Một giấc ngủ thẳng tới sáng sớm.Trời vừa sáng, Thi Mị đã nghe thấy tiếng Thời Lệnh Diễn tắm.Dì Trần tiến vào rửa mặt cho cô, bà vừa chải tóc cho cô vừa dạy cô một vài chi tiết nhỏ trong cuộc sống.Ví dụ, không được tùy ý ném đồ lung tung, phải tôn trọng mọi người, .........!đều là thứ dạy trẻ con.Mặc dù vụn vặt, nhưng Thi Mị vẫn từng bước từng bước học.Thời Lệnh Diễn vừa thay quần áo xong, đi ra từ nhà tắm.Thi Mị nhếch miệng cười hì hì, ngọt ngào gọi: "Chồng ơi!"Thời Lệnh Diễn như không nghe thấy, bước chân rời đi, căn bản không thèm để ý đến cô.Thi Mị chạy tới chỗ anh, đi theo anh ra ngoài như con sâu nhỏ bám mông anh.Dì Trần có chút vui mừng, lẩm bẩm tự nói: "Xem ra, ở chung cũng không quá tệ."Ít ra, cậu chủ nhìn qua có vẻ như đã không còn ghét mợ chủ như lúc trước nữa rồi.Nhưng không biết bà chủ.......Dì Trần nghĩ đến vài ngày nữa bà cụ Thời về nước, bà cũng hơi lo lắng.Bà cụ Thời vẫn luôn ghét Thi Mị là cô ngốc, lúc bà ấy nhìn Thi Mị luôn không che giấu ghét bỏ một chút nào cả.Lúc Thi Mị đến nhà họ Thời, đã bị mắng đến mức không dám ra khỏi cửa phòng.Lúc cô nhìn thấy bà cụ thì sợ đến run lên vì lạnh, co người ở trong góc khóc lớn.Sau này, Thi Mị được người nhà họ Thi đón đi, hơn nửa năm cũng không trở lại.Bây giờ, không nên bị bà cũ đánh về nguyên hình mới phải.-Thi Mị ăn xong bữa sáng, dì Trần liền tìm một bộ phim hoạt hình cho cô xem.Thi Mị lặng lẽ ôm máy tính bảng về phòng, cô bắt đầu mở Thiên Nhạc.Thiên Nhạc là diễn đàn âm nhạc lớn nhất trong nước hiện nay, nhiều người sử dụng nhất.Sau vài năm phát triển, Thiên Nhạc không còn chỉ làm về âm nhạc nữa.Bên trong chứa các video giải trí, tiết mục ngắn, tin tức giải trí khác nhau, cũng như các diễn đàn chuyên nghiệp trong ngành.Lúc cô nghịch đến mức say sưa, dì Trần liền đến gõ cửa.Thi Mị sợ đến mức nhanh thay đổi phần mềm, khuôn mặt trung thực xem phim hoạt hình.Dì Trần nhìn cô rung chân nhỏ xem TV, đáy lòng cảm thấy cô khiến cho người ta thật yêu thích, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ thêm vài phần, nói: "Người đó đến tìm mợ chủ chơi, nhanh xỏ giày vào đi."Người đó?Bạch Nguyệt Khiết!Thi Mị tức giận nghĩ đến ngày hôm trước, chuyện cô ta để cô diễn tấu mừng thọ cho bà cụ Thời.Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, vừa gặp mặt, Bạch Nguyệt Khiết liền cười đi lên, thân thiết kéo cánh tay của cô, nói: "Thi Mị, em muốn học cái gì, chị tìm thầy đến rồi!"Thi Mị ︰".
.
.
.
.
." Ha ha, bà đây không cần!Bạch Nguyệt Khiết hạ mắt xuống, nói: "Chị mang em đi, có được không?"Làm sao Thi Mị có thể nói không cần đây, cô ở nhà chờ sắp mốc lên rồi!Sau khi nói với dì Trần xong, Bạch Nguyệt Khiết dẫn Thi Mị đi tới câu lạc bộ âm nhạc của cô ta.Cô vốn nghĩ đến, thầy dạy dương cầm Bạch Nguyệt Khiết mời đến, thế nào cũng phải ra vẻ mời một người trông có vẻ chuyên nghiệp chút.Sự thật chứng mình, cô không chỉ nghĩ nhiều, còn nghĩ quá đẹp rồi.Ngay khi bước vào cửa, Thi Mị liền thấy một chàng trai trẻ.Anh ta thoạt nhìn có vẻ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, trông rất sạch sẽ, trên người xịt nước hoa, nhìn trông khá tao nhã.Anh ta nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết đi tới, lập tức đứng lên mỉm cười.Nhưng lúc anh ta nhìn thấy Thi Mị, nụ cười lễ phép này lập tức biến thành ngạc nhiên: "Thi Mị?"Thi Mị không bỏ qua lửa nóng sâu thẳm trong đáy mắt của anh ta, cô nghiêng đầu trừng mắt nhìn.Người đàn ông lại tiến lên, thăm dò: "Thật sự ngốc rồi sao? Còn không nhận ra tôi? Tôi là bạn tốt nhất hồi cấp ba của em!"………..