Bắc thành trước giờ luôn yên ắng, rất ít khi xảy ra xung đột giữa các
thế lực lớn do cấm lệnh của Thần triều. Nhưng hôm nay lại khác, Bắc
thành đã trở thành tâm điểm của mọi người.
Không chỉ xung quanh
phạm vi Bắc thành, mà có rất nhiều thế lực cũng như nhân sĩ từ bốn
phương Bắc châu tiến đến nơi này. Bởi vì ngày hôm nay chính là ngày mà
các đại thế lực tuyên bố tấn công Thiên môn, nhằm đuổi linh thú đi, giữ
vững tôn nghiêm cho Bắc thành.
Tuy bọn họ nói vậy nhưng người có
chút tâm cơ đều biết mục đích của các thế lực lớn là vì Long mạch cùng
Cửu Vĩ Hồ mà đến, nhưng lại có ai quan tâm đây? Ngay cả Thần triều cũng
đã ngầm đồng ý, vậy thì còn thế lực nào khác dám can thiệp vào chuyện
này đây.
Vốn dĩ mọi người cũng không tiếp tục để tâm chuyện này,
bởi vì nhiều đại thế lực như vậy liên thủ lại, kết cục chắc hẳn chỉ có
một. Chính là Thiên môn toàn bộ diệt vong.
Nhưng không biết ai
truyền tin ra, nói rằng Thiên môn có thần linh tọa trấn. Chính vì vậy,
mà mọi người đều dồn dập tiến đến nơi này, ai cũng muốn coi một hồi long tranh hổ đấu tại Bắc thành.
…..
“La cô nương, chúng ta có cần đến đó trợ giúp Lăng công tử một chút không?”
“Tần lão, ngươi là đang nói đùa sao? Chúng ta cộng lại cũng không bằng một
tay hắn đi, sao có thể giúp hắn đây? Vẫn là tiếp tục phái người tới
Thiên châu đi”
“Cũng đúng, chỉ là đám người kia vẫn không có
chút tin tức gì truyền lại. Ta sợ, nếu tiếp tục phái người đi cũng chỉ
là vứt bỏ nhân tài mà thôi”
“Hắn muốn như thế thì cứ làm theo đi, chắc hẳn là hắn có mục đích của mình” La Khinh Sương trầm ngâm một chút rồi nói.
Từ khi thành lập Thiên môn bọn họ vẫn luôn làm theo Lăng Huyền Thiên nói,
chuyên môn đưa nhân tài tới Trung châu. Nhưng đáng tiếc, những người bọn họ đưa đi lại không có người nào hồi âm lại, cũng không biết là bọn họ
đã xảy ra chuyện gì hay không muốn trở về Thiên môn nữa.
“Bẩm Tần đại nhân, có thư từ Trung châu đến”
…..
Bắc thành - Nạp Lan gia biệt phủ
“Gia gia, Nạp Lan gia chúng ta thật sự không giúp hắn sao?” một nữ tử gương
mặt thanh tú, tóc buộc thắt bím hướng nam tử trung niên trước mặt hỏi.
— QUẢNG CÁO —
Nam tử trung niên này toàn thân mặc một đồ đồ sặc sỡ, dáng người oai hùng.
Tuy nhìn hắn chỉ là bộ dáng trung niên nhưng tuổi thật sự của hắn có lẽ
đã sống hơn năm vạn năm, hắn cũng là lão tổ của Nạp Lan gia, Nạp Lan
Chính Hưng một vị thần tôn cảnh hàng thật giá thật.
Nạp Lan Chính Hưng nhìn nàng hiền hòa nói: “Ỷ Nguyệt, chuyện này Nạp Lan gia thật
không tiện nhúng tay. Nhưng ngươi không cần lo lắng, tên tiểu tử kia
cũng không phải người bình thường đâu”.
Hắn sao lại không biết
Nạp Lan Ỷ Nguyệt muốn giúp Lăng Huyền Thiên đây, nhưng sự tình này sợ là Thần triều đều không nguyện ra mặt đi.
“Vậy sao” Nạp Lan Ỷ Nguyệt có chút thất vọng nhẹ nói, sau đó xoay người rời đi.
Nếu là người khác thì cho dù gặp mặt Nạp Lan Chính Hưng đều không thể, càng đừng nói đến chuyện đối thoại với hắn. Nhưng ai kêu hắn rất cưng chiều
nha đầu này đây, đáng tiếc sự tình này hắn thật không thể giúp nàng.
….
~ rầm rầm rầm ~
“Rốt cuộc đến rồi sao?”
“Lần này đám người Thiên môn sợ là thật xong, nhìn đội hình của Bắc Phiệt môn đi”
“Bắc Phiệt môn tuy không có bao nhiêu người tới, nhưng đều là đại thánh cùng bán thần cảnh”
“Hừ, ngu muội! Bắc Phiệt môn dù sao cũng không có ân oán với Thiên môn, bọn
họ chỉ là đến chia miếng bánh, sao có thể có nhiều người đến đây”
….
Ngoài cửa thành, khi mọi người nhìn thấy đám người Bắc Phiệt môn cưỡi cự cầm
tới thì đều xôn xao lên tiếng. Bắc Phiệt môn tuy chỉ là một phân bộ của
Thánh Phiệt môn, nhưng thực lực của bọn họ thật sự không thể khinh
thường. Thậm chí có thể xem như đỉnh tiêm trong các thế lực tại Bắc
châu, bởi vì Thánh Phiệt môn dồn tài nguyên vào bọn họ rất nhiều. Nguyên nhân tất nhiên là vì tuyển chọn người tài rồi.
“Cha, ta nói ngươi sao lại cần tự mình đi chuyến này đây? Một mình ta cũng đủ xử lý đám sâu kiến kia đi”
“Hồ đồ! Minh nhi, làm người có thể tự tin nhưng tự tin quá sẽ thành tự phụ. Ngươi nghĩ Thiên môn thật sự đơn giản vậy sao?” Tôn Cường hướng con
trai mình nói. — QUẢNG CÁO —
Hắn cũng không đồng ý quan điểm của cha hắn, theo hắn thấy bản thân mình có tu vi đại thánh cảnh hẳn là đủ xử lý hết đám người Thiên môn. Còn đầu
Cửu Vĩ Hồ kia thì tất nhiên giao cho bán thần cảnh xử lý, dù sao nàng
cũng chỉ mới đột phá mà thôi. Ai ngờ cha hắn đường đường là một vị bán
thần cảnh trung giai cũng tới nơi này, hẳn là giết gà dùng dao mổ trâu
đi.
Hai người bọn họ đúng là hai người dẫn đầu của Bắc Phiệt môn, Tôn Tằng Minh cùng Tôn Cường. Đội hình của Bắc Phiệt môn chỉ khoảng
mười người, nhưng tất cả đều có tu vi đại thánh cảnh trở lên, hơn nữa
còn có hai tên bán thần cảnh.
….
Ngoại ô Bắc thành
Tại trước cửa Thiên môn có một đội ngũ năm người đang đứng đó, đúng là đám
người Lăng Huyền Thiên. Chỉ là lúc này bầu không khí có chút yên ắng,
bởi vì mọi người đều biết sắp có một trận chiến xảy ra. Cũng chỉ có một
mình Lăng Huyền Thiên là vẫn thản nhiên như thường, thậm chí hắn còn
rảnh rỗi để Hồ Nguyệt châm cho mình một tách trà rồi lặng yên thưởng
thức.
Giới Không thấy cử động của Lăng Huyền Thiên thì cười khổ nói: “Lăng công tử, chúng ta thật sự phải đại khai sát giới sao?”
Người khác không biết Lăng Huyền Thiên lợi hại, nhưng hắn đi theo Lăng Huyền
Thiên một thời gian tất nhiên có thể cảm nhận được năng lực của nam tử
này đây.
Một người có thể tùy tiện sử dụng pháp tắc, thậm chí còn giúp người khác ngộ ra pháp tắc sao có thể là người bình thường, sợ là
cho dù thần tôn cảnh tiến đến cũng không làm được đi. Thần linh ngộ ra
thiên địa pháp tắc chỉ là một loại duy nhất, vì vậy bọn họ cùng lắm có
thể giúp người khác ngộ ra cùng loại pháp tắc với mình. Sao có thể giống Lăng Huyền Thiên ngộ ra nhiều loại pháp tắc như vậy đây.
Từ khi
hắn gặp Lăng Huyền Thiên hắn đã thấy nam tử này giúp Tiểu Ánh ngộ Mộc
Chi pháp tắc, lại giúp La Khinh Sương dùng Hắc Ám pháp tắc. Bây giờ còn
giúp Hồ Nguyệt ngộ Cực Huyễn pháp tắc để đột phá bán thần cảnh. Những
việc này đâu phải người bình thường có thể làm ra đây?
“Giới Không, ngươi nói xem tâm niệm của Phật gia là gì?” Lăng Huyền Thiên cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà nhìn hắn hỏi.
“Trừ ma vệ bảo, cảm hóa chúng sinh” Giới Không niệm một câu nói.
“Hắc hắc, tiểu hòa thượng, ngươi thật là có tâm khí” Hồ Nguyệt cười hắc hắc nói.
Trừ ma vệ đạo, khẩu hiệu này thật không có mấy người nguyện ý xem thành bản tâm của mình nha. Phàm là người ai lại không có ma tính trong người
đây, như vậy trừ ma lại phải diệt bao nhiêu người? Trước không nói ngươi có năng lực này hay không, nếu như ngươi thật sự giết chừng đó người
thì ngươi còn không phải là ma sao? Cho nên thế gian cái gọi là trừ ma
vệ đạo thật sự không thể tồn tại.
— QUẢNG CÁO —
“Ngươi muốn trừ ma, vậy theo ngươi người nào là ma đây? Giết người là ma hay
diệt một giới là ma?” Lăng Huyền Thiên lắc đầu hướng Giới Không nói.
Đối với câu hỏi của Lăng Huyền Thiên, Giới Không chỉ cúi đầu. Hắn trước giờ đều nghĩ ma đầu là người tạo sát nghiệp nhưng bây giờ nhìn lại hắn lại
giết bao nhiêu người của Ma tông đây? Tuy Ma tông làm vô số việc ác,
nhưng suy cho cùng bọn họ đều là người, hắn giết bọn họ thì lại khác gì
so với bọn họ đây.
Lăng Huyền Thiên thấy Giới Không không trả lời thì lên tiếng: “Thế gian vạn pháp đều tồn tại, có Ma Đế vì bảo vệ một
người mà nguyện tán đi đạo hạnh cả đời của mình. Cũng có Đạo Tổ vì để
bản thân chứng đạo mà diệt sát một giới”.
Dừng một chút hắn lại
đưa tay chỉ nhẹ vị trí tim mình nói: “Quan trọng không phải là ngươi làm đúng hay sai, mà là bản tâm ngươi muốn mình làm gì. Thế gian lại có sự
tình gì tuyệt đối đúng sai đây. Chỉ cần ngươi cảm thấy đúng thì có thể
làm, cũng như chuyện lần này. Ta không muốn cùng bọn họ tính toán nhưng
thế gian luôn có người muốn tìm chết, ta cũng không ngại giúp bọn họ
đây”.
Sau khi nói xong Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục nhìn
Giới Không nữa, mà nhẹ nhâm nhi tách trà trong tay mình. Có lẽ đối với
người khác chuyện các đại thế lực ra tay với Thiên môn là chuyện lớn,
nhưng với hắn mà nói chỉ là cái nhấc tay mà thôi.
“Haha, muội
cũng mong đám người kia sớm đến một chút đây. Trước giờ còn chưa từng
thấy ca ca ra tay nha” Tiểu Ánh lém lỉnh nhìn Lăng Huyền Thiên nói.
Nghe vậy Hồ Nguyệt, Giới Không cùng A Ngưu cũng nhẹ đưa mắt về phía hắn.
Đúng vậy, từ ngày biết Lăng Huyền Thiên dường như bọn họ còn chưa từng
thấy Lăng Huyền Thiên đích thân ra tay đi. Còn sự việc tại biệt viện cũ
thì cũng chỉ là một đám thánh cảnh mà thôi, không tận hứng nha.
Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì có chút im lặng. Hắn thật không biết mấy người này đi theo hắn làm gì đây nha? Không phải là hắn lười ra tay nên mới
tìm người sao, bây giờ có chuyện rốt cục lại đến tay hắn. Thật là uổng
công hắn giúp bọn họ đột phá nha.
…
Tại một quán trọ nhỏ
gần Thiên môn có hai thân ảnh một nam một nữ đang ngồi trò chuyện. Nữ tử thì dáng người mỹ lệ, gương mặt xinh đẹp, chỉ có điều cả người nàng
phát ra khí chất băng lãnh vô cùng, tựa như tiên tử không nhiễm phàm
trần. Còn nam tử thì khuôn mặt tuấn tú, toàn thân như phát ra một vẻ cao ngạo, khinh thường chúng sinh. Hai người này đúng là Đế Nhất cùng Tần
Mộng Dao mà Lăng Huyền Thiên đã gặp tại đấu giá hội.
“Mộng Dao, muội nhất quyết đến nơi này làm gì đây? Ta nghĩ đám người Thiên môn kia hẳn là không chống đỡ được bao lâu đi”
“Chuyện của ta ngươi không cần quan tâm, nếu không muốn người có thể rời khỏi”
đối với câu hỏi của Đế Nhất, Tần Mộng Dao chỉ lạnh lùng đáp.
“Đến rồi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT