Sau khi theo Nguyệt Hoa thánh giả dẫn đường mọi người rất nhanh xuyên
qua một khe núi, tiến vào một hang động. Hang động này vô cùng to lớn,
chỉ là không có một chút ánh sáng nào. Chỉ thấy Nguyệt Hoa thánh giả nhẹ bước lên trước sau đó làm một cái kỳ lạ thủ pháp, tức thì toàn bộ sơn
động như được mở ra.
Theo đó là từng tia nắng chiếu sáng sơn động này. Sơn động chung quanh vẽ đầy những hình vẽ nhật nguyệt, giữa trung
tâm có một ghế chủ tọa nhưng lại không có ai ngồi. Hiển nhiên Dạ Minh
tông tông chủ vẫn chưa tới.
~ rầm rầm rầm ~
Đến khi mọi người đều bước vào sơn động nguyên bản cửa núi vẫn mở ra lại là bỗng dưng đóng lại. Không ai có thể ra vào.
“Nguyệt Hoa ngươi là có ý gì?” mở miệng là một tên đại hán nam tử, thân mặc màu xám trường bào. Kế bên hắn hai người đúng là Bách Lý Ngự Thiên cùng
Bách Lý Hà Phong.
Khí tức trên người hắn phát ra cũng là thánh
hoàng cảnh. Chỉ là hắn hẳn là vừa đột phá không bao lâu. Hắn không phải
người khác chính là Bách Lý Phi Hùng, lão tổ của Bách Lý Ngự Vân cũng là người có thực lực cùng địa vị tối cao tại Vạn Kiếm tông.
Hắn mới đột phá không bao lâu vốn dĩ không định đi tới nơi này nhưng Vạn Bảo
Các thánh giả tới mời hắn cùng đi, hắn há lại có thể không nể mặt. Dù
sao thì thập tông hợp lại cũng chỉ là có chút tiếng nói trước Vạn Bảo
Các cùng Dạ Minh tông những thế lực này thôi. Bây giờ thập tông chia rẽ, hẳn là bọn hắn cũng phải làm ra lựa chọn.
“Ha ha, Bách Lý Phi
Hùng ngươi tưởng ngươi đột phá thánh hoàng cảnh là có thể cùng ta chất
vấn hay sao?” Nguyệt Hoa thánh giả lườm hắn nói. Nàng tuy cũng chỉ là
một tên đê giai thánh hoàng nhưng đột phá đã có vạn năm, thiên địa linh
khí tất nhiên nắm rõ hơn Bách Lý Phi Hùng rất nhiều. Há lại sợ hắn.
Nói rồi bà ta cũng không để ý hắn mà liếc về phía đám người Lăng Huyền
Thiên, hay nói chính xác hơn là La Khinh Sương cao giọng nói: “Sương
nhi, ngươi sao lại đi chung với bọn họ? Mau lại bên sư phụ a”
“Hừ, sư phụ ngươi còn không xứng làm sư phụ ta” La Khinh Sương vô cùng tức
giận nói. Từ lúc nàng biết luôn bị Nguyệt Hoa thánh giả cùng Tuyệt Vô
Thần tính kế, nàng đã không còn coi bà ta là sư phụ của mình. Nói không
chừng gia đình nàng là bị bà ta diệt đi, xong lại tự mình ra tay cứu
nàng đây.
“Hắc hắc, tiểu nha đầu. Trốn ra ngoài một chuyến lại
thông minh không ít a. Nhưng bây giờ cũng không quan trọng, dù sao ngươi đã trở về, trước sau gì cũng thành tông chủ lô đỉnh mà thôi” Nguyệt Hoa thánh giả thấy nàng mắng mình cũng không tức giận, nhàn nhạt mở miệng.
Dù sao hôm nay đám người phàm là người nghịch Dạ Minh tông đều phải chết.
— QUẢNG CÁO —
“Tông chủ tới” chỉ thấy lúc này một thanh âm vang lên theo sau đó là một
chiếc kiệu khắc đầy hình nhật nguyệt, khiêng kiệu là bốn tên nam tử đeo
mặt nạ, tu vi của bọn hắn hẳn là thánh linh cảnh không sai.
Sau
một lúc chiếc kiệu từ từ hạ xuống, bước ra là hai người. Một tên nam tử
trung niên thân mang một bộ trường bào màu xanh, bên cạnh hắn là một tên đại hán toàn thân hắc bào, mặt mang mặt nạ giữa mi tâm có một hình mặt
trăng tròn màu đen trông vô cùng quỷ dị.
“Cung nghênh tông chủ”
“Cung nghênh tông chủ”
…
Chỉ thấy lúc này từ hang động hiện ra từng thân ảnh quỳ một gối xuống hướng tên đại hán đeo mặt nạ làm lễ.
Đúng vậy đại hán đeo mặt nạ chính là tông chủ Dạ Minh tông Tuyệt Vô Thần, tu vi thánh vương cảnh cao giai. Còn nam tử bên cạnh hắn chính là Tống
Ngọc, hắn lại có thể cùng Tuyệt Vô Thần ngồi chung kiệu như vậy có thể
nhìn ra địa vị của hắn tại Tuyệt Vô Thần không tầm thường.
Tất
nhiên cũng chỉ vì hắn là Thiên châu thánh tử mà thôi. Mà Tuyệt Vô Thần
mộng ước của hắn là toàn bộ Ngũ Hành giới chứ không phải chỉ mỗi Huyền
châu này, chính vì vậy mà hắn vô cùng coi trong Tống Ngọc. Rất có thể
Tống Ngọc là bàn đạp cho hắn tại Thiên châu hoàn thành thiên thu vĩ đại
sự nghiệp.
“Tống Ngọc mau nhận lấy cái chết” chỉ là vừa nhìn thấy Tống Ngọc, Trịnh Dương đã lập tức trong đám người bay ra hướng hắn đánh tới.
“Càn rỡ” Nguyệt Hoa thánh giả thấy vậy thì phất tay một
chưởng hướng Trịnh Dương. Một chưởng tuy tùy tiện nhưng theo nàng nghĩ
Trịnh Dương không chết cũng trọng thương.
Nói thì chậm diễn ra
thì nhanh, Trịnh Dương vừa ra tay đã bị Nguyệt Hoa thánh giả oanh trúng, chỉ là không như nàng cũng mọi người nghĩ. Trịnh Dương chỉ là lùi về
sau mấy bước, cũng không có trọng thương.
“Cái gì, tên tiểu tử kia là ai sao lại mạnh như vậy?” — QUẢNG CÁO —
“Nguyên thánh cảnh lại có thể đỡ một chưởng của thánh hoàng cảnh mà không chết sao?”
“Thật bất khả tư nghị”
…
Mọi người thấy vậy thì kinh nghi không thôi, dù sao theo lẽ thường nguyên
thánh cho dù tiếp một chưởng đơn giản của thánh tôn cảnh cũng là trọng
thương, huống chi là của một vị thánh hoàng cảnh đây.
Tất nhiên
bọn họ không biết Trịnh Dương thân mang không linh thánh thể, gần như
không chịu ảnh hưởng của linh khí thiên địa. Nếu Nguyệt Hoa thánh giả
dùng thánh lực tấn công hắn hắn chắc chắn không chịu được, nhưng bà ta
chỉ đơn giản là vận dụng một chút linh khí thiên địa đánh hắn mà thôi,
nên không thể ảnh hưởng hắn bao nhiêu.
“Trịnh Dương ngươi … ngươi vậy mà đã đột phá thánh giả?” Tống Ngọc thì là cực kỳ khiếp sợ, Trịnh
Dương tại thánh giả môn phiệt vốn từ nhỏ tu luyện rất nhanh. Chỉ có điều tại linh tôn cảnh hắn một mực mất mười mấy năm không thể đột phá.
Các đại lão xem cho hắn đều nói hắn thiên phú đã cạn, không thể câu thông
thiên địa linh khí rất khó tiến thêm một bước. Càng không thể đột phá
thánh giả. Chính vì vậy mà vị trí thánh tử của Trịnh Dương cũng không
còn có thể ngồi thêm bao lâu.
Vậy mà mới tới Huyền châu không
lâu, Trịnh Dương còn vượt qua cả Tông Ngọc một bước thành thánh. Hắn há
lại không khiếp sợ. Nếu để Trịnh Dương về Thiên châu như vậy người chết
chính là hắn cùng Tống gia.
“Giết hắn, mau ... mau giết hắn” Tống Ngọc càng nghĩ càng sợ trực tiếp hướng Nguyệt Hoa thánh giả nói. Hắn
vốn định nói với Tuyệt Vô Thần nhưng ngẫm lại một chút hắn hẳn vẫn không có tư cách này.
Nguyệt Hoa thánh giả nghe hắn hướng nàng ra lệnh thì nhíu mày. Cũng không lập tức ra tay, mà hướng về phía Tuyệt Vô Thần chờ hắn ra lệnh. Dù sao nàng cũng chỉ nghe theo lệnh của hắn.
Tuyệt Vô Thần nhìn một chút Trịnh Dương cùng Tống Ngọc. Hắn cũng không biết
hai tên này có cố sự gì a. Nhưng hình như Trịnh Dương cũng là đến từ
Thiên châu, không chừng có chút khó làm.
— QUẢNG CÁO —
“Chỉ cần ngươi giúp ta giết hắn. Mọi điều kiện người đều có thể mở” Tống
Ngọc thấy hắn do dự liền lập tức nói. Dù sao đối với hắn việc quan trọng nhất lúc này là loại bỏ Trịnh Dương.
“Tốt” nghe hắn nói như vậy Tuyệt Vô Thần cũng không lại do dự, hướng Nguyệt Hoa thánh giả gật đầu.
Chỉ là đúng lúc này một thanh âm vang lên: “Tuyệt tông chủ ngươi không nên
để Tống Ngọc tiểu tử này lừa dối a”. Người mở miệng đúng là Trịnh Dương, hắn không phải người ngu. Tất nhiên có thể nhìn ra được Tống Ngọc cùng
Tuyệt Vô Thần có gì đó hợp tác.
Vốn hắn có thể nhờ Lăng Huyền
Thiên ra tay kiềm chế đám người Dạ Minh tông, nhưng hắn không làm vậy.
Bởi vì hắn muốn dựa vào tự thân năng lực của mình, nếu Tống Ngọc có thể
đàm phán với Tuyệt Vô Thần, hắn tin mình cũng có cách khiến Tuyệt Vô
Thần không nhúng tay vào chuyện này.
Tống Ngọc thấy Tuyệt Vô Thần đưa mắt nhìn hắn vội vã nói: “Trịnh Dương ngươi nói hàm hồ gì đó? Tuyệt tông chủ còn không mau giết hắn. Ngươi tuyệt không nên để hắn ly gián.
Tên tiểu tử này vô cùng xảo quyệt”.
“Ha ha, Tuyệt tông chủ Tống
Ngọc hẳn là nói hắn địa vị tại thánh giả môn phiệt vô cùng cao quý, với
lại gia tộc hắn vô cùng mạnh mẽ a. Còn hứa hẹn nếu tới Thiên châu sẽ cho các ngươi Dạ Minh tông tài nguyên cùng địa bàn phát triển đi?” Trịnh
Dương cũng không để ý đến Tống Ngọc mà hướng Tuyệt Vô Thần nói.
“Ngươi là có ý gì?” Tuyệt Vô Thần ánh mắt lạnh xuống, tên tiểu tử này sao lại
có thể biết được nội dung hắn và Tống Ngọc nói chuyện. Chẳng lẽ người
bữa trước thăm dò bọn hắn chính là Trịnh Dương. Không đúng, cho dù thăm
dò cũng chỉ thấy hình ảnh không thể nghe được bọn hắn nói gì.
“Tuyệt tông chủ, ta sẽ giải thích cho ngươi một chút a. Thiên châu thế lực rất nhiều, nhưng đứng đầu nhất là phật giáo, nho giáo, thánh địa, thần
triều, ma tông … bên dưới bọn họ lại có vô số thế lực nhỏ phụ thuộc. Như Trịnh gia chúng ta cùng Tông gia đều chỉ là một trong số ít thế lực phụ thuộc của thánh phiệt môn mà thôi. Còn chúng ta cái gọi là thánh tử có
hơn trăm người, nhưng trong đó sẽ có một số người nếu thành thánh sẽ
được thánh phiệt môn coi trọng, lúc đó mới thật sự là thánh tử chân
chính. Thánh tử tuy địa vị cao quý nhưng há lại có thể khiến người khác
nhường ra tài nguyên cho các ngươi? Bọn họ hầu hết đều dốc hết sức đem
tài nguyên cùng địa bàn đập lên gia tộc mình. Nhằm giúp bọn hắn sau này
cạnh tranh vị trí thánh chủ” Trịnh Dương dừng lại một chút nhìn Tuyệt Vô Thần, bây giờ Tuyệt Vô Thần ánh mắt càng ngày càng lăng lệ mơ hồ có sát ý trong đó. Nhưng cũng không phải hướng đến Trịnh Dương mà là nhìn về
Tống Ngọc.
Còn Tống Ngọc thì đã hoảng sợ một đoàn chân run lẩy
bẩy. Sau đó Trịnh Dương mỉm cười nói tiếp: “Khoan không nói đến những
chuyện hắn đáp ứng ngươi đi, đơn giản nhất một việc tranh đấu giữa thánh tử người khác tuyệt đối không được phép nhúng tay vào. Nếu thánh phiệt
môn phát hiện chúng ta bị người cho giết chắc chắn sẽ điều tra ra được
người làm việc này. Nếu như là trước đây có lẽ vì tại Huyền châu xa xôi, thánh phiệt môn cũng sẽ không rảnh mà can thiệp. Nhưng nay ta đã thành
thánh, mệnh bài thánh hồn đã đản sinh. Chỉ cần mệnh bài bị vỡ chắc chắn
bọn họ sẽ lập tức điều tra a”
“Tống Ngọc lời hắn nó là thật sao?” Tuyệt Vô Thần vô cùng lăng lệ nhìn Tống Ngọc gằn từng chữ hỏi. Hắn tu
luyện vô số năm còn chưa có người dám đùa bớt hắn như vậy. Há lại có thể không tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT