinh Sương thì ai.
Vốn nàng muốn qua tìm Lăng Huyền Thiên một chút, hướng hắn giúp nàng kích hoạt bảo thể. Lại không ngờ gặp bốn người đứng đây.
“Cao giai thánh tôn cảnh” vốn Trịnh Hiểu cũng không có tin lời nói của Trịnh Dương, dù sao thì tình huống của Trịnh gia hắn vô cùng rõ ràng. Lại có
mấy người có thể giúp hắn. Chỉ là Trịnh Dương là con một của hắn, hơn
nữa nay cũng đã đạt đến thánh cảnh. Nếu hắn biểu lộ quá không tin tưởng
Trịnh Dương, hắn sợ sẽ khiến con hắn gặp phải đả kích. Ảnh hưởng đến
tiền đồ sau này. Nên mới nguyện ý đến đây.
Bất quá bây giờ nhìn
đến La Khinh Sương, hắn lại có chút thay đổi. Một vị tiểu cô nương hai
mươi ba mươi tuổi vậy mà đã là thánh tôn cảnh, hơn nữa tựa như rất nhanh liền đột phá thánh hoàng cảnh. Há lại thế lực bình thường có thể bồi
dưỡng ra. Chẳng lẽ sau lưng nàng là một nhất đẳng thế lực a.
Thấy cha mình có chút tin tưởng, Trịnh Dương cũng không chậm trễ lập tức
hướng Trịnh Hiểu nói: “Cha, vị này là Thiên Huyền tông, Lăng Huyền
Thiên. Còn nàng là La Khinh Sương là nha hoàn của Lăng công tử a”.
— QUẢNG CÁO —
“Nha hoàn?” Trịnh Hiểu tưởng mình nghe nhầm a, đường đường thánh tôn cảnh
vậy mà chỉ là nha hoàn. Vậy tên tiểu tử này lại là mạnh mẽ cỡ nào. Nghĩ
đến đây hắn lại chắm chú đánh giá Lăng Huyền Thiên, nhưng càng nhìn hắn
càng nghi hoặc không thôi. Nhìn đi nhìn lại tên này cũng chỉ có linh tôn cảnh a. Thật kỳ quái.
La Khinh Sương nghe Trịnh Dương nói cũng
là trợn tròn hai mắt. Từ khi nào mà nàng thành nha hoàn của tên kia rồi. Nhưng nàng cũng không đi phản bác hắn, dù sao nàng cũng chuẩn bị có
việc nhờ vả Lăng Huyền Thiên.
“Ngươi là muốn ta ra tay đi?” Lăng
Huyền Thiên tựa hồ hết kiên nhẫn trực tiếp hỏi Trịnh Dương. Hắn lại
không có rảnh đứng đây cho một tên thánh giả đánh giá a.
“Đúng
a, Lăng công tử. Huynh xem có thể giúp Trịnh gia chúng ta một chút hay
không?” Trịnh Dương mặt xấu hổ nói. Dù sao thì tựa hồ trước giờ đều là
Lăng Huyền Thiên giúp hắn a. Hắn còn chưa báo đáp được gì lại tiếp tục
nhờ vả. Có chút không thích hợp. Chỉ là hắn cũng không còn cách nào khác a.
“Việc đó để sau này rồi nói a. Dù sao thì các ngươi tạm thời
chưa có chuyện gì” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói. Việc này tại thời
điểm vào thành mọi người đều bàn tán, hắn tự nhiên biết được. Nhưng hắn
cũng không quá quan tâm.
Sở dĩ hắn bồi dưỡng Trịnh Dương cũng
chỉ vì ái tài mà thôi. Hắn cũng không phải thánh mẫu nên cũng không phải việc gì đều ra tay. Tất nhiên mọi chuyện đều để sau này rồi quyết định.
“Vậy được, làm phiền Lăng công tử nghỉ ngơi” Trịnh Dương cũng khuôn mặt biểu lộ thất vọng nói. Bất quá Lăng Huyền Thiên không muốn giúp hắn cũng
không có cách nào. Nói xong hắn liền dẫn Trịnh Hiểu cùng Hà lão rời đi.
Cũng không lại làm phiền Lăng Huyền Thiên.
“Dương nhi, tiểu tử đó là ai? Thật ngông cuồng a” sau khi ba người rời khỏi Trịnh Hiểu mới
hướng Trịnh Dương hỏi. Hắn thật rất muốn biết Lăng Huyền Thiên rốt cuộc
là ai, mà lại có thể khiến một vị có cô nương thiên phú cao như thế làm
nha hoàn.
“Cha, ta có thể nói cho ngươi biết Lăng công tử so với
thần linh còn lợi hại hơn a” Trịnh Dương làm một bộ mặt nghiêm túc nói.
Hắn biết cha hắn sẽ không tin, bởi vì thần linh tại Thiên châu cũng là
tồn tại đứng đầu. Há lại là một tiểu tử linh tôn cảnh, hơn nữa còn đến
từ Huyền châu nơi xa xôi kia có thể so sánh.
…
Lúc này trong phòng của Lăng Huyền Thiên, La Khinh Sương rất là ngoan ngoãn. Một bên bóp
vai cho hắn một bên đưa tay châm trà. Thật vô cùng giống một nha hoàn,
chuyên tâm hầu hạ hắn. Chỉ là Lăng Huyền Thiên lại một mực nhắm mắt,
không hề mở miệng.
Một lúc sau hắn mới từ từ mở mắt ra, đánh giá nàng một chút rồi nói: “Ngươi là muốn ta kích hoạt thể chất của ngươi sao?”. — QUẢNG CÁO —
“Đúng vậy a”
“Muốn kích hoạt vô cấu bảo thể hiện nay ta cũng chỉ có hai phương pháp.
Phương pháp thứ nhất là tìm kiếm thiên tài địa bảo sau đó luyện chế một
viên thần đan. Bất quá bây giờ đạo hồn của ta không thể sử dụng, nên
phương pháp này không khả thi a” Lăng Huyền Thiên nhẹ giọng nói. Chưa kể đến những thiên tài địa bảo đó muốn thu thập đủ cũng là vô cùng khó
khăn.
“Vậy phương pháp thứ hai a?” La Khinh Sương hơi thất vọng, bất quá nàng liền lập tức hướng hắn hỏi phương pháp khác.
“Aizz, vậy ta cũng chỉ có thể hy sinh cùng ngươi song tu a!” Lăng Huyền Thiên thở dài nói.
“Song … song tu” nghe hắn nói vậy La Khinh Sương cũng trợn mắt nói. Nhưng rất nhanh nàng lại nhận thấy điểm không thích hợp. Tên này biểu hiện là
sao? Nhìn vẻ mặt của hắn là rất không tình nguyện a.
Đúng như
nàng nghĩ Lăng Huyền Thiên thật không hy vọng cùng nàng song tu, dù sao
nàng có chút không đủ a. Chỉ là bây giờ cũng không còn cách nào khác,
nếu đợi tìm đủ thiên tài địa bảo xong lại đợi hắn đạo hồn hoàn toàn ngộ
ra hắc ám chỉ đạo. Vậy thì tốn không ít thời gian, hơn nữa hắn còn có
việc muốn làm nàng a.
“Thật không còn cách nào khác sao?” La
Khinh Sương lẩm bẩm nói, nàng cũng không nghĩ Lăng Huyền Thiên vì muốn
có được nàng mà nói dối. Nếu muốn thì tại Huyền châu hắn có rất nhiều
lần có thể đem nàng làm xong a.
Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ lắc đầu, cũng không suy nghĩ nhiều quá. Nếu nàng không muốn thì hắn cũng không
muốn ép buộc nàng. Chỉ là hắn phải đi tìm một người khác để thực hiện kế hoạch của mình a.
“Tốt a!” sau một hồi trầm ngâm La Khinh Sương
nhẹ nói. Sau đó nàng đứng dậy nhẹ mở khăn che mặt. Để lộ ra một gương
mặt vô cùng kiều diễm. Bất cứ nam nhân nào giờ khắc này nhìn thấy nàng
hẳn là đều muốn chiếm lấy nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT