Tại phía xa, Mục sau khi bị đánh bay ra thì liền bị đập vào một tảng đá lớn, sau đó rơi xuống đất, bụi bay mù mịt.
Qua một lúc, sau khi đống bụi kia dần dần tan biến, Mục cũng từ từ đứng
dậy, bộ dáng rất là khó khăn, trên người, khải giáp màu đỏ đã bị thủng
một lỗ lớn, trên khóe miệng thì rỉ ra vài giọt máu.
Sau khi ổn
định lại thân hình, Mục thầm nghĩ: “Cái hồn kỹ này bá đạo thật, nếu lúc
này mà là đánh nhau thật thì không biết cái mạng này có còn không nữa?”
“Xem ra phải nhanh chóng đột phá Kết Đan Kỳ mới được!” Mục thầm ra quyết định.
Ở phía bên kia, đối diện Mục, Trương Vô Kỵ cũng không có khá hơn là bao
nhiêu. Mặc dù không có bị thương gì nghiêm trọng nhưng sau khi thi triển cái hồn kỹ thứ tư, hồn lực trong cơ thể của hắn đã sắp cạn kiệt.
Chỉ thấy thân hình của Trương Vô Kỵ khẽ đảo một chút, sau đó liền cắm Đồ
Long Đao xuống đất để ổn định thân hình, trên người thì mồ hôi đã bao
phủ toàn thân, mũi miệng thì điên cuồng tranh nhau hít thở.
Mắt
thấy bộ dáng của Trương Vô Kỵ như vậy, Mục cũng liền thở phào ra một
hơi, bởi vì linh lực của hắn đã tiêu hao quá nhiều, chỉ còn có thể kiên
trì thêm được một chút nữa.
Chính vì vậy mà Mục liền lên tiếng: “Vô Kỵ, ta và đệ đều sắp không trụ nổi rồi, chi bằng một chiêu phân thắng bại, thế nào?”
Nghe Mục nói như thế, Trương Vô Kỵ sau khi đánh giá tình hình của Mục thì liền sảng khoái đáp ứng: “Được!”
Lời vừa dứt, Trương Vô Kỵ liền cầm Đồ Long Đao lên, hai tay vận lực, hai
chân khụy, nhìn tư thế thì chính là chuẩn bị thi triển thần thông Xế
Phong Bán Nguyệt.
Trương Vô Kỵ cười tự tin, nói: “Mục đại ca,
chiêu này gọi là Liên Hoàn Sát, là tuyệt chiêu mà đệ kết hợp Xế Phong
Bán Nguyệt cùng Cửu Cửu Liên Hoàn Trảm, hy vọng huynh có thể chịu được.”
Trong những năm gần đây, mặc dù đã khắc khổ tu luyện hồn lực nhưng Trương Vô
Kỵ vẫn dành thời gian để nghiên cứu cách chiến đấu cho bản thân.
Những thần thông trong Đồ Long Đao Pháp mặc dù rất mạnh nhưng yêu cầu để tu
luyện thì cũng cực kỳ cao, nếu như hồn lực chưa đạt đến cảnh giới nhất
định thì sẽ không thể tu luyện được.
Chính vì thế mà Trương Vô Kỵ quyết định sẽ kết hợp hồn kỹ cùng thần thông trong Đồ Long Đao Pháp, hy vọng có thể một ngày nào đó tự sáng tạo ra hồn kỹ cho bản thân.
Quả nhiên, trời không phụ lòng người, sau khi trải qua nhiều năm cố gắng,
Trương Vô Kỵ cuối cùng cũng đã tạo ra cho riêng bản thân mình một cái
hồn kỹ độc nhất, hắn gọi đó là Liên Hoàn Sát.
Thần thông Xế Phong Bán Nguyệt chính là dựa vào đao ý, lúc tấn công sẽ đánh ra một cái đao
khí hình bán nguyệt, đao ý càng mạnh, đao khí càng sắc bén, nương theo
thực lực tăng dần, khoảng cách mà thần thông này có thể thi triển càng
ngày càng lớn. Mặc dù bá đạo như vậy nhưng mỗi lần thi triển thì chỉ có
đánh ra một lần.
Về phần Đệ Tứ Hồn Kỹ – Cửu Cửu Liên Hoàn Trảm
của Trương Vô Kỵ, hồn kỹ này mặc dù có thể khóa chặt đối thủ, chém ra
liên tục nhiều đao nhưng hạn chế duy nhất chính là chỉ có thể đánh cận
chiến, nếu như áp sát thất bại thì hồn kỹ này xem như bỏ.
Hai vấn đề này đã tồn tại rất nhiều năm, mãi cho đến khi Trương Vô Kỵ sáng tạo ra Liên Hoàn Sát thì mới hoàn toàn giải quyết.
Liên Hoàn Sát, tác dụng như tên gọi, chính là chém ra vô số đao hướng về đối thủ. Mặc dù thoạt nhìn có vẻ giống với Cửu Cửu Liên Hoàn Trảm nhưng cái hồn kỹ độc nhất này của Trương Vô Kỵ chém ra chính là đao khí chứ không phải một đao bình thường.
Chính vì vậy mà mặc dù đao khí chém ra có vẻ yếu hơn so với Xế Phong Bán Nguyệt nhưng Liên Hoàn Sát lại rất
thích hợp cho việc đánh các mục tiêu ở xa hoặc ở trên trời với một cường độ liên hoàn.
“Liên Hoàn Sát sao? Tên nghe rất bá khí, có điều
vẫn không biết liệu nó cùng với Đồ Long Đao của đệ có thể giết được con
giao long này không?” Mục cười cười đáp. — QUẢNG CÁO —
Lời vừa dứt, nương theo sự điều khiển của Mục, đám Huyết Trùng đang kết
thành khải giáp trên người hắn lập tức tản ra, rất nhanh liền tạo thành
một đám mây màu đỏ phía trên đầu.
Chỉ thấy Mục phất tay một cái,
đám Huyết Trùng liền bay vào trong túi linh thú, còn bản thân hắn thì
lắc người mấy cái, hai tay cầm lấy Thanh Giao Kỳ, linh lực điên cuồng
vận chuyển vào bên trong.
Gào…!!!
Ở phía sau lưng của Mục, đầu hư ảnh giao long màu lam kia sau một hồi bất động thì rốt cuộc cũng đã trở mình.
Nương theo linh lực điên cuồng rót vào Thanh Giao Kỳ, đầu hư ảnh giao long ở phía sau của Mục cũng bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nguyên bản ban đầu hư ảnh giao long kia chỉ dài có 5 trượng, nhưng khi được
Mục truyền linh lực vào thì liền bắt đầu lớn lên, nháy mắt đã dài ra gấp 3 lần lúc ban đầu.
Bởi vì có hình dáng là do linh lực ngưng tụ
mà thành, cho nên khi nhận một lượng lớn linh lực như vậy, đầu hư ảnh
giao long liền trở nên chân thực hơn rất nhiều, nhìn từ xa thì rất giống một loài hồn thú loại rồng.
Sở dĩ đầu hư ảnh giao long có biến
hóa lớn như vậy là bởi vì Mục. Hắn chính là đã truyền hết toàn bộ linh
lực còn sót lại của bản thân vào trong Thanh Giao Kỳ, muốn một chiêu này phân thắng bại với Trương Vô Kỵ.
Sau khi đã chuẩn bị xong, Mục liền cất tiếng hỏi: “Vô Kỵ, đã chuẩn bị xong chưa?”
Ở phía bên kia, Trương Vô Kỵ cười đáp: “Đã xong, có thể chiến một trận rồi!”
Nghe thấy Trương Vô Kỵ nói như vậy, đôi mắt đỏ như máu của Mục liền sáng lên, hắn gầm lên: “Chiến!!!”
Lời vừa dứt, ngay lập tức, Mục với hai tay cầm Thanh Giao Kỳ liền chợt
động, chỉ thấy hắn điên cuồng nhảy múa, lộn nhào, đầu hư ảnh giao long ở phía sau cũng bắt đầu lao lên tấn công.
Ở phía đối diện, Trương Vô Kỵ cũng gầm lên: “Liên… Hoàn… Sát!!!”
Ngay tức khắc, Trương Vô Kỵ liền giơ thanh đao lên, chém ra một đao, khi
chuôi đao vừa chạm đất, đao khí cũng liền từ đó mà bay về phía trước,
hướng đến đầu hư ảnh giao long đang điên cuồng lao tới.
Một đao
vừa xuất, Trương Vô Kỵ cũng không có chần chừ mà liền chém ra thêm một
đao nữa, có điều lần này tốc độ xuất đao nhanh hơn lần trước, nhưng cũng chỉ là nhanh hơn một chút.
Có điều, mặc dù tốc độ xuất đao chỉ
là nhanh hơn một chút, không hề đáng kể nhưng lại tạo thành một cơn ác
mộng đối với địch nhân của Trương Vô Kỵ.
Đao thứ hai vừa ra, đao thứ ba liền lập tức được chém ra, tốc độ thì so với đao thứ hai nhanh hơn một chút…
Cuối cùng, đến đao thứ mười, cơ hồ là không thể nhìn thấy được tốc độ ra đao của Trương Vô Kỵ nữa rồi, bởi vì đó là tốc độ mà mắt của một hồn sư
bình thường không thể bắt kịp.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Hơn mười tiếng nổ lớn vang lên.
Chỉ thấy lúc này, tại giữa chiến trường, dưới lớp bụi mịt mù, một đầu hư
ảnh giao long đang không ngừng lao lên, nhưng lại bị chặn lại bởi vô vàn đao khí. Mỗi một đao khí lao đến thì lại nhanh hơn và sắc bén hơn đao
khí trước đó, chính vì thế mà đầu hư ảnh giao long nọ liền bị kiềm hãm
trở lại.
Trải qua một khoảng thời gian, sau khi nhận lấy một
lượng công kích liên tục như vậy, trên cơ thể của đầu hư ảnh giao long
liền đã xuất hiện nhiều vết nứt, nhiều chỗ đã không còn như trước mà đã
ảm đạm đi rất nhiều. — QUẢNG CÁO —
Nhưng mà đầu hư ảnh giao long này là do linh lực tạo thành, những chỗ bị đánh cho nứt gãy hay là ảm đạm rất nhanh liền được khôi phục, có điều cũng
vì vậy mà một đầu hư ảnh giao long dài 15 trượng liền bị rút ngắn lại,
chỉ có khoảng 8, 9 trượng.
Lúc này, Trương Vô Kỵ đột nhiên nói: “Mục đại ca, ta sắp trụ không nổi rồi, nhanh chóng kết thúc đi!”
Ở phía đối diện, nghe thấy Trương Vô Kỵ nói như vậy, Mục liền đáp: “Được!”
Lời vừa dứt, ở phía bên kia, Trương Vô Kỵ liền dừng thi triển công kích,
sau đó thì ổn định lại thân hình, tiếp đó liền chém ra một cái đao khí
cực kỳ khủng bố, cơ hồ là có tốc độ lẫn sức tàn phá gấp nhiều lần so với những cái đao khí lúc trước.
Đối diện với một cái đao khí khủng
bố như vậy, đầu hư ảnh giao long kia cũng không có lùi lại, mà liền điên cuồng lao lên. Chỉ thấy toàn thân của nó dần dần biến mất, chỉ để lại
mỗi cái đầu đang hả to cái cái miệng.
Có điều, đừng nhìn màn biến hóa của đầu hư ảnh giao lòng mà lầm tưởng. Ngay lập tức, cái đầu nọ
liền to ra, rất nhanh liền có kích thước gấp 10 lần cái đầu ban đầu.
Gàooooooooo…!!!
Một tiếng rống đinh tai nhức óc vang lên, cùng với một khí thế ngút trời,
cái đầu rồng liền mở cái miệng cực lớn ra, lao về phía đạo đao khi đang
lao đến, cơ hồ là như muốn nuốt chửng vậy.
Rầm…Rầm…Rầm…!!!
Liên tiếp nhiều tiếng nổ cực lớn vang lên, nương theo đó là một đợt sóng
linh lực lan ra, làm cho cả khu vực xung quanh đó rung lắc dữ dội, hồi
lâu sau mới dừng lại.
Qua một lát, khi từng đợt chấn động đã biến mất, bụi đất cũng đã lắng xuống thì cũng hai bóng người cũng đã lộ ra.
Chỉ thấy Mục cùng Trương Vô Kỵ lúc này đều đã cạn kiệt linh lực cùng hồn
lực, cả người hơi chùn xuống, nhưng trong đôi mắt vẫn ánh lên chiến ý
ngút ngàn.
Nhìn lấy chiến ý trong đôi mắt của Mục, Trương Vô Kỵ
lập tức thu hồi vũ hồn, hai chân vận lực, chảy thẳng về phía Mục, tay
phải đưa ra sau, nhìn bộ dáng chính là đang muốn tung ra một quyền.
Ở phía đối diện, Mục cũng không có ngã xuống, mặc dù linh lực đã cạn kiệt nhưng thể lực của hắn vẫn còn không ít, tự nhiên liền đem mấy kiện đỉnh cấp pháp khí thu hồi, sau đó thì chạy về phía Trương Vô Kỵ, cũng chuẩn
bị tung ra một quyền.
Rầm…!!!
Ngay lập tức, hai quyền của hai người đã chạm vào nhau, liền gây ra một chấn động không nhỏ.
Cũng phải thôi, Trương Vô Kỵ dù gì cũng là Hồn Tông, mặc dù đã cạn kiệt hồn lực nhưng thể chất cũng không thể xem thường.
Mục thì càng bá đạo hơn. Man Hoang Luyện Thể chính là một trong những công
pháp luyện thể đứng đầu ở tu tiên giới, tự nhiên cũng không có chỗ nào
kém được.
Mặc dù thế nhưng khi hai người chạm tay vào nhau thì không có động thủ nữa, chỉ đứng lẳng lặng ở đó…
Tiếp đó…
Lưỡng bại câu thương…
“Ha ha ha…” x2 — QUẢNG CÁO —
Cả Mục cùng Trương Vô Kỵ đều bật cười, cười rất lớn, rất tự nhiên, rất sảng khoái…
Rầm…!!!
Đột nhiên cả hai người đều ngã lăn ra đất, có điều trên miệng vẫn không thôi cười.
Mặc dù lúc này Mục cùng với Trương Vô Kỵ trông rất vui nhưng đối với người ở bên ngoài quan chiến như Trương Thanh Trúc thì không hẳn. Nàng sau khi
nhìn thấy màn chiến đấu kinh người của hai vị đại ca thì rất là hưng
phấn nhưng đâu đó vẫn lo lắng rất nhiều.
Trương Thanh Trúc có
tính cách rất bá đạo, rất thích đánh nhau, tự nhiên đối với trận chiến
này của hai vị đại ca là rất thích thú. Nhưng bên cạnh đó, nàng cũng lo
lắng nếu như một trong hai bị thương thì không biết sẽ phải xử lý như
thế nào.
Một bên là thân ca ca của nàng, cùng nàng lớn lên từ
nhỏ. Bên còn lại là vị đại ca thần bí đã cho nàng cách để trở nên mạnh
mẽ. Nàng cũng không muốn ai phải bị thương.
Nhưng mà khi thấy Mục và Trương Vô Kỵ cùng ngã xuống như thế thì Trương Thanh Trúc liền lo
lắng tột đó, vội vã chạy lại, gọi lớn: “Ca ca, Mục đại ca, hai người
không sao chứ?”
“Ha ha, không có gì đáng ngại, chỉ là thoát lực thôi, nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Mục nằm trên mặt đất cười cười nói.
Tiếp đó, Mục đưa tay chỉ lên trời, lại nói: “Thanh Trúc, mau nằm xuống, trăng đêm nay đẹp lắm, nếu như bỏ lỡ thì rất đáng tiếc.”
(Tác: chú có âm mưu gì, sao lại đi bảo con gái người ta nằm xuống :v)
Trương Thanh Trúc sau khi chạy đến cũng không có làm theo lời Mục, mà lo lắng
hỏi: “Ca, Mục đại ca, hai người thật không có chuyện gì chứ?”
“Ha ha, không sao, mau nằm xuống đi!” Lần này là Trương Vô Kỵ lên tiếng.
Nghe hai vị đại ca nói như vậy, Trương Thanh Trúc mới buông lỏng một chút
nhưng cũng không có lập tức nằm xuống, chỉ thấy nàng đi qua đi lại vài
lần, nhìn kỹ hai người vài lần, sau khi xác nhận không có bị thương gì
thì mới nằm xuống thưởng trăng.
Nhìn lấy bộ dáng của Trương Thanh Trúc như vậy, Mục trong lòng thầm nghĩ: “Không ngờ tiểu nha đầu này có
một mặt như vậy, xem ra cái tên đen đủi nào đó cũng không có quá thảm.”
Sau khi nghĩ bâng quơ một hồi, Mục cũng không có suy nghĩ nữa mà chỉ thả hồn vào vầng trăng trên trời.
Cái cảm giác bình yên không một chút lo âu, phiền não này, đã lâu rồi Mục không có cảm nhận qua.
Tu tiên đúng là có thể sống rất lâu, nhưng cũng có thể chết rất nhanh. Tại tu tiên giới, mỗi ngày những chuyện người lừa ta gạt đều diễn ra rất
thường xuyên, Mục lúc trước cũng chính là tồn tại như thế…
… cho đến khi hắn gặp được một người.
Quay trở lại hiện tại, Mục lúc này đang thả hồn vào vầng trăng tròn kia. Có
điều, cái hắn nhìn không phải là trăng mà lại là một thân ảnh của một
người…
“Lăng Nhi!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT