Nhìn lấy cái cửa động trước mặt, Mục cũng không có suy nghĩ nữa mà lập tức bước vào.

Khi vừa bước vào trong, thứ mà Mục cảm nhận rõ nhất đó chính là linh khí.

Đúng vậy, là linh khí.

Một mỏ khoáng linh thạch mà muốn được hình thành thì cần phải trải qua vô số tuế nguyệt lắng đọng. Mặc dù lúc này toàn bộ linh khí đều đã tạo thành linh thạch, nhưng vẫn có một số ít rò rỉ ra ngoài, lượng linh khí này ít nhất cũng nồng đậm gấp 5 lần ở bên ngoài.

Mục sau khi cảm nhận linh khí bên trong mỏ khoáng thì liền đưa mắt đảo qua xung quanh, thầm nghĩ: “Không có linh thạch bậc thấp, toàn bộ đều là linh thạch bậc trung và bậc cao, xem ra sau này không còn lo lắng việc thiếu linh thạch nữa rồi.”

Tại tu tiên giới, linh thạch rất phổ biến, được tu sĩ sử dụng như một loại tiền tệ, dùng để trao đổi mua bán. Và để thuận tiện cho việc trao đổi, dựa vào phẩm chất của linh thạch mà người ta chia nó làm ba loại, lần lượt là…

Linh thạch bậc thấp, linh thạch bậc trung và linh thạch bậc cao.

Việc quy đổi cũng rất đơn giản.

Cứ 10 khối linh thạch bậc thấp thì đổi được 1 khối linh thạch bậc trung, 10 khối linh thạch bậc trung thì đổi được 1 khối linh thạch bậc cao.

Mặc dù có cách quy đổi này nhưng tại tu tiên giới cũng không có ai ngu ngốc mà đi đổi 1 khối linh thạch bậc trung để lấy 10 khối linh thạch bậc thấp cả.

Lý do rất là đơn giản.

Nếu xét về linh khí chứa bên trong thì 10 khối linh thạch bậc thấp không thể bằng 1 khối linh thạch bậc trung. Còn nếu xét về tốc độ hấp thu linh khí khi sử dụng linh thạch thì linh thạch bậc thấp hoàn toàn không có cửa để so với linh thạch bậc trung.

Chính vì có đặc tính như thế mà linh thạch bậc thấp hầu như chỉ có tu sĩ Luyện Khí Kỳ sử dụng. Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hoặc Kết Đan Kỳ thì sử dụng linh thạch bậc trung. Còn về phần linh thạch bậc cao thì chỉ có mấy lão quái vật Nguyên Anh Kỳ dùng.

(Tác: hình như đi hơi xa thì phải :v)

Quay lại hiện tại…

Sau khi thu hồi tầm mắt, Mục liền bắt đầu quá trình đào linh thạch. Chỉ thấy hắn dùng hai tay cầm lấy Kỳ Lam Thương, tiếp đó thì liên tục đục vào cái đống linh thạch to tướng dưới đất.

***

Trong lúc Mục đang điên cuồng đào linh thạch thì…

Thiên Đấu Thành.

Thiên Đấu đại đấu hồn trường.

Lúc này, thanh âm của người chủ trì liền vang lên: “Trận đấu cuối cùng của ngày hôm nay, Thiên Linh chiến đội với Lôi Đình chiến đội. Kết quả, hòa nhau!”

“Như vậy, kết quả chung cuộc của bảng thứ năm là…”

“Thiên Linh chiến đội, thắng 2, thua 0, hòa 1, tổng điểm là 2!”

“Lôi Đình chiến đội, thắng 2, thua 0, hòa 1, tổng điểm là 2!”

“Áo Khắc Lan chiến đội, thắng 1, thua 2, tổng điểm là -1!”

“Tử Tinh chiến đội, thắng 0, thua 3, tổng điểm là -3!”

“Như vậy, Thiên Linh chiến đội và Lôi Đình chiến đội là hai đội đứng đầu bảng thứ năm, sẽ được tiến vào vòng tiến cấp!”

Khi thanh âm của người chủ trì vừa dứt, ở phía khu vực khán giả, liên tục những câu reo hò vang lên… — QUẢNG CÁO —

“Thiên Linh vô địch!”

“Lôi Đình vô địch!”



Tại trong khu vực chờ thi đấu…

Trương Thanh Trúc với một khuôn mặt tràn đầy chiến ý, nói: “Ca, trong vòng tiến cấp, nếu như có gặp cái bọn Lôi Đình chiến đội thì nhớ phải đánh cho thật mạnh vào, để bọn chúng biết trận hòa vừa rồi chỉ là may mắn.”

“Được rồi, được rồi. Muội đừng có mà hung dữ như vậy.” Trương Vô Kỵ cười nói.

“Huynh còn dám nói muột hung dữ, không sợ muội bảo Mục đại ca đánh huynh một trận tơi tả sao?”

Vừa nói, Trương Thanh Trúc vừa dùng cái tay, bấm cái hông của Trương Vô Kỵ, sau đó thì vặn ngược lại, khiến cho Trương Vô Kỵ đau thấu trời xanh.



“Á…á…á…”

***

1 tháng sau…

Tinh La Sâm Lâm, tại bên ngoài mỏ khoáng linh thạch…

Mục lúc này đang đứng trên Thanh Lôi Kiếm, trên tay thì cầm một cái trận bàn, tiếp đó thì hô một tiếng: “Phong!”

Ngay lập tức, không gian xung quanh cái mỏ khoáng thạch liền trở nên vặn vẹo, tiếp đó thì cái cửa hang động cao lớn liền biến mất, mà thay vào đó là một cái sườn núi với cây cối mọc um tùm.

Sở dĩ có sự biến hóa này là do Mục đã thiết lập tại chỗ này một cái trận pháp, gọi là Ngũ Hành Cấm Thần Trận. Cái trận pháp này thì giống với cái trận pháp ở động phủ của Mục nhưng có điều nó không phải là bản thu nhỏ mà là bản đầy đủ, có thể chịu được công kích của Nguyên Anh Sơ Kỳ.

Mặc dù tại Đấu La Đại Lục không có người nào biết đến sự tồn tại của linh thạch nhưng với bản tính cẩn thận của Mục thì hắn không thể cứ bỏ mặc cái mỏ khoáng linh thạch này mà đi được.

Vì vậy mà Mục sau khi đã đào đủ lượng linh thạch cần dùng, hắn đã dành ra 1 tháng trời để tạo ra cái trận pháp, sau đó thì bố trí bao lấy cái mỏ khoáng này.

Sau khi đã ngụy trang mỏ khoáng thạch, Mục liền đem cái trận bàn cất vào trong túi trữ vật, sau đó thì chỉ nhìn thêm một chút rồi hướng về một phương mà bay đi.

***

Vài ngày sau…

Tại một sườn núi nọ, một đạo tử quang bay xẹt qua, rất nhanh liền đã dừng lại, lơ lửng ở bên trên sườn núi.

Đứng trên Thanh Lôi Kiếm, Mục lấy từ trong túi trữ vật ra một cái trận bàn, tiếp đó thì đem linh lực truyền vào bên trong trận bàn, hô một tiếng: “Khai!”

Ngay lập tức, khi lời vừa dứt, không khí xung quanh sườn núi liền trở nên vặn vẹo, sau đó thì khung cảnh lập tức biến đổi. Cái sườn núi với cây cối mọc um tùm đã biến mất, mà thay vào đó là một cái động phủ, bên ngoài còn có một cái dược viên.

Sau khi bỏ đi lớp ngụy trang của trận pháp bên ngoài, Mục liền bước vào bên trong động phủ.

Tiếp đó, Mục lại hô lên một tiếng nữa: “Phong!”

Một lần nữa, cái động phủ của Mục liền biến mất, thay vào đó là một cái sườn núi bình thường như ban đầu.

— QUẢNG CÁO —

***

Bên trong động phủ, Mục lúc này chính là ngồi trên một cái giường gỗ. Chỉ thấy hắn đưa mắt đảo qua xung quanh, sau khi đã nhìn toàn bộ qua một lượt thì liền đem ánh mắt thu hồi lại.

“Xem ra cũng không có gì thay đổi hết!” Mục thầm nghĩ.

Lúc trước, khi rời đi để tìm cơ duyên đột phá Trúc Cơ Trung Kỳ, Mục năm đó chỉ có 24 tuổi. Hiện tại hắn đã 29 tuổi rồi, cũng có nghĩa là hắn đã rời nơi này được 5 năm.

Bởi vì động phủ của Mục có trận pháp bảo vệ cho nên mặc dù hắn đã rời đi 5 năm nhưng nơi này vẫn giữ được khung cảnh như cũ, hoàn toàn không có một chút bụi nào.

Sau khi một hồi ngồi suy nghĩ về những việc cần làm tiếp theo, Mục nhanh chóng đứng dậy, bước đi về phía cửa động phủ.

“Vẫn nên là nâng cấp cái trận pháp này trước vậy!”

Nói xong thì Mục liền biến mất.

***

Nửa tháng sau…

Mục lúc này đã nâng cấp Ngũ Hành Cấm Thần Trận xong, đang ngồi tu luyện trên cái giường.

Lúc trước, khi bố trí Ngũ Hành Cấm Thần Trận, bởi vì không có đủ tài nguyên, cho nên Mục chỉ có thể bố trí bản thu nhỏ.

Hiện tại, nắm trong tay tài nguyên phong phú, cùng với việc đại trận đã có sẵn căn cơ, cho nên với kiến thức của Mục thì việc nâng cấp trận pháp liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cơ hồ là chỉ tốn một nửa thời gian so với việc bố trí một cái trận pháp hoàn toàn mới.

Quay trở về hiện tại…

Mục sau khi tu luyện xong Đại Diễn Quyết thì liền mở đôi mắt đỏ như máu ra, tiếp đó thì phất tay một cái, từ trong túi trữ vật bay ra vô số cái bình, kích thước lớn nhỏ khác nhau.

Chỉ thấy Mục khẽ vẫy tay một cái, ngay lập tức, vô số cái bình liền đồng loạt mở nắp ra, sau đó, một lượng máu cực lớn từ những cái bình đó liền bay lên trên không, tạo thành một cái vũng máu cực lớn, lơ lửng giữa không trung.



Nếu như có người nào đó bắt gặp cái cảnh này thì có lẽ sẽ rất kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm, bởi vì lượng máu đó thực sự là quá nhiều, nhiều đến mức không thể tưởng tượng ra đã có bao nhiêu người chết để tạo nên số máu ấy.

Có điều, số máu này mặc dù rất nhiều nhưng cũng không phải hoàn toàn là máu người, mà chủ yếu là máu của hồn thú. Về phần tại sao chủ yếu là máu của hồn thú thì đó chính là tất cả lượng máu mà trong một năm Mục đã chém giết tại Tinh La Sâm Lâm.

Sau khi tất cả lượng máu đã hoàn toàn được lấy ra bên ngoài, Mục liền đem vô số cái bình rỗng kia thu hồi lại.

Tiếp đó, chỉ thấy Mục phất tay một cái, đống máu tươi đang lơ lửng trên không liền lập tức bay hết vào huyết trì. Trong thoáng chốc, cái huyết trì vốn đang cạn khô liền lập tức được đổ đầy máu.

Có điều, cái huyết trì này cũng không phải là cái huyết trì mà 5 năm trước Mục sử dụng, mà nó đã được Mục mở rộng trong khoảng thời gian nâng cấp trận pháp. Hiện tại, cái huyết trì này lớn ít nhất cũng phải gấp 1000 lần so với trước kia.

Sau khi đã đem cái đống máu khổng lồ kia bố trí ổn thỏa, Mục liền lấy từ trong túi trữ vậy ra ba cái hộp gỗ, sau đó thì đặt trên bàn. Về phần bên trong đó chứa gì thì đó chính là nội đan.

Sau 1 năm chém giết tại Tinh La Sâm Lâm, Mục cũng có thu hoạch được rất nhiều nội đan.

Chỉ thấy Mục đưa tay mở cái hộp gỗ đầu tiên ra, bên trong chính là 1957 viên nội đan yêu thú cấp 2, mỗi viên toàn thân đều có một màu vàng đặc trưng của những cái hồn hoàn của hồn thú trăm năm.

Kế tiếp là cái hộp ở giữa, cũng giống như cái hộp đầu tiên, bên trong cũng chứa rất nhiều nội đan. Có điều cái đống này cũng không phải là nội đan yêu thú cấp 2 mà chính là 527 viên nội đan yêu thú cấp 3, mỗi viên đều có một màu vàng, thi thoảng thì xuất hiện vài đường vân màu tím.

Tiếp đến, Mục đưa tay mở cái hộp cuối cùng. Trái ngược với hai cái hộp trước, bên trong cái hộp này mặc dù cũng chứa nội đan yêu thú nhưng số lượng không có nhiều như hai cái hộp trước, chỉ chứa duy nhất một viên.

Có điều, viên nội đan này lại có một màu tím bao phủ, hoàn toàn không có một chút màu vàng nào. — QUẢNG CÁO —

Đúng vậy, đây chính là viên nội đan yêu thú cấp 4 mà Mục sau khi giết đầu Độc Hoa Xà tu vi 1000 năm kia có được.

Nhìn lấy cái đống nội đan trước mặt, Mục thầm nghĩ: “Nhiều nội đan như vậy chắc cũng đủ để sử dụng trong một thời gian dài rồi.”

“Kế tiếp, thì có lẽ nên bắt đầu luyện đan, sau đó thì bắt đầu bế quan vậy.”

Nghĩ là làm, Mục liền nhanh chóng đem số nội đan cất lại vào túi trữ vật, còn bản thân hắn thì đi ra dược viên, sau khi thu thập được dược liệu cần dùng thì lập tức bước vào một căn phòng, bắt đầu quá trình luyện đan.

1 năm sau, sau khi đã luyện xong số đan dược cần sử dụng, Mục liền bắt đầu quá trình bế quan dài đằng đẵng.

***

Quay trở lại 1 năm trước…

Tại bên trong nơi đóng quân của Thiên Đấu Đế Quốc…

Lúc này, thanh âm của người chủ trì liền vang lên: “Ngọc Thanh Vân đối chiến Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ chiến thắng!”

“Thiên Linh chiến đội đối chiến Lôi Đình chiến đội, kết quả 7 – 6. Thiên Linh chiến đội chiến thắng chung cuộc.”

Lời vừa dứt, ở phía trên khán đài, khuôn mặt của Ngọc Minh Long vốn không được dễ nhìn thì nay lại khó coi thêm vài phần.

Điều này cũng dễ hiểu thôi, hiện tại, trong các tông môn tại Thiên Đấu Đế Quốc, Lam Điện Bá Vương Long gia tộc có thể xem là thế lực mạnh đứng đầu. Chính vì vậy mà nhân tài tại thế lực này rất nhiều, tại cuộc thi học viện hồn sư cao cấp toàn đại lục luôn giành được vị trí cao, thường là đứng đầu tại Thiên Đấu Đế Quốc.

Ấy vậy mà bây giờ lại khác, Lôi Đình chiến đội lúc này đây lại bại dưới tay một chiến đội vô danh, không có một chút tiếng tăm nào. Đây đúng thực là một cái tát thẳng vào mặt của Ngọc Minh Long, là sự sỉ nhục của gia tộc Lam Điện Bá Vương Long.

Ở khu vực của Thiên Linh chiến đội, trái ngược với vẻ mặt khó coi của Ngọc Minh Long, những thành viên của Thiên Linh chiến đội lúc này rất vui vẻ, cho dù là các lão sư đã trải đời rất nhiều cũng không kìm được sự vui sướng.

“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi, hoan hô!” Trương Thanh Trúc vui mừng reo lên.

“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi…”



Trong lúc Thiên Linh chiến đội đang vui mừng khôn xiết thì trên khán đài, Tuyết Ưng Đại Đế liền đứng lên, cất giọng nói:

“Như vậy là sau khi trải qua vòng tiến cấp, chúng ta cũng đã tìm ra được đội đứng đầu trong 5 chiến đội đứng đầu. Đó chính là: Thiên Linh chiến đội, Lôi Đình chiến đội, Thần Phong chiến đội, Sí Hỏa chiến đội và Thiên Thủy Chiến Đội.”

Ngưng một lát, Tuyết Ưng Đại Đế lại tiếp: “Trong đó, xin chúc mừng Thiên Linh chiến đội đã xuất sắc giành được vị trí đứng đầu trong số 5 chiến đội. Đây chính là phần thưởng của các ngươi.”

Vừa nói, Tuyết Ưng Đại Đế phất tay một chút, một đám thị nữ liền từ phía sau bước ra, trên tay còn bưng theo một cái khay, bên trên chứa rất nhiều kim hồn tệ, được che phủ bởi một tấm vải mỏng màu đỏ.

Sau khi các lão sư của Thiên Linh chiến đội nhận lấy ban thưởng từ Thiên Đấu Đế Quốc, Tuyết Ưng Đại Đế lại nói tiếp: “Tiếp theo các ngươi sẽ cùng với Thiên Đấu hoàng gia chiến đội, đi đến Vũ Hồn Thành của Vũ Hồn Điện để thi đấu. Ta hy vọng các ngươi sẽ mang vinh quang về cho Thiên Đấu Đế Quốc”

“Xin bệ hạ cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm cho bệ hạ thất vọng.” Bỗng nhiên, một người trong đám người liền lên tiếng.

Tiếp đó, những người còn lại cũng mau chóng hô hào theo…

Và cứ như vậy, 6 chiến đội, Thiên Linh, Lôi Đình, Thần Phong, Sí Hoả, Thiên Thủy và Thiên Đấu cùng nhau đi đến Vũ Hồn Thành để tranh tài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play