Tại trên một cành cây nào đó, Mục đang dùng toàn bộ mười hai phần tinh
lực để tập trung quan sát nhất cử nhất động của đầu Khuyển Lang nọ.
Không sai, hắn chính là đang muốn nhân cơ hội nó không đề phòng liền ra
tay diệt sát.
Mục đích của Mục rất đơn giản, chính là trên người
ba người kia hẳn là có không ít đồ tốt, nếu đã là hồn sư dù có nghèo đến thế nào thì trên người vẫn phải có ít kim hồn tệ. Bởi vì sau này hắn có thể sẽ đốt rất nhiều tiền, cho nên bây giờ nếu có thể thì thu thập một
chút.
Với lại đầu Khuyển Lang kia trên người thứ tốt cũng không
ít, lông thì có thể làm một cái áo khoác ngoài, thịt thì dùng để bồi bổ
cơ thể, còn huyết dịch thì có thể dùng để chế phù,… nói tóm lại là lợi
nhiều hại ít.
Sau khi đã xác định chủ ý của bản thân, Mục liền
lấy ra trong túi trữ vật một kiện đỉnh cấp pháp khí. Tên gọi của nó là
Ti Tuyến, là một sợi chỉ trong suốt, nếu như không để ý thì gần như là
vô hình. Với độ sắc bén của nó thì nếu dùng để ám sát thì có lẽ đối
phương chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thăng thiên rồi. Gọi là
nhất kích tất sát thì cũng không tính là quá khoa trương.
Nói
thật, lấy tu vi Luyện Khí Kỳ tầng hai bây giờ của Mục thì việc sử dụng
Ti Tuyến là rất miễn cưỡng. Sở dĩ hắn phải làm như vậy là vì đầu Khuyển
Lang này mặc dù bị thương nhưng thực lực không thể coi thường.
Nếu như lấy thực lực tương quan giữa hồn thú tại Đấu La Đại Lục và yêu thú tại tu tiên giới thì sẽ như thế này.
Hồn thú có tu vi từ 1 năm đến 99 năm thì tương đương với yêu thú cấp 1, có thể so với tu sĩ Luyện Khí Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 100 năm đến 499 năm thì tương đương với yêu thú cấp 2, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 500 năm đến 999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 3, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 1.000 năm đến 4.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 4, có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 5.000 năm đến 9.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 5, có thể so với tu sĩ Kết Đan Sơ Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 10.000 năm đến 24.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 6, có thể so với tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 25.000 năm đến 49.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 7, có thể so với tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ.
— QUẢNG CÁO —
Hồn thú có tu vi từ 50.000 năm đến 74.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 8, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ.
Hồn thú có tu vi từ 75.000 năm đến 99.999 năm thì tương đương với yêu thú cấp 9, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ.
Hồn thú có tu vì từ 100.000 năm trở lên thì tương đương với yêu thú cấp 10, có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ.
Đầu Khuyển Lang nọ theo suy đoán của Mục thì tu vi có lẽ chưa đạt tới 500
năm nhưng lại có thể so với tu sĩ Trúc Cơ Trung Kỳ, cho nên mới có thể
bằng vào trạng thái điên cuồng mà diệt sát hai Đại Hồn Sư. Mặc dù bây
giờ nó đang bị thương nặng, sức chiến đấu có lẽ là rơi xuống khoảng còn
Luyện Khí Kỳ nhưng cũng không thế vì thế mà xem thường.
Sau khi
lấy Ti Tuyến ra, Mục một phần quan sát từng cử động của đầu Khuyển Lang, phần còn lại thì quan sát xung quanh đó mười trượng. Qua một lúc tìm
kiếm thì hắn cuối cùng cũng phát hiện ra một con đường thuận lợi để di
chuyển.
Mục dự định sẽ trong lúc đầu Khuyển Lang nọ không đề
phòng thì ra tay. Nếu như thành công thì không gì tốt hơn, còn nếu như
thất bại thì lập tức chạy trốn, bảo toàn tính mạng.
Nghĩ là làm, Mục lặng lẽ thi triển Ngự Phong Quyết, nhẹ nhàng đáp xuống đất, từ từ cẩn trọng tiến về phía trước.
Phía đối diện, đầu Khuyển Lang nọ căn bản không quan tâm gì đến xung quanh.
Trong mắt nó bây giờ chỉ là đống thức ăn tươi ngon đang chờ nó đến
thưởng thức.
Cũng không bao lâu sau, ba cái thi thể kia đã bị nó
ăn gần được một nửa. Có lẽ vì ăn quá no hay là do điều gì khác mà đầu
Khuyển Lang nọ đi đến tảng đá gần đó định nằm xuống.
Thế nhưng,
khi đầu Khuyển Lang nọ đang đi được nửa đoạn đường thì từ trong bụi cây
gần đó bay ra một vật với tốc độ cực nhanh cắm thẳng vào cái đuôi của
nó.
Phải nói, mặc dù bị thương nặng nhưng phản ứng của nó cũng kỳ nhanh, trong nháy mắt liền quay cái đầu về phía sau nhìn lại. Thế nhưng nó cũng không ngờ rằng bởi vì một cái quay đầu này mà tính mạng của nó
đã bị người khác lấy đi.
Xoạt!!!
Một tiếng động cực kỳ nhỏ vang lên. Tiếp đó… — QUẢNG CÁO —
Bịch!!!
Một cái đầu sói rơi xuống đất cùng một vũng máu đỏ tươi đang nhanh chóng
lan ra xung quanh. Tại nơi cái đầu rơi xuống liền xuất hiện một bóng
người không ai khác chính là Mục.
Đúng vậy, trong khoảnh khắc vừa rồi chính là hắn đã lấy đi tính mạng của đầu Khuyển Lang này.
Quá trình rất đơn giản.
Mục buộc phần giữa của Ti Tuyến vào cuối chuôi thương. Sau đó hắn liền nhân lúc đầu Khuyển Lang nọ không chú ý liền vận mười hai phần sức lực ném
trường thương cắm vào đuôi của nó.
Khi đầu Khuyển Lang kia xoay
người lại thì cái đầu của nó đã mắc vào sợi Ti Tuyến. Việc của Mục còn
lại chính là sử dụng linh lực thao túng Ti Tuyến siết chặt lại, thế là
liền cắt đứt được cái đầu của con Khuyển Lang kia.
Nhìn cái xác
sói dưới đất cùng ba cái thi thể bên cạnh, Mục trong lòng không một chút gợn sóng, đôi mắt lạnh lùng liền đảo qua xung quanh. Hắn nhanh chóng
lấy từ trong túi trữ vật ra một cái bình lớn, sau đó sử dụng linh lực
hút hết số huyết dịch của đầu Khuyển Lang kia vào trong. Quá trình này
cũng không có mất nhiều thời gian, hắn nhanh chóng liền hoàn thành.
Khi Mục vừa cất xong bình huyết dịch vào trong túi trữ vật thì đột nhiên
xuất hiện dị biến. Từ trên xác của đầu Khuyển Lang kia liền bay lên một
cái vòng hình tròn màu vàng mang theo linh lực cực kỳ nồng đậm. Thấy
vậy, Mục khẽ nhíu nhíu mày, thầm nghĩ: “Đây là hồn hoàn sao?”
Tại tu tiên giới, yêu thú từ cấp 2 trở lên thì đều sinh ra nội đan, đó
chính là kết tinh một thân tu vi của nó, chính vì thế mà sau khi giết
chết yêu thú, các tu sĩ thường sẽ lấy đi nội đan đầu tiên.
Khác
với yêu thú, hồn thú tại Đấu La Đại Lục không có nội đan mà chỉ là sau
khi chết, toàn bộ tu vi của nó sẽ hình thành một cái hồn hoàn bay lên
chờ người giết nó đến hấp thu.
Nếu xét về bản chất thì nội đan
cùng hồn hoàn thì đều là do linh lực ngưng kết mà thành, khác ở chỗ một
cái ở dạng rắn, cái còn lại là ở dạng linh lực có thể hấp thu trực tiếp. Nếu như có thể làm cho hồn hoàn ngưng kết lại về dạng rắn hình cầu, vậy thì có thể tạo ra nội đan rồi.
Những điều này đều là những suy
đoán của Mục khi trước kia. Hắn chính là lo lắng về tương lai không có
nội đan để luyện đan hay là chế tạo pháp bảo mà rầu rĩ. Vì vậy mà mới
không tiết hao tổn tinh lực để suy nghĩ về cái vấn đề này.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn thấy hồn hoàn trước mặt, Mục thử đưa tay vào chạm thì liền cảm thấy
được một luồng linh lực yếu ớt truyền vào trong cơ thể, tuy rất khó nhận ra nhưng chính là tồn tại. Lập tức, Mục liền khoanh chân ngồi xuống,
nhanh chóng vận Phần Hỏa Quyết đến cực hạn để mau chóng hấp thu.
Nửa ngày sau, hồn hoàn màu vàng phía trên cái xác của đầu Khuyển Lang nọ
cũng đã biến mất, Mục ngồi dưới đất cũng từ từ mở đôi mắt đỏ như máu ra, chỉ thấy trên khuôn mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
Bởi vì khi hắn hấp
thu cái hồn hoàn kia thì linh lực từ hồn hoàn sau khi chui vào trong đan điền của hắn xoay vài vòng, một lát liền bị tiêu tán đi mất. Đến cuối
cùng thì chẳng hấp thu được chút gì.
Đối với vấn đề này thì Mục
cũng đã có suy đoán, nguyên nhân chính là vũ hồn. Hắn đoán rằng linh lực của hồn hoàn sau khi chui vào trong đan điền thì sẽ dung hợp cùng với
vũ hồn mà sinh ra một cái hồn kỹ.
Mà Mục lại không có vũ hồn, cho nên việc dung hợp sẽ không xảy ra, thành ra mới có chuyện linh lực sẽ
bị tiêu tán. Điều này cũng là do pháp tắc của Đấu La Đại Lục.
Sau khi ổn định lại tâm tình, Mục liền lấy từ trong túi trữ vật một con dao ra, nhanh chóng liền đã lột sạch được lớp lông dày của đầu Khuyển Lang. Tiếp đến, hắn liền dùng một con dao khác lớn hơn xẻ từng tảng thịt ra
từng khối, sắp xếp ngăn nắp liền cho vào một cái hộp gỗ rồi cất vào túi
trữ vật.
Dưới đất lúc này chỉ còn đống xương trắng, Mục tất nhiên sẽ không lãng phí đồ tốt, tự nhiên là thu lấy.
Sau khi đã thu thập xong, Mục đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía ba thi thể đã bị ăn gần một nửa. Hắn không nhanh không chậm tiến tới, lạnh lùng
đảo mắt qua một hồi, sau đó liền cuối người lục soát.
Rất nhanh,
Mục tìm được 20 đồng kim hồn tệ, cũng không tồi. Cuối cùng, trước khi
rời đi, hắn liền bắn ra một viên Hỏa Đạn Thuật, đốt ba cái thi thể không còn chút gì.
Đối với việc Mục làm ngày hôm nay thì hắn cũng
chẳng có cái gì gọi là cảm giác tội lỗi. Người cũng không phải hắn giết, lại chẳng có giao tình gì thì không có lý do gì mà hắn phải ra tay giúp đỡ. Nếu như người đều chết rồi thì mấy đồng kim hồn tệ kia chính là vật vô chủ, Mục lấy được thì chính là của hắn.
Cái này gọi là ‘ngao cò tranh đấu, ngư ông đắc lợi’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT