“Người ngốc a, đây là thiếu gia mua tặng ta a?” Tô Ngọc Linh giữ chặt
trâm phượng trên đầu, một bộ còn thật giống sợ bị nàng lấy đi vậy.
“Nguyên do?” Lăng Huyền Thiên nhìn trâm phượng rồi lại nhìn Lý Lan Khuê hỏi. Dù sao hắn cũng tính là thành tinh lão quái vật rồi, sao lại không nhìn ra cô nàng kia đối với cây trâm này rất lưu luyến a. Chỉ là dù sao đây
cũng là vật hắn tặng Tô Ngọc Linh thật không thể tự nhiên đưa ra.
“Ta …”
“Đi thôi” Thấy nàng chần chờ không nói, Lăng Huyền Thiên cũng không nghĩ cho nàng, kéo theo Tô Ngọc Linh định rời đi.
“Trâm phượng đó đúng là di vật của mẫu thân ta” Thấy Lăng Huyền Thiên định đi, nàng đành hét lớn.
“Tất nhiên” Lý Lan Khuê một bộ tự tin nói. Cùng với đó nàng vẩy nhẹ một giọt máu vò trâm phượng chỉ thấy trâm phượng vang lên từng tiếng ô minh thật như sống lại.
Tô Ngọc Linh cũng thử cho máu vào trâm phượng nhưng mười lần như một đều không có phản ứng.
Nguyên lai cây trâm này là di vật của mẫu thân nàng, nàng luôn cài ở trên đầu. Chỉ là không ngờ tháng trước lại bị người lấy cắp mất. Vốn nàng cũng
không nghĩ sẽ tìm lại được. Cho đến khi thấy nó ở Vạn Bảo Các.
“Trả lại ngươi”. Trầm ngâm một lúc Tô Ngọc Linh liền đưa trâm phượng cho Lý
Lan Khuê. Mặc dù là thiếu gia mua tặng nàng nhưng dù sao đó cũng là đồ
của người khác. Tất nhiên sau này nàng sẽ bắt thiếu gia mua cho nàng
những thứ khác đẹp hơn.
“Cám ơn ngươi, cái này cho ngươi. Còn nữa hai người các ngươi cẩn thận một chút, dù sao Triển Hoàng tại Ngự thú
sơn trang cũng là một người có thiên phú cao. Chắc chắn bọn hắn không dễ dàng bỏ qua cho hai ngươi”. Lý Lan Khuê lấy từ bên hông ra một túi nhỏ
đưa cho Tô Ngọc Linh, dù sao thì để nàng đưa thiếp thân đồ vật cho một
tên nam tử là không thể nào.
“Ngự thú sơn trang rất lợi hại sao? Nói cho ngươi biết ta nhưng là Thiên Huyền tông người. Huống chi thiếu
gia của ta là vô địch a”.
“Thiên Huyền tông? Chả trách lợi hại
như vậy!”. Nghe hai người bọn họ là Thiên Huyền tông người, Lý Lan Khuê
há hốc mồm. Dù sao tương truyền Thiên Huyền tông người sáng lập nhưng là đứng trên đỉnh cao tồn tại.
“Không còn sớm nữa, Linh nhi chúng
ta đi!” Lăng Huyền Thiên vẫy Tô Ngọc Linh rời đi, dù sao hắn cũng muốn
sớm luyện hoá khối kỳ thạch kia. Cũng như thức tỉnh thần mạch cho Tô
Ngọc Linh.
“Tạm biệt”
….
“Thiếu gia, sao người lại bảo
ta nhận túi trữ vật của cô ta? Dù sao chúng ta cũng không thiếu chút đồ
này!”Tô Ngọc Linh bĩu môi dò hỏi. Nàng vốn dĩ không muốn nhận. Chỉ là
thiêu gia truyền âm kêu nàng nhận lấy. Nàng cũng không có cách nào khác.
— QUẢNG CÁO —
“Chấm dứt nhân quả mà thôi” Lăng Huyền Thiên lắc lắc đầu nói.
“A” Tô Ngọc Linh như hiểu như không gật gật đầu.
Thiên Huyền Sơn,
Đỉnh thánh sơn lúc này, một thiếu niên mặc một bộ trường bào màu trắng đang
ngồi xếp bằng trên một chiếc giường ngọc. Giường ngọc tỏa ra từng luồng
lạnh như băng khí tức. Trước mặt hắn đúng là một khối đá lớn cỡ bàn tay
lấp lánh từng màu sắc. Chỉ là bất kể giường ngọc hay khối đá diện tích
đều đang dần dần thu nhỏ lại.
Ngạc nhiên là dù giường ngọc kia to hơn khối đá vô số lần nhưng diện tích của giường ngọc giờ đây đã nhỏ đi phân nửa trong khi khối đá kia chỉ mất đi 1/3 so với ban đầu.
Người thiếu niên này không ai khác đúng là Lăng Huyền Thiên. Từ lúc trở về từ Châu Thuỷ thành hắn vẫn một mực bế quan, đến nay đã hơn mười ngày.
Chỉ thấy lúc này ngay tại vị trí tim hắn một hư ảnh thiếu niên đang bị từng đoàn sợi xích pháp tắc trói quanh không thể cử động đang từ từ đứng
dậy. Cùng lúc đó một màu vàng kim quyển sách cũng từ từ hạ xuống trước
mặt hắn.
Hư ảnh thiếu niên đưa tay vuốt nhẹ quyển sách sau đó
nhắm nghiền hai mắt nhẹ nhàng niệm một chữ “khai”. Đang lúc này, quyển
sách màu vàng đóng chặt đang dần dần mở ra, chỉ là từng trang trong
quyển sách đều không có chữ gì cả.
Chỉ có từng đoàn hư ảnh như có như không vật thể, có thần thú, có thần khí, có con người hình ảnh.
Cuối cùng quyển sách mở tới một hư ảo trang sách, hình ảnh trang sách
thật giống y chang khối đá trên tay hắn.
Lăng Huyền Thiên nhẹ
nhàng nhất niệm khối đá từ từ tiến vào thân thể hắn, cuối cùng dung nhập tại hư ảnh khối đá vẽ trên trang sách bên trong. Chỉ thấy theo đó hư
ảnh trang sách dần hoá thành thực thể cùng lúc đó từng đoàn từng đoàn
khổng lồ khí tức từ Lăng Huyền Thiên tản ra.
Thiên Huyền sơn bên trên toàn bộ bao phủ bởi từng đoàn hào quang đủ 7 màu sắc xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím.
Ngay thời điểm này tại một nơi rất xa bên ngoài Thiên Huyền sơn, có một ngọn núi toả ra từng đoàn hào quang rực rỡ, nối liền từ mặt đất lên thiên
khung. Đúng là ngũ hành thánh sơn mọi người hay nhắc tới trong truyền
thuyết.
Chỉ là lúc này ngũ hành thánh sơn cũng rung lên từng đợt. Cùng tỏa ra rất nhiều màu sắc và khủng bố khí tức, rất lâu sau đó mới
chậm rãi dừng lại.
“Động đất sao?”
“Trên bầu trời kia hẳn là có thánh vật xuất thế?”
— QUẢNG CÁO —
“Ngũ hành phong, Thiên địa cấm. Ngũ hành khởi, thiên địa rung truyền thuyết
ma thần xuất thế sao?” Một lão già râu tóc bạc phơ, vô cùng suy yếu dáng vẻ nhìn về hướng ngũ hành thánh sơn kinh hô
“Là thời điểm chúng ta Dạ Minh tông nên hiện thế!”
…
Trong lúc khắp nơi đều đang hoang mang thời điểm. Nhân vật chính trong chuyện này Lăng Huyền Thiên lại thản nhiên như không hay biết. Hắn vẫn đang
tận hưởng cảm giác chân chính sống. Trước đây thân thể hắn chỉ là do hắn nhờ vô tự thiên thư giữ cho tim mình sống sót rồi từ thần thạch đản
sinh ra thôi.
Tuy nhiên thần thạch sau vạn năm nuôi cấy cho tim
hắn cũng mất dần thần tính. Chưa kể đến linh hồn hắn bị ngũ hành pháp
tắc cùng hỗn độn chi khí phong cấm.
Hiện nay lại khác hắn mượn
nhờ vô tự thiên thư luyện hóa đạo uẩn tế ra thân thể, cùng giải khai một phần phong cấm linh hồn. Dù rằng vẫn như cũ bị phong cấm nhưng sợi xích pháp tắc đều mờ đi nhiều. Hắn tin tưởng rất nhanh thôi hắn sẽ toàn bộ
giải khai.
Còn cái gọi là đạo uẩn chính là thế gian người tu đạo
sản sinh ra. Chỉ là đạo uẩn tồn tại rất ít người biết đến, càng đừng nói đến việc nghĩ sử dụng đạo uẩn. Tất nhiên mọi người có thể sinh đạo uẩn
nhưng đạo uẩn mạnh yếu là theo tu vi người đó cùng cảm ngộ thiên địa
pháp tắc quyết định.
Tại sao này đạo uẩn lại xuất hiện tại đây, cùng ngũ hành thánh thạch có liên quan gì tất nhiên hắn hoàn toàn hiểu rõ.
“Đến lúc thức tỉnh thần mạch cho nha đầu kia rồi” Lăng Huyền Thiên lẩm bẩm, sau đó hường về Tô Ngọc Linh chỗ ở đi tới.
“Woaa, thiếu gia người ngày càng soái nha, thật đúng có tiểu bạch kiểm phong
phạm!” Tô Ngọc Linh chằm chằm hai mắt nhìn Lăng Huyền Thiên, như muốn ăn hắn một bộ.
“A” ngay thời điểm nàng sắp áp mặt vào mặt hắn, Lăng Huyền Thiên nhẹ cốc đầu nàng.
Khoan hãy nói, giờ khắc Lăng Huyền Thiên đúng là rất điển trai, một bộ màu
trắng trường bào nhè nhẹ tung bay cộng thêm đó là một khuôn mặt vô cùng
tuấn mỹ. Da dẻ cũng là trắng trẻo vô cùng. Thật đúng là trông y trang
tiểu bạch kiểm.
Thật ra đây mới là bộ dạng trước đây của hắn. Dù
sao lúc vừa thức tỉnh dù hắn có đản sinh khuôn mặt theo kiếp trước,
nhưng da dẻ cùng khí chất của hắn lại không thể giống như cũ.
Chỉ là nhờ có đạo uẩn giúp hắn thay da đổi thịt cùng chân chính có linh hồn nên mới tuấn mỹ như bây giờ.
“Ngươi còn nói ta? Ngươi còn không phải cũng rất mỹ lệ sao?” Lăng Huyền Thiên
thản nhiên nhìn nàng nói, người khác có thể không nhìn ra nhưng hắn
trước giờ đều có thể nhìn thấy mỹ lệ khuôn mặt của nàng.
“Có
sao?” Tô Ngọc Linh lơ đãng trả lời, dù sao nàng cũng không biết hắn có
thể nhìn thấy mặt thật của nàng. Nàng biết mọi người nhìn nàng trông thế nào a. — QUẢNG CÁO —
Lăng Huyền Thiên vuốt nhẹ tóc nàng, có nữ nhẫn nào không muốn khoe dung mạo
của mình chứ. Huống chi nàng đều muốn mọi người ghen tỵ khi thấy nàng
bước bên hắn. Dù là nha hoàng nàng cũng muốn mình có tư cách đứng bên
thiếu gia.
“A, thiếu gia quên nói cho ngài biết ta đã đốt phá
linh huyền cảnh rồi nha!” Tô Ngọc Linh thản nhiên cười nói, một bộ không quan tâm đến chuyện vừa rồi.
“Thật sao? Tốt!” Lăng Huyền Thiên một bộ bất ngờ nói. Tất nhiên hắn đã sớm nhìn ra nha đầu này là đê giai linh huyền cảnh rồi.
“Xem ra mấy ngày nay muội rất cố gắng a”.
“Tất nhiên, ta còn không có ra thời gian xuống núi a!” Tô Ngọc Linh bĩu môi
nói. Từ ngày tham quan Châu Thuỷ thành nàng còn rất nhớ nhung thời gian
vui chơi cùng thiếu gia nha.
“A vậy sao? Vậy cái này tặng cho
muội!”Nói rồi Lăng Huyền Thiên theo trong tay lấy ra một viên bằng ngón
tay đan dược. Chỉ là viên đan dược này quanh thân toả ra từng đoàn xanh
đỏ vàng rực rỡ màu sắc. Đây đúng là phượng nguyên đan, chuyên dùng để
giải khai thần mạch. Hắn luyện chế dựa trên huyền âm thảo có sẵn trong
túi trữ vật của nàng. Tất nhiên huyền âm thảo còn xa xa không đủ, cần
thêm một tia đạo uẩn của hắn đưa vào mới có khả năng giải khai thần
mạch.
“Viên đan dược này thật đẹp nha thiếu gia!”
“Đưa nó ăn có thể giải khai thiên phượng thần của muội. Tất nhiên bao quát phong ấn dung nhan, khí tức.”
“Woa, thật lợi hại!” Tô Ngọc Linh híp mắt cười, càng nhìn viên đan dược này
nàng càng ưa thích. Dù sao nàng mọi lúc đều muốn thiếu gia ngắm dung mạo thật sự của mình đây.
“Được rồi, ngốc nha đầu! Tốt tu luyện. Ta
đi trước”. Lăng Huyền Thiên nhìn nàng lắc đầu nói. Nha đầu này thật là
không muốn tu luyện a. Chỉ là thế gian sự tình đều như vậy, nếu nàng
muốn bước cùng hắn tất nhiên phải cố gắng tu luyện.
Phượng nguyên đan dù sao cũng chỉ có thể kích phát thần mạch trong nàng, nhưng nàng
vẫn phải từng bước tu luyện để thích nghi với thần mạch của mình.
Huống chi con đường của nàng xa xa không dừng lại tại đó.
“Thiếu gia, Linh nhi nhất định cố gắng!” Nhìn theo bước ra cửa Lăng Huyền
Thiên, Tô Ngọc Linh thở dài nói. Sao nàng lại không muốn theo bước chân
của hắn chứ. Chỉ là nàng không muốn mình mạnh lên quá sớm, nàng vẫn muốn hắn bồi nàng lâu thêm một chút.
Dù sao nàng biết sau này thời gian vui vẻ cùng nhàn rỗi của hai người cùng sẽ ngày càng ít đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT