Bạch Nguyệt Khiết nghe được lời này, cô ta sợ run tại chỗ.Trong đầu cô ta đột nhiên nghĩ đến chính là hai chữ trên tờ giấy kia.Chữ viết của Đường Vũ, rồng bay phượng múa.Mà Thời Lệnh Diễn dĩ nhiên.
.
.
.
.
.Không biết ngày đó là ai?Nếu quả thật là người, người khác không nói, nhưng người bình thường sẽ không thể đến gần Thời Lệnh Diễn.Chuyện này không ai không biết.Thời gian này, cô ta luôn điều ta, nhưng vẫn không có thu hoạch gì.Nếu quả thực là người thì sao có thể thoát khỏi sự giám sát nghiêm ngặt của cameras.Nếu quả thật là người thì sao có thể cam lòng im lặng sau khi đã ngủ với Thời Lệnh Diễn chứ?Ý nghĩ mơ hồ kia trong lòng Bạch Nguyệt Khiết nháy mắt liền trở nên phóng đại.Là Đường Vũ.
.
.
.
.
.
Trở về rồi!Bỗng chốc trái tim co rút lại.Một loại cảm xúc mang tên sợ hãi, cuồn cuộn dày đặc từ bốn phương tám đè lên trái tim của cô ta.Thời Lệnh Diễn nhìn thấy sắc mặt của Bạch Nguyệt Khiết bỗng nhiên trắng bệch, sau đó, cô ta lại ấn ngực mình, thở hắt từng hơi từng hơi.Thời Lệnh Diễn lập tức đứng lên, nhanh chân tiến lên: "Nguyệt Khiết?"Bạch Nguyệt Khiết lập tức nắm chặt cánh tay của anh, thở dốc nói: "Anh Lệnh Diễn.....!Là.......!Cô ấy?""Ai?" Thời Lệnh Diễn nhạy cảm phát hiện, chuyện cô ta nói cũng không đơn giản.Nhưng anh thấy sắc mặt của Bạch Nguyệt Khiết càng lúc càng xanh, lập tức cản lời của cô ta: "Thuốc của cô đâu?"Bạch Nguyệt Khiết muốn nói điều gì đó, nhưng cô ta còn chưa nói gì đã hôn mê.Thời Lệnh Diễn: "Chết tiệt, Vân Độ, gọi xe cứu thương!".
.
.
.
.
."Đúng rồi, chính là đánh như vậy." Mặt của Hùng Khai Thạc tràn đầy ý cười: "Thi Mị thật thông minh."Thi Mị suýt nữa trợn mắt trắng nhìn anh ta.Bây giờ anh ta dạy cô đánh chính là bài hát ngôi sao nhỏ không quá nhiều kỹ thuật.Thi Mị giơ ngón tay đánh lung tung, vậy mà Hùng Khai Thạc cũng không buồn sửa đúng cho cô.Mà anh ta nhìn tay cô, ý nói chuyện vô cùng sâu xa: "Em thật sự sẽ không biết đánh đàn sao?"Thi Mị phồng má, khuôn mặt bất mãn: "Thi Mị biết chơi!"Bài hát của Ngôi sao nhỏ vang lên lần nữa.Hùng Khai Thạc bỗng nhiên nở nụ cười: "Lúc đó Lâm Hoành dạy em lâu như vậy, nếu như anh ta biết em nói quên liền quên, vẻ mặt chắc chắn sẽ rất xuất sắc."Lại là Lâm Hoành!Thi Mị đã không phải lần đầu tiên nghe được cái tên này.Cô nghiêng đầu nhìn anh ta: "Lâm Hoành là ai?""Lâm Hoành.
.
.
.
.
." Nụ cười của Hùng Khai Thạc trông càng không có ý tốt, khiến người ta buồn nôn: "Em thật sự đã quên sao?"Khuôn mặt của Thi Mị vô tội.Dáng vẻ bé nhỏ này khiến trái tim của Hùng Khai Thạc đập loạn không thôi.Hoa khôi của trường chính là hoa khôi của trường.Ngớ ngẩn nhưng lại càng đẹp hơn, càng hấp dẫn người khác hơn trước đây!Hùng Khai Thạc cười hì hì nói: "Lâm Hoành là người tốt, anh ta đối với Thi Mị rất tốt.""Thật sao?""Đúng vậy.
" Giọng nói của Hùng Khai Thạc tràn đầy mê hoặc: "Muốn biết anh ta đối tốt với Thi Mị như thế nào không?"Thi Mị không lắc đầu, cũng không gật đầu, cô chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta.Ánh mắt của Hùng Khai Thạc di chuyển tự do trên người cô, trong đó ánh mắt xấu xa không chút che giấu, nói: "Thầy làm mẫu cho em một lần có được không?"Mí mắt của Thi Mị hơi cụp xuống, che khuất ý lạnh thấu xương.Hùng Khai Thạc có hơi gấp gáp đưa tay kéo tay cô, nhanh chóng nói: "Anh ta rất thích chơi trò cởi đồ với Thi Mị, năm ấy Thi Mị cũng rất thích, thầy dạy em, có được không?"………....