“Cũng kết thúc đấu giá rồi, chúng ta đi nhận đồ rồi đi a” Tô Ngọc Linh liếc nhìn phía dưới U Sương đang tuyên bố kết thúc đấu giá hội, nói ra.

Lần này bọn họ đến đấu giá hội cũng không mua được gì nhiều, chủ yếu là linh thảo cùng một số tài liệu. Vật phẩm đáng giá nhất chính là thánh linh thảo.

“Các vị quý khách đây là vật phẩm các vị đã đấu giá” lúc này U Sương từ bên ngoài bước vào nói. Chỉ là ánh mắt của nàng một mực đặt tại Lăng Huyền Thiên.

Tô Ngọc Linh cũng không nhiều lời trực tiếp vứt một túi trữ vật cho U Sương, trong đó có hơn một ngàn năm trăm vạn linh thạch. Linh thạch này tất nhiên là Lăng Huyền Thiên đưa cho nàng. Thậm chí hắn đã đưa gần hết linh thạch mà Hoàng Phủ Hùng thu được từ việc bán danh ngạch tiến vào Hỏa Thần cung cho nàng.

Đang lúc mọi người chuẩn bị rời đi chỉ nghe U Sương hướng về phía Lăng Huyền Thiên nói: “Lăng công tử không biết có thể cùng thiếp thân đi gặp một vị đại nhân được không?”.

“Thiếu gia nhà ta không phải ai cũng muốn gặp là gặp nha”

“Đúng vậy, tiểu bạch kiểm tuyệt đối không nên đi theo nàng. Dạ Minh luôn làm việc mờ ám, ai biết có phải hay không muốn nhắm vào ngươi” Bách Lý Ngự Vân cũng là hướng Lăng Huyền Thiên nói.

“Không sao các ngươi ra cửa chờ ta” Lăng Huyền Thiên cũng không để ý đến lời nói của hai nàng, một mặt thản nhiên nói. Dù sao hắn cũng muốn coi nữ nhân này có dụng ý gì.

“Xin mời!” U Sương mỉm cười nhẹ đưa tay làm cử chỉ mời Lăng Huyền Thiên đi theo nàng. Nói xong nàng cũng bước ra ngoài.

“Thiếu gia làm gì a? Thật là bị xú bà nương kia câu dẫn?” Tô Ngọc Linh vẻ mặt ngạc nhiên khẽ nói. Nàng nhưng là biết thiếu gia tránh người ngoài ngàn dặm a. Nếu không có nguyên nhân chắc chắn hắn sẽ không đi theo U Sương.

“Chủ nhân làm việc trước sau luôn có tính toán. Huống chi không có mấy người có thể làm hại ngài” Bạch Viên thản nhiên mở miệng, sau đó dẫn đầu đi ra cửa. Từ khi thần hồn Lăng Huyền Thiên tiến vô giúp nó khai mở linh trí. Nó biết Lăng Huyền Thiên rất mạnh.

“Cũng đúng”

Mấy người khác cũng nhẹ gật đầu, vẫn là theo Bạch Viên đi ra ngoài.

Hướng khác thì U Sương dẫn Lăng Huyền Thiên đến một căn hầm nhỏ. Lúc này đối diện hai người là một cánh cửa màu đen vô cùng cao. Trên cửa có một biểu tượng hình mặt trăng bị khuyết. Trên mặt trăng tản ra từng luồng khói màu đen trông vô cùng quỷ dị.

“Lại dùng nhiều thánh tủy như thể chỉ để làm cửa. Có chút ý tứ” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Thánh tủy chính là phần mô bên trong sương của thánh giả. Rất khó phá vỡ. Tuy nhân sau khi chết thánh tủy của thánh giả sẽ ngày càng mỏng manh, sau đó hoàn toàn biến mất. Điều đặc biệt là cánh cửa này dùng chính là thánh tủy của thánh nhân lúc còn sống.

Thánh giả sẽ không dễ dàng lấy ra thánh tủy của bản thân. Vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến căn cốt, khiến bọn hắn khó lòng tiến thêm một bước. Chưa kể đến việc thọ nguyên của bọn họ cũng sẽ trôi đi nhanh hơn người bình thường.

“Lăng công tử thật là kiến thức uyên bác” U Sương cũng là đánh giá Lăng Huyền Thiên một lần nữa. Dù sao thì thánh tủy cũng không phải ai đều có thể nhìn ra. Hơn nữa còn qua bọn họ luyện chế một cách đặc thù.

“Kiến thức cơ bản mà thôi” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói. Đừng nói thánh tủy, dù là thần căn, đạo căn hắn liếc mắt cũng đều có thể nhận ra. — QUẢNG CÁO —

“Tốt” U Sương nhẹ nhàng nói sau đó tiến về phía cánh cửa. Nàng nhẹ đặt tay lên biểu tượng hình trăng khuyết. Sau đó một đoàn khí tức theo trong cơ thể nàng tràn ra tiến vào trong đó.

~ Két Két ~

Chỉ thấy cánh cửa từ từ mở ra tạo nên từng tiếng cót két.

“Lăng công tử, mời”



Lăng Huyền Thiên cũng không bận tâm thản nhiên đi vào trong phòng. Chỉ thấy khắp nơi trên phòng khắc đầy những hình thú kỳ quái. Có trăng, có sao, có bầu trời đêm. Trông vô cũng âm u.

Giữa phòng có một cái bàn nhỏ bên trên đang đựng đầy trái cây cùng một ấm trà màu bạc. Cuối phòng là một cái giường màu đỏ, tỏa ra từng mùi hương thơm vô cùng dễ chịu. Nhìn sơ cũng có thể đoán ra đây là giường của nữ nhân.

~ Rầm ~

Đang lúc Lăng Huyền Thiên đánh giá căn phòng cánh cửa đằng sau cũng đã đóng lại. Nhưng hắn giống như không biết chuyện đó, không hề quan tâm chút nào.

Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục quan sát thản nhiên tiếng đến cái bàn trước mặt. Rót một ly trà từ từ uống. Trà vào miệng tản ra từng đoàn nhàn nhạt hàn khí làm cho tinh thần hắn vô cũng thoải mái.

Uống xong tách trà hắn nhẹ đưa mắt hướng U Sương mỉm cười nói: “đường đường một vị thánh tôn cảnh lại chạy đến đây giả làm chấp sự. Chỉ là để lừa ta vô đây thôi a?”

“Ồ, hóa ra công tử đã nhìn thấu tu vi của thiếp thân từ lâu” U Sương cũng chỉ là hơi ngạc nhiên. Sau đó khí tức trong người nàng tỏa ra lại là một vị cao giai thánh tôn cảnh.

“Thiếp thân cũng không cố ý lừa công tử vô đây a. Chỉ là thiếp thân nghĩ muốn mời công tử gia nhập Dạ Minh chúng ta mà thôi”

“Ngươi nếu là dùng mặt thật có thể lại cùng ta nói chuyện một chút. Nếu không ta cũng không có nhiều thời gian cùng ngươi lãng phí” Lăng Huyền Thiên lắc đầu nói. Nữ nhân này vậy mà nghĩ có thể qua mặt được hắn.

“Ngươi … a công tử lại có thể nhìn ra được sao?” gương mắt U Sương lúc này cũng có chút kinh ngạc.

Dù sao thì nàng dùng ám thuộc tính ẩn nấp gương mặt của mình trước giờ cũng chỉ có Dạ Minh tông tông chủ mới có thể nhìn ra đôi chút. Thiếu niên này lại thế mà mới gặp nàng không lâu lại có thể nhận ra. Thật đáng sợ.

Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng nàng cũng rất nhanh đã bình ổn tâm tình. Chỉ thấy nàng đưa tay nhẹ phất, cả người cùng gương mặt đều biến đổi.

U Sương lúc này đâu chỉ là một nữ tử kiều diễm. Tuy vẫn một bộ váy đỏ quyến rũ. Nhưng lúc này khí chất của nàng hoàn toàn bất đồng. Nàng bây giờ trông vô cùng cao quý cùng lãnh diễm. Chỉ là cơ thể nàng vẫn như cũ hớp hồn như thế. — QUẢNG CÁO —

Từ đường cong uốn éo, bờ mông căng tròn. Một bộ tuyết lê trắng nõn nà tại ngực nàng hơi lộ ra do chiếc váy của nàng không đủ che hết.

Chỉ có một điều là gương mặt của nàng đã bị che đi bởi một chiếc khăn mỏng màu đỏ. Nhưng người ta vẫn có thể thấy một đôi môi đỏ vô cùng quyến rũ như ẩn như hiện sau lớp mạng che mặt của nàng.

Đáng tiếc là người ngồi trước mặt nàng lại là Lăng Huyền Thiên. Hắn thật liếc nàng cũng không thèm liếc. Chỉ im lặng ngồi đợi lại nói ra mục đích chính mời hắn đến đây mà thôi.

Xú nam nhân! Nhìn thấy mình dù để lộ diện mạo thật mà tên tiểu tử này cũng không có chút phản ứng U Sương cũng là thầm mắng một tiếng.

Cho dù là tông chủ cũng đều bị đắm chìm với nhan sắc của nàng. Nhất quyết muốn mời nàng làm đạo lữ, chỉ là nàng chưa đáp ứng nên hắn cũng không có ép buộc nàng. Nhưng là hắn lại không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiếp xúc với nàng. Nếu không hắn đều sẽ giết chết.

Tất nhiên đối với nam nhân yếu hơn mình nàng cũng sẽ không để ý, lại càng không thể tiếp xúc với bọn họ. Thậm chí đều không cần tông chủ ra tay nàng đều trực tiếp giết đi.

Đang lúc U Sương chuẩn bị mở miệng Lăng Huyền Thiên như biết được nàng muốn nói gì liền mở miệng: “có hai vấn đề ta cần nói với người. Thứ nhất tên thật? Thứ hai mục đích chính? Nếu vẫn muốn nói là mời ta gia nhập Dạ Minh tông thì cũng không cần nói tiếp”.

“A!” U Sương nhẹ a một tiếng. Tên tiểu tử thối này còn thật tinh ranh. Nàng luôn cảm giác hắn dường như hoàn toàn nhìn thấu nàng.

“Tốt a! Nếu Lăng công tử đã muốn, thì thiếp thân xin nói thẳng. Tên thật của ta là La Khinh Sương phó tông chủ Dạ Minh tông. Sở dĩ ta mời công tử đến là muốn Lăng công tử dạy ta một chút a” La Khinh Sương cũng là thành thật nói.

Từ sau khi thấy Lăng Huyền Thiên thi triển một chiêu kia tại Cổ Loa thành nàng luôn muốn tìm cách học được chiêu đó. Chính là vì bảo vệ bản thân. Dù sao sẽ có một ngày Dạ Minh tông tông chủ lão đầu kia sẽ không nhin được mà trực tiếp ép buộc nàng.

Nàng nhưng tuyệt đối không muốn gả cho hắn.



“Chiêu đó đừng nói ta không muốn dạy cho ngươi. Cho dù dạy ngươi cũng không hiểu được a”

“Công tử thật sự không muốn dạy thiếp thân sao? Nếu công tử dạy thiếp thân chiêu đó, thiếp thân có lẽ sẽ lấy thân đền đáp người” lúc nói lời này La Khinh Sương đã là kề sát môi vô tai Lăng Huyền Thiên.

Hắn thậm chỉ có thể cảm nhận từng đoàn hơi nóng từ miệng nàng truyền ra. Thậm chí cặp tuyết lê của nàng cũng đè sát vào ngực hắn.

“Ngươi từng nhìn thấy thần long sao? Ngươi hiểu thế nào là đạo sao? Ngươi lại hiểu thế nào là nhân quả sao?”

“A … ngươi … ngươi làm gì?” đang lúc La Khinh suy nghĩ câu hỏi của hắn chỉ nghe nhói một cái ở mông. Tên tiểu tử này vậy mà dám bóp cặp kiều đồn của nàng. Nàng cũng là giật nảy mình đứng thẳng dậy.

“Mê hồn hương? U hồn thảo? Thêm huyễn linh tiên đồng? Đáng tiếc ngươi gặp phải ta. Thật không có chút tác dụng” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nhìn nàng nói.

— QUẢNG CÁO —

Hắn từ lúc vào đã biết mùi hương trên giường nàng là mê hồn hương. Cũng nước trong trà cũng là có u hồn thảo. Chỉ là hắn không ngờ nàng thể mà có huyễn linh tiên đồng.

Huyễn linh tiên đồng, là một loại mắt vô cùng hiếm gặp. Thường vạn người không tìm được một. Chỉ có thể sở hữu từ khi sinh ra, không thể tu luyện. Huyễn linh tiên đồng có thể mê hoặc tâm trí người khác, khiến họ chìm đắm trong mộng cảnh không thể thoát khỏi.

Thậm chí từng có vô thượng thần linh dùng huyễn linh tiên đồng khống chế một giới chìm trong mộng cảnh một vạn năm nhằm hấp thu khí huyết cùng linh khí của họ.

Tất nhiên La Khinh Sương còn xa xa không đủ mạnh đến mức đó. Nhưng với tu vi của nàng cùng mê hồn hương và u hồn thảo cho dù là thánh vương cảnh đến cũng có thể chìm trong mộng cảnh một thời gian.

“Tốt rồi, nha đầu! Ta trước nay làm người rất công bằng. Ngươi có lòng giúp ta vào mộng cảnh. Ta giúp ngươi một chút cảm giác với nam nhân, như vậy không ai nợ ai a” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói. Tất nhiên hắn nhìn ra nha đầu này chưa từng tiếp xúc gần với nam nhân. Nên mới vỗ mông nàng.

“Ngươi … tiểu tử ngươi là muốn chết sao?” La Khinh Sương tức nổ phổi, tên tiểu tử này đã khinh bạc nàng lại nói như thế có lý. Thật là coi nàng dễ bắt nạt sao?

Cặp mắt nàng lúc này có như ẩn như hiện từng tia sát khí. Nếu không phải tên tiểu tử này quá tà đạo, nàng thật muốn băm hắn ra thành trăm mảnh.

“Tiểu nha đầu, làm việc nên suy nghĩ trước sau. Ta và ngươi đã không ai nợ ai. Nếu ngươi lại tiếp tục hướng ta ra tay, ta tuy không giết ngươi. Nhưng chuyện khác ta không dám chắc a” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

Mặc dù trông hắn vô cùng thản nhiên nhưng La Khinh Sương chắc chắn hắn nói được làm được. Hơn nữa cặp mắt của hắn như muốn nói nếu nàng lại hướng hắn ra tay. Chắc chắn hắn sẽ đem nàng lột sạch.

“Tốt, cũng không cần phải nói nhiều nữa. Ta biết ngươi muốn cái gì. Nếu người chịu làm người nha hoàn cho ta trong ba tháng ta sẽ giúp người làm một việc” Lăng Huyền Thiên thản nhiên nói.

“Ngươi … ngươi đừng mơ” La Khinh Sương cũng là tức giận tột điểm. Tên thối tiểu tử này, vậy mà dám bảo nàng làm nha hoàn cho hắn. Nàng trước giờ còn chưa gần nam nhân a.

Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục để ý đến nàng, trực tiếp bước ra cửa nhẹ vung tay cảnh cửa liền tự động mở ra. Sau đó hắn thẳng hướng đám người Tô Ngọc Linh đi tới.

“Hắn vậy mà có thể dùng ám thuộc tính để mở cánh cửa này. Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai?” La Khinh Sương cũng không ngăn cản hắn rời đi. Dù sao nàng cũng không chắc đánh lại tên nam tử này.

Chỉ là nghĩ đến hắn lại muốn nàng làm nha hoàn lại còn vỗ mông nàng nàng thật vô cùng tức giận. Nhưng nghĩ lại tự mình chủ động hướng Lăng Huyền Thiên gần gũi như vậy, nàng cũng là không nhịn được đỏ mặt.

Có lẽ La Khinh Sương không biết, sở dĩ Lăng Huyền Thiên muốn nàng làm nha hoàn bên người hắn ba tháng cũng không phải vì ngấp nghé nàng. Chỉ đơn giản là hắn muốn từ nàng xác nhận một việc mà thôi.

Theo hắn nghĩ cho dù hỏi nàng cũng sẽ không đến được thông tin hắn cần, nhưng nếu nàng gần hắn lâu ngày hắn chắc chắn có thể xác định được tia khí tức kia. Có phải thật là thứ hắn cần tìm hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play