“Nếu không phải cha ta lên tiếng dù Từ Trọng Sơn ra mặt Đoàn Vô Ưu cũng
không dễ dàng bỏ qua cho ngươi nha!” Bách Lý Ngự Vân một bộ lém lỉnh
nói.
Thì ra đúng là nàng truyền âm cho cha nàng khiến hắn giúp
Lăng Huyền Thiên để Đoàn Vô Ưu không làm càng. Sở dĩ nàng giúp hắn cũng
không phải nàng thích hắn, chỉ là nàng cảm thấy thiếu niên này rất mạnh. Rất muốn tại thập tông chi tranh đấu với hắn một lần.
“Ngươi
thật là tự kỷ a? Ngươi không phải là đang giúp thiếu gia nhà ta. Mà vừa
cứu lão già ngu ngốc kia một mạng đây” Tô Ngọc Linh bên cạnh Lăng Huyền
Thiên hừ lạnh.
“Ồ xinh đẹp như vậy cũng chỉ làm nha hoàn thôi
sao?” Bách Lý Ngự Vân kinh ngạc đánh giá Tô Ngọc Linh. Nếu nàng biết Tô
Ngọc Linh còn là một vị linh tôn cảnh chắc chắn sẽ vô cùng rung động.
Còn lời nàng nói Bách Lý Ngự Vân thật không để trong lòng.
Dù sao thì tu vi cao nữ tử đã hiếm. Tu vi cao còn xinh đẹp nữ tử lại càng hiếm hơn. Mặc dù tu vi cao người có thể bảo toàn nhan sắc vĩnh viễn trông
giống hồi trẻ, nhưng rất ít người có thể biến hóa gương mặt của mình.
Lại càng không có người nguyện ý làm thế.
Đang lúc này chỉ thấy Từ Trọng Sơn dẫn theo Mộ Dung Uyển Nhi từ đại sảnh lên thấy Lăng Huyền Thiên đám người liền dừng lại nói:
“Các vị, thập tông chi tranh lần này rất có thể là nhằm vào Thiên Huyền
tông. Theo ta được biết không ít cao tầng của thượng đẳng thế lực đều
đến. Thậm chí còn có thánh giả đến. Ta khuyên các vị nên sớm rời khỏi
nơi này” Từ Trọng Sơn nhìn Thiên Huyền tông đám người thâm ý nói. Nói
xong hắn quay người cùng Mộ Dung Uyển Nhi rời đi.
Dù sao thì có
thể giúp hắn đều đã giúp, cũng không thể nhúng quá sâu vào vũng nước đục này. Nếu không Vạn Bảo Các ắt sẽ trách phạt hắn.
“Đa tạ” Hoàng
Phủ Hùng chắp tay nói, dù sao thì Vạn Bảo Các tiết lộ thông tin khách
nhân cho bọn hắn cũng là đã vi phạm quy tắc. Hắn cũng không thể không
biết ơn.
“Thánh nữ chúng ta tiếp tục ở lại sao?” Hoàng Phủ Hùng
hướng Tô Ngọc Linh hỏi. Sở dĩ hắn không hỏi Lăng Huyền Thiên là vì hắn
biết Lăng Huyền Thiên rất ít nói chuyện. Cũng rất không để ý người khác. Tất nhiên ngoại trừ Tô Ngọc Linh.
“Tiếp tục! Trời có sập xuống cũng có thiếu gia chống đỡ a!” Tô Ngọc Linh ôm tay Lăng Huyền Thiên nói.
“Ngốc nha đầu!” Thấy nàng một bộ xem Lăng Huyền Thiên như thần. Bách Lý Ngự
Vân hướng nàng nói. Nhưng cũng là hợp ý nàng dù sao nàng cũng muốn xem
nam tử này rốt cuộc mạnh ra sao. Mà đến cả song linh chi thể như nàng
cùng cảm thấy từng tia sợ hãi.
Bách Lý Ngự Vân liếc Lăng Huyền Thiên nói, sau nàng cũng là tiêu sái rời đi. Trong miệng đúng là nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Tốt, ngươi nhớ kỹ là nợ ta một ân tình nha!”
“Nha đầu này ngốc a!” Tô Ngọc Linh nhìn theo lưng nàng nói.
Lăng Huyền Thiên đứng bên cạnh nàng nhẹ lắc đầu. Nha đầu kia sợ là nhìn ra
cái gì nghi hoặc, vậy mà muốn gieo xuống một đoạn nhân quả với hắn.
— QUẢNG CÁO —
Thế gian vạn vật có nhân ắt có quả. Cũng như có sinh tử có luân hồi. Dù hắn thật không cần Bách Lý Ngự Vân hướng cha nàng để ông ta ra mặt. Nhưng
là dù sao nàng cũng thật đã giúp hắn.
Tóm lại hắn thật nợ nàng một lần.
“Tốt, giờ các ngươi về nghỉ ngơi. Chuẩn bị hai ngày sau tham gia thập tông
chi tranh. Chúng ta cũng không thể làm mất mặt Thiên Huyền tông” Hoàng
Phủ Hùng nhìn mọi người nói.
Theo đó cũng trở về phòng của mình. Chỉ là trong đầu hắn đang đắn đó suy nghĩ. Có nên hay không tìm cách
mời Nguyên thánh tam lão đến hỗ trợ. Nhưng suy nghĩ một hồi hắn cũng
không làm như vậy. Dù sao Nguyên thánh tam lão cũng chưa chắc có thể đến kịp nơi này. Mọi chuyện đành do ý trời a.
…
Một ngày này toàn bộ Cổ Loa thành được bao phủ bởi vô số trận pháp. Cùng với đó tại nội
thành một bên trên một đoàn hình ảnh hiện ra.
Cho dù là người tại ngoại thành hoặc lân cận Cổ Loa thành đều có thể nhìn thấy. Theo đó
từng đoàn hình ảnh hiện ra. Đúng là võ đài tại nội thành.
Giờ
khắc này tại đối diện võ đài có mười một chiếc ghế trong đó: ba chiếc ở
giữa óng ánh một màu bạc. Đều được làm bằng huyền thiết. Tám chiếc còn
lại đều làm bằng gỗ hương tỏa ra một màu nâu nhạt. Chỉ là bây giờ chỉ có bảy chiếc ghế là có người ngồi, bốn chiếc còn lại đều để trống.
Một trong ba người ngồi tại màu bạc là một vị trung niên nam tử. Dáng vóc
oai hùng. Đầu đội một chiếc mũ giáp màu đen. Trên thân mang một bộ hắc
bào. Vị trí giữa ngực một hình ảnh màu đen huy hiệu lấp lánh thân ảnh
như có như không.
Hắn chính là Linh Ẩn tông tông chủ Lâm Thiên
Dật. Kế bên hắn ghế ngồi là một tên khí chất đạo mạo lão giả. Gương mặt
vô cùng hiền hậu đúng là Bách Lý Hà Phong tông chủ Vạn Kiếm tông.
Hai bọn hắn đều là linh hoàng cảnh cao giai. Tuy nhiên cũng không thể nói
bọn hắn mạnh hơn Đoàn Vô Ưu dù sao thì Ngự thú sơn trang người thủ đoạn
mạnh nhất vẫn là số lượng linh thú trong tay bọn họ.
Thậm chí từng có truyền thuyết người từng sáng lập Ngự thú sơn trang thậm chí thu phục được một đầu thánh cảnh linh thú.
“Ta thiên, cuối cùng thập tông chi tranh cũng bắt đầu rồi sao”
“Chỉ là lần này thi đấu lại có thể có cấp bậc tông chủ người đến sao! Quá điên rồ rồi!”
“Ngồi ở giữa đám người ba người là Linh Ẩn tông, Vạn Kiếm tông cùng Ngự thú sơn trang ba vị tông chủ sao?” — QUẢNG CÁO —
…
“Bọn họ mấy người ngồi quanh Đoàn Vô Ưu đám người là ai a!” Tô Ngọc Linh chỉ về phía chủ toạ hướng bên cạnh nàng Mộ Dung Uyển Nhi hỏi. Không hiểu
sao sau thời điểm tại Châu Thuỷ thành, Mộ Dung Uyển Nhi rất thường hay
tìm cách gần gũi nàng cùng Lăng Huyền Thiên.
Chỉ là bây giờ Lăng Huyền Thiên cũng không có ở đây.
“Nữ tử mặc váy xanh kia là Thanh Vân tông tông chủ Lệ Như Hoa. Bên cạnh
nàng mái tóc màu đỏ đại hán là Xích Luyện – tông chủ Xích Diễm tông.
Kia là Hạo Nhiên tông tông chủ Hạo Chính Thuần. Bọn hắn Hạo Nhiên tông luôn lấy châm ngôn là trừ gian diệt ác. Chỉ là theo Vạn Bảo Các tình báo thì cũng không phải như vậy”
“Lão già thấp bé ngồi bên cạnh Xích
Luyện là ai a? Nhìn mặt hắn thật ghê nha!” Tô Ngọc Linh chỉ lão giả một
mặt đầy sẹo vô cùng hung ác.
Chỉ là hắn lại vô cùng thấp trông rất không phù hợp với khuôn mặt dữ tợn của lão.
“Lão ta là Hồn Anh tông tông chủ - Luyện Hồn lão nhân. Nghe nói Hồn Anh tông đều lấy tinh huyết của trẻ sơ sinh làm thuốc dẫn để tu luyện vô cục độc ác. Bọn hắn cùng Xích Diễm tông và Hạo Nhiên tông đi lại rất gần” Mộ
Dung Uyển Nhi rất khó chịu nói. Tất nhiên nàng cũng không ưa thích gì
mấy tông môn này.
“Ác độc như vậy lại không có người quản sao?”
mở miệng đúng là Trương Phong. Bọn hắn đám đệ tử Thiên Huyền tông đều
đứng đây chờ tham gia thi đấu.
“Ở Ngũ Hành giới sẽ không ai quản
chuyện này? Chỉ cần đầy đủ lợi ích, bọn hắn đều sẽ nhắm một mắt mở một
mắt. Huống hồ có tin đồn đứng sau bọn hắn là Dạ Minh tông. Tất nhiên
không ai muốn động bọn hắn” Từ Trọng Sơn đi đến bên tụi hắn nói. Vốn hắn nghĩ rằng Thiên Huyền tông sẽ rút lui chỉ là không ngờ, haizz.
“Dạ Minh tông, ta từng nghe nói có tổ chức tình báo tên là Dạ Minh. Cùng
bọn hắn có quan hệ sao?” Tô Ngọc Linh tò mò hỏi. Dù sao tại Châu Thuỷ
thành nàng cũng từng nghe nói đến Dạ Minh.
“Chuyện này Dạ Minh
tông không thừa nhận cũng không phủ nhận. Tuy nhiên từ thái độ của bọn
hắn phân nửa là cùng Dạ Minh tổ chức này có quan hệ” Từ Trọng Sơn mở
miệng nói.
“A, tên thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu trắng kia là ai nha?”
“Đúng đúng! Tại sao hắn lại có thể ngồi vị trí thủ tọa?”
… — QUẢNG CÁO —
Lúc này chỉ thấy toàn bộ Cổ Loa thành trong và ngoại thành đều như vỡ oà.
Chỉ thấy trên màn hình vị trí thủ tọa ngồi đó một vị vô cùng tuấn tú
thiếu niên. Đứng sau lưng hắn là một vị đại hàn trung niên khí chất hào
hùng không phải Hoàng Phủ Hùng thì là ai.
Thiếu niên này đúng là
Lăng Huyền Thiên, vốn dĩ hắn chỉ muốn bình tĩnh đứng dưới xem Tô Ngọc
Linh thi đấu. Nhưng nàng lại nhất quyết không chịu bắt hắn lên đây ngồi.
Hoàng Phủ Hùng càng không có gì để nói, dù sao hắn nhưng biết vị này quan hệ
với thánh nữ vô cùng thân mật. Cũng không thể đắc tội.
Hoàng Phủ
Hùng có lẽ không biết sở dĩ Tô Ngọc Linh làm như vậy là vì muốn Lăng
Huyền Thiên đại diện Thiên Huyền tông. Nàng rất hiểu rõ hắn, nếu hắn đã
ngồi ở đó chắc chắn hắn sẽ vì Thiên Huyền tông ra mặt. Cũng không chỉ là vì nàng như vậy.
Hơn nữa nàng càng muốn hắn sẽ gắn bó sâu hơn
với Thiên Huyền tông, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ thật ở lại nơi này.
Nhưng Tô Ngọc Linh lại biết đó chỉ là mơ mộng của nàng mà thôi.
Lăng Huyền Thiên nhất định sẽ bồi cạnh nàng một thời gian, nhưng sẽ có một
ngày hắn rời khỏi nàng. Ngày đó cũng là ngày nàng không thể theo kịp
bước chân của hắn nữa.
“Hoàng Phủ tông chủ ngươi Thiên Huyền tông thật là hay a! Ghế thủ tọa lại có thể để một tên tiểu tử miệng còn hôi
sữa lên ngồi? Người là khinh chúng ta không có tư cách ngồi cùng người
hay sao?” Đoàn Vô Ưu nhìn hướng Hoàng Phủ Hùng nói.
“Đoàn huynh nói rất đúng!”
“Đúng đúng, dù sao vị trí thủ tọa cũng không phải cái cũng có thể ngồi. Huống chi lần này thập tông chi tranh tất cả đều là đứng đầu một tông tông
chủ” Đoàn Vô Ưu vừa mở miệng, Hạo Chính Thuần cùng Luyện hồn lão nhân
cũng đều mở miệng. Tất nhiên bọn hắn cùng quan hệ không tệ.
“Các
vị lời ấy sai rồi, Lăng công tử chính là Thiên Huyền tông chúng ta người đứng đầu. Sao lại không có tư cách ngồi tại đây?” Hoàng Phủ Hùng nhàn
nhạt mở miệng.
“Ngươi…” Đoàn Vô Ưu cũng là nhíu mày nhìn Hoàng
Phủ Hùng cùng Lăng Huyền Thiên. Đánh chết hắn cũng không tin tên tiểu
bạch kiểm kia lại là người đứng đầu Thiên Huyền tông. Chỉ là hắn cũng
không biết làm sao bác bỏ lời Hoàng Phủ Hùng nói.
“Tốt, không cần phải tranh cãi nếu Hoàng tông chủ đã nói vậy thì cứ để Lăng tiểu hữu
ngồi đó đi” Bách Lý Hà Phong liếc mắt đánh giá Lăng Huyền Thiên một
chút, sau đó chậm rãi mở miệng.
Hắn lời vừa nói ra cũng không ai lại nói thêm gì. Dù sao tại đây vẫn lấy Vạn Kiếm tông cùng Linh Ẩn tông cầm đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT