Lời vừa dứt, thân hình Mục chợt lóe, một đầu chim lửa nóng rực lập tức xuất hiện, hướng về phía Chung Quỳ mà công kích.
Chung Quỳ cũng không có lo lắng gì mà lập tức thi triển hồn kỹ phòng ngự: “Đệ Nhị Hồn Kỹ – Bất Động Cự Nham.”
Lập tức, toàn thân của Chung Quỳ trong nháy mắt đã được bao phủ bởi một lớp cự nham rắn chắn bên ngoài, sau đó hắn liền nhanh chóng đối kháng với
Hỏa Đạn Thuật của Mục.
Rầm!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên,
nương theo đám bụi mù mịt dần dần biến mất, Chung Quỳ trên người không
một vết xước đã lộ ra. Trên mặt hắn lúc này còn mang theo vẻ tự đắc, có
lẽ là nhìn ra tu vi của Mục yếu mà tỏ ra khinh thường.
Cũng phải
thôi, tại Đấu La Đại Lục, chênh lệch giữa Hồn Tôn và Hồn Sĩ là rất lớn,
căn bản không phải một khối hồn cốt có thể bù đắp.
Chính vì nghĩ
như thế cho nên Chung Quỳ căn bản không để Mục vào trong mắt. Cũng vì
Chung Quỳ mắc sai lầm chí mạng như vậy mà đã để Mục có cơ hội để đào
vong.
Mặc dù Mục hiện tại có thể không làm gì được Chung Quỳ nhưng nữ nhi của hắn – Tinh Nhi thì Mục có thể.
Không sai, vừa rồi một phát Hỏa Đạn Thuật kia chính là Mục dùng để che mắt
Chung Quỳ, sau đó thì thi triển Ngự Phong Quyết nhảy đến bên cạnh nữ hài kia.
Cũng không hiểu là do vừa mới hấp thu hồn hoàn hay là từ
trước giờ chưa bao giờ chiến đấu hay sao mà khi Mục vừa xuất hiện thì
Tinh Nhi vô cùng luống cuống, chẳng biết phải xử lý như thế nào.
Cũng vì thế mà Mục chỉ cần điểm mấy cái huyệt đạo liền đem nàng chế trụ, thậm chí còn phong bế cả hồn lực.
“Thế nào tiểu huynh đệ, suy nghĩ kỹ chưa? Còn không mau…”
Chung Quỳ sau khi chặn được công kích của Mục thì đang tự đắc, còn chưa kịp
nói hết lời thì đã thấy Mục đứng ngay cạnh nữ nhi của hắn, tay còn cầm
một con dao nhỏ để lên cổ nữa. Điều này làm cho hắn còn định nói mấy lời uy hiếp thì ngay lập tức nuốt trở lại.
Lúc này, Chung Quỳ đâu còn vẻ hống hách, tự đại như trước nữa mà khuôn mặt đã có sự hoảng hốt tột độ.
“Tiểu huynh đệ, có gì từ từ nói có được không? Đừng động thủ.” Chung Quỳ sợ hãi nói.
Nhìn bộ dáng của đối phương như vậy, Mục trong lòng cười lạnh không thôi,
quả nhiên cứ nắm thóp được thì đối phương sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này trong lòng Mục mới thầm thở ra một hơi, cũng may là Chung Quỳ đối
với nữ nhi rất để trong lòng, cho nên rất dễ dàng xử lý. Nếu như Chung
Quỳ căn bản không quan tâm đến sống chết của nữ nhi mà lại liều mạng với hắn thì thật sự là thảm rồi.
Mặc dù trong lòng chính là như vậy, nhưng ngoài mặt, Mục vẫn lạnh lùng, bình tĩnh đáp: “Cút ra hai mươi
trượng hoặc là nữ nhi của ngươi chết!!!”
Nghe thấy Mục nói như
vậy, Chung Quỳ không một chút do dự mà làm theo. Sau khi đã cách xa hai
mươi trượng thì hắn mới nói: “Như thế này được chưa, mau thả nữ nhi của
ta ra!”
“Ta nói là sẽ thả nữ nhi của ngươi ra lúc nào?” Đối với
sự ra lệnh của đối phương, Mục căn bản không để vào mắt mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
Lời vừa dứt, Mục lập tức thi triển Ngự Phong Quyết nhảy lên một cái cây phía sau, trên tay còn mang theo nữ hài kia, trước lúc
đi, hắn còn không quên đem cái xác của đầu Nhân Diện Ma Chu nọ thu vào
trong túi trữ vật, với tính cách của Mục thì tất nhiên sẽ không lãng phí thứ tốt như thế.
“Tiểu tử, thả nữ nhi của ta ra. Đệ Nhị Hồn Kỹ – Chu Võng Thúc Phược.”
Bỗng nhiễn, một giọng nữ vang lên, tiếp đó, một vật thể màu trắng bắn ra phía trước mặt của Mục.
Mục trong lòng thầm nghĩ không ổn, liền lập tức lùi về phía sau mấy trượng. Ngay khi hắn vừa lùi ra sau, vật màu trắng kia lập tức nổ tung, biến
thành một cái mạng nhện đem toàn bộ vật thể trong bán kính xung quanh
hai trượng trói lại.
Sau khi ổn định lại thân hình, Mục lạnh lùng quay đầu lại, hắn muốn xem xem người vừa thi triển cái hồn kỹ này là ai. — QUẢNG CÁO —
Chỉ thấy phía xa, đứng bên cạnh Chung Quỳ lúc này là một nữ tử tầm khoảng
30 tuổi, dưới chân là hai cái hồn hoàn màu vàng đang lấp lóe không
ngừng, nếu như để ý thì sẽ thấy nữ hài trong tay Mục có vài phần giống
với nàng, theo như cách xưng hô vừa nãy thì có lẽ mà mẹ con đi.
“Tiểu tử, mau thả nữ nhi của chúng ta ra, chúng ta sẽ không cướp hồn cốt của ngươi nữa, thế nào?” Nữ tử có chút nóng vội nói.
Đối với câu hỏi của nữ tử nọ, Mục căn bản không có ý định trả lời, hắn lúc này thầm nghĩ quả nhiên là vẫn có mai phục.
Thấy Mục không có trả lời, nữ tử kia ngày càng khẩn trương, lại nói: “Tiểu
tử, nếu như ngươi không thức thời thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác. Ngươi chỉ là một tên Hồn Sĩ nhỏ bé, còn nghĩ có thể ỷ vào hồn cốt mà
thắng được chúng ta một Đại Hồn Sư cùng một Hồn Tôn sao?”
Bên
kia, Mục cũng không có vì mấy câu uy hiếp của đối phương mà mềm lòng,
hắn bây giờ đang thận trọng quan sát xung quanh, nếu như đã có một người mai phục thì không chắc vẫn còn nữa.
Nhưng mà khi Mục nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của hai người Chung Quỳ kia thì lại chắc chắn rằng là không còn.
Chính vì vậy mà Mục không nói một lời nào liền vận dụng Ngự Phong Quyết rời đi.
Mắt thấy Mục không nói lời nào mà rời đi, hai người Chung Quỳ lập tức liền
đuổi theo. Cũng không biết là do tiêu hao quá mức hay là hồn kỹ có gì
hạn chế mà không thấy nữ tử kia dùng Đệ Nhị Hồn Kỹ của nàng chặn Mục
lại.
Ở phía trước, Mục cũng không biết nữ nhân còn có thể hay
không lại tung ra cái hồn kỹ vừa rồi, cho nên hắn mặc dù là chạy trốn
nhưng cũng không có chạy một đường thẳng mà lúc thì rẽ trái, lúc thì
quẹo phải, căn bản là không thể phán đoán Mục lúc nào sẽ chuyển hướng.
Cái cảnh hai người đuổi một người tất nhiên sẽ không diễn ra lâu, bởi vì
linh lực còn lại của Mục rất ít, căn bản là không thể kéo dài lâu được.
Chính vì thế mà Mục quyết định trước khi rời đi sẽ cho hai người có ý đồ bất
chính với hắn này biết thế nào là thống khổ thực sự.
Đừng nhìn
Mục từ nãy đến giờ chạy loạn lên cả mà lầm tưởng, thực ra hắn đều có mục đích trước rồi. Hắn chính là đang muốn dụ hai người này vào địa bàn của một đàn sói gần đây.
Trong suốt mấy ngày đi tìm chu sa thì Mục cũng gặp mấy lần cho nên cũng nhớ đường.
Đàn sói này khoảng chừng có trên 50 con, tu vi thì một nửa đều đã ngoài
trăm năm. Chính vì vậy mà mấy lần Mục gặp phải đều phải cẩn thận tránh
né, không dám vọng động.
Ngay lúc Mục bước chân vào địa bàn của
đàn sói này, bọn chúng đều phát hiện Mục cùng hai người Chung Quỳ, cho
nên bọn chúng liền lập tức bao vây mấy người lại.
Đứng giữa vòng
vây của đàn sói, Chung Quỳ và nữ tử kia sắc mặt đều lộ ra vẻ lo sợ, hiển nhiên với sức của bọn hắn thì căn bản không thể đột phá vòng vây mà
thoát ra được.
Bỗng nhiên, Chung Quỳ vốn im lặng nay lại lên
tiếng: “Tiểu tử, mau thả nữ nhi của chúng ta ra, hiện tại nếu ngươi muốn sống thì phải liên thủ với chúng ta đột phá vòng vây.”
Đối với lời nói của Chung Quỳ, Mục chỉ nhàn nhạt hỏi lại: “Ta chính là không thả thì ngươi làm được gì?”
“Ngươi…”
“Nói thật, ta chính là cố ý dẫn các ngươi vào chỗ này.” Mục lạnh nhạt nói, trên mặt còn lộ ra nụ cười tà dị.
“Hừ, sắp chết tới nơi rồi mà còn hồ ngôn loạn ngữ…”
Vốn Chung Quỳ còn đang định nói thêm gì đó nhưng nữ nhân bên cạnh thì dường như nhận ra điều gì, lập hô lên: “Không ổn, lập tức cứu nữ nhi ra!”
“Muộn rồi!”
— QUẢNG CÁO —
Vừa dứt lời, chỉ thấy Mục vận cả hai tay, đem nữ hài đang vác trên vai ném về phía đàn sói.
Bịch!!!
Bởi vì thân thể bị điểm huyệt, cho nên mặc dù rơi xuống rất đau nhưng nữ
hài nọ vẫn không có kêu lên tiếng nào. Nhìn thấy đám sói đang nhìn bản
thân như là con mồi, nữ hài trên mặt liền lộ ra vẻ tuyệt vọng, vội vã
quay về phía cha mẹ mà cầu cứu.
Mắt thấy con gái sắp trở thành
thức ăn cho đàn sói, Chung Quỳ cùng nữ nhân bên cạnh căn bản không quan
tâm đến Mục nữa mà liền nhanh chóng thi triển hồn kỹ lao vào chiến đấu.
Thế nhưng hai người Chung Quỳ chung quy là vẫn chậm một bước, nữ hài kia
khi vừa rơi xuống thì đã bị đàn sói chú ý, tự nhiên là có mấy con lao ra tranh giành thức ăn.
Một con trong số đó đã ngoạm lấy cái đầu
của nữ hài mà ăn. Cứ như vậy, nữ hài liền chết trước sự chứng kiến của
hai người Chung Quỳ.
Sau khi đã làm xong hết thảy, Mục nhanh
chóng thi triển Ngự Phong Quyết nhảy lên một cành cây gần đó, từ trong
túi trữ vật lấy ra một cái bình ngọc.
Cái bình ngọc này bên trong chính là huyết dịch của đầu Khuyển Lang mà lúc trước Mục từng giết mấy
năm trước. Bởi vì bảo quan trong bình ngọc đặc chế cho nên cũng không có hao tổn, mà vẫn tươi mới như thường.
Qua mấy đạo pháp quyết, Mục liền đem một phần huyết dịch trong bình ngọc vẩy xuống vào đàn sói.
Nháy mắt, đàn sói dường như trở nên phát cuồng, hai mắt đều đỏ ngầu, điên
cuồng công kích vào hai người Chung Quỳ, làm cho hai người này trên
người xuất hiện vô số vết thương.
Sau khi làm xong hết thảy, Mục
cúi đầu xuống nhìn tràng chiến đấu phía dưới, hai tay ôm quyền, miệng
thì cười hì hì nói: “Hai vị, cáo từ!!!”
Nói xong liền rời đi.
Ngay sau khi Mục rời đi không lâu liền truyền ra tiếng thét thảm thiết của
Chung Quỳ cùng nữ nhân kia. Điều này có nghĩa là một nhà ba người kia đã trở thành bữa ăn của đàn sói nọ.
Tại một nơi cách đó không xa,
Mục sau khi nghe thấy mấy tiếng thét thảm thương kia thì trong lòng thầm cười lạnh, thầm nghĩ: “Dám chọc đến ta thì kết cục chính là như vậy.”
***
Tại bên trong một hang động nào đó.
Trên một tảng đá đã bị chém ngang qua, có một người toàn thân mặc hắc y đang ngồi tu luyện. Bỗng nhiên, hắn chợt mở đôi mắt đỏ như máu ra, sau khi
đảo qua vài vòng bên trong hang động thì liền dừng lại, sau đó thì đứng
dậy đi lại một cái bàn được làm bằng đá.
Người này không ai khác
mà chính là Mục. Vì tiêu hao linh lực quá nhiều cho nên hắn đành phải
dùng pháp khí đánh vào một sườn núi để tạo ra hang động như thế này.
Qua hai ngày nghỉ ngơi thì cuối cùng Mục cũng đã hoàn toàn khôi phục trở lại.
Sau khi khôi phục lại, Mục liền ngẫm lại mấy chuyện xảy ra vài ngày trước.
Từ trận đánh nhau với đầu Nhân Diện Ma Chu kia tới việc giải quyết một
nhà ba người kia một lần nữa tái hiện trong đầu hắn.
Qua một lúc
lâu suy nghĩ cùng hồi tưởng, Mục liền quyết định sẽ ở tại chỗ này mà chế ra mấy cái phù. Vốn dĩ hắn dự định sau khi có đủ nguyên liệu thì mới
trở về học viện mà chế phù.
Nhưng trải qua những chuyện vừa rồi,
Mục cảm thấy bản thân tại cái nơi rừng rậm âm u này thì thật sự quá nguy hiểm, nếu như không phải bản thân may mắn thì có lẽ hắn đã không thoát
được.
Nghĩ là làm, sau khi ổn định lại tâm tình, Mục bắt đầu lấy
nguyên liệu từ túi trữ vật ra để trên bàn. Cái bàn mặc dù rộng nhưng lúc này đã bày đủ các loại chu sa, huyết dịch của đầu Khuyển Lang nọ, một
cái bình ngọc chứa xương cốt đã được nghiền thành bột của đầu Khuyển
Lang nọ cùng một sấp giấy trắng.
Về phần cái xác của đầu Nhân Diện Ma Chu kia vì chưa kịp xử lý cho nên Mục liền đem nó đặt dưới đất. — QUẢNG CÁO —
Mục cũng không có bắt đầu luyện chế ngay mà lại chọn xử lý cái xác nhện kia trước. Qua một lúc loay hoay, hắn đã đem huyết dịch thu lấy, còn xương
cốt thì đã rút hết ra, nghiền thành bột.
Còn về thịt của con nhện này, mặc dù không thể ăn trực tiếp vì trong đó có độc nhưng Mục cũng
không có lãng phí, hắn cắt ra từng khối nhỏ rồi cho vào túi trữ vật,
định sau này tìm vài loại thảo dược thì dùng để phối chế độc dược.
Sau khi đã xử lý xong cái xác của đầu Nhân Diện Ma Chu, Mục liền bắt đầu công việc chế phù.
Đầu tiên là hắn cần nghiền cái đống chu sa thành dạng bột, sau đó trộn với huyết dịch liền tạo thành một hỗn hợp màu đỏ đậm.
Về phần sấp giấy cùng bột của xương cốt thì Mục dùng thủ pháp đặc biệt đem số bột nọ dung nhập vào trong sấp giấy, biến nó từ mấy tờ giấy bình
thường thành giấy có thể lưu giữ linh lực.
Chế phù nói khó cũng
không khó, mà nói dễ cũng không dễ. Chỉ là muốn chế loại phù nào thì
trước hết phải thi triển được loại pháp thuật đó.
Lấy Hỏa Đạn
Thuật làm ví dụ, nếu như Mục muốn chế Hỏa Đạn Phù thì trước hết hắn phải thi triển được Hỏa Đạn Thuật đã, rồi mới có thể đem cái pháp thuật này
phong ấn vào trong lá phù.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, Mục lấy Kim Nguyên Bút từ trong túi trữ vật ra, nhẹ nhàng chấm đầu bút vào hỗn hợp
chu sa và huyết dịch, sau đó vận dụng linh lực giống như khi thi triển
Hỏa Đạn Thuật rồi nhanh chóng đặt bút lên tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng viết những ký hiệu kỳ lạ.
Qua một lát, Mục đã vẽ xong, giờ đây trên tờ giấy đã không còn màu trắng như trước mà thay vào đó là những ký hiệu màu đỏ đậm.
Ngay khi hắn vừa nhấc bút ra khỏi tờ giấy, như có linh tính, tờ giấy đột
nhiên bay lên, sau đó liền trở nên nóng rực, xung quanh thì xuất hiện
một con chim lửa nhỏ màu đỏ bay xung quanh.
Qua một lát, đầu chim lửa kia liền chui vào trong lá phù, tiếp đó mấy ký hiệu trên lá phù tự
nhiên biến mất mà thay vào đó là một đầu chim lửa sống động như thật.
Bởi vì là phù lục chế từ Hỏa Đạn Thuật có hình chim lửa, cho nên Mục gọi nó là Hỏa Điểu Phù.
Nhìn thấy lá phù lơ lửng trước mặt, mặc dù Mục có chút mệt mỏi vì tiêu hao
quá nhiều linh lực cùng tinh lực nhưng trong lòng lại vui vẻ không thôi. Hắn đưa tay nắm lấy lá phù, không nhanh không chậm đi ra khỏi hang
động.
Tại một góc trong rừng, đứng trước một tảng đá cao hơn bản
thân gấp năm lần, Mục trên gương mặt không lộ ra chút biểu tình nào. Chỉ thấy hắn kẹp trong tay Hỏa Điểu Phù rồi hướng về tảng đá nọ mà phóng
đi.
Rít!!!
Một đầu chim lửa đỏ rực mang theo sức nóng kinh khủng liền xuất hiện hướng về tảng đá mà bay tới.
Rầm!!!
Nương theo tiếng va chạm kinh khủng vang lên, tảng đá lúc trước đã không còn
tồn tại nữa mà thay vào đó là một thứ gì đó đang dần dần tan chảy.
Thật sự nếu như không tận mắt chứng kiến thì căn bản không thể tin được cái
thứ đang tan dần trước mắt từng là một tảng đá cao hơn Mục gấp năm lần.
Nhìn thấy một màn như vậy, Mục trong lòng hài lòng không thôi, không hổ là
Hỏa Điểu Phù mà hắn dùng tám thành linh lực chế ra, uy lực không cần bàn cãi, rất khủng bố.
Qua một lúc, Mục nhanh chóng kiềm chế sự kích động trong lòng, liền rời khỏi chỗ này.
Bởi vì động tĩnh gây ra quá lớn, có thể làm cho hồn thú hoặc hồn sư chú ý,
điều này thì Mục chẳng hề muốn chút nào. Với lại, hắn cần phải quay về
nghỉ ngơi thì mới có thể tiếp tục luyện chế phù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT