"Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.” Đại mỹ nhân Tô Tô rất vui vẻ.

"Tôi cũng không ngờ bạn học Tô thực sự xinh đẹp và ưu tú."

"Đâu bằng bạn học Vương, vừa dễ thương lại thông minh."

"Tâng bốc tôi quá rồi."

"Nào có nào có."

Mọi người xem diễn: Sao hai người này lại hợp nhịp với nhau vậy?

Thiếu niên:???

“Tình hình thế nào?” Trần Bân tò mò nhìn tình hình của Vương Kỳ Nguyệt.

“Vẫn là một ngự tỷ xinh đẹp.” Lý Dịch Hoành đẩy kính.

“Hoành a, mặc dù anh là con trai, nhưng phải nhớ rằng anh thích chính là những chàng trai đáng yêu, ngàn vạn lần đừng bị tên khốn nào bên ngoài “hớp hồn”.” Đường Thư Kỳ làm biểu tình đừng chấp mê bất ngộ, đáp lại cô là nắm đấm của Dịch Hoành.

Đường Thư Kỳ:...

“Mau đi xem một chút.” Lý Dịch Hoành vừa nói xong không đợi Đường Thư Kỳ phản ứng liền đem cô đẩy ra ngoài.

Trước mặt ba người bọn họ là dãy bàn ghế dành cho phòng họp chuyên dụng, nhưng đáng tiếc có cái ghế không biết từ đầu chui ra chắn ngang lối đi, Đường Thư Kỳ không kịp chuẩn bị liền bị đẩy một cái, bay thẳng tới đụng phải bên kia. Lý Dịch Hoành cũng không để ý, hắn đẩy ra mới nhận ra nhưng đã chậm một bước, không có bắt được Đường Thư Kỳ.

Khi Đường Thư Kỳ đâm qua, thiếu niên đang ngồi ở hướng kia thảo luận cái gì đó. Nam sinh ngồi gần chiếc ghế nhất như đã cảm nhận được cái gì liền quay lại, hắn thấy một nữ sinh đang nhào về phía mình.

Hắn ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt thanh tú của nữ sinh trắng nõn như ngọc sứ, môi ửng hồng, đôi mắt phượng hơi nhếch lên như có biển sao, bất ngờ chấn động khiến đôi mắt cô như có hoa đào, một khắc kia thiếu niên liền biết khuôn mặt hoa đào trong sách tả là cái dạng này.

Khi Đường Thư Kỳ mất cảnh giác, theo bản năng, cô định phản ứng chính xác để tránh nguy hiểm, nhưng nhìn thấy một chàng trai thanh tú đang nhìn chằm chằm cô, đột nhiên trở nên thích thú.

Trong mắt hai người Lý Dịch Hoành nhìn thấy Đường Thư Kỳ vấp ghế nhảy vào chàng trai kia, phát ra âm thanh kinh hô, tiếng kinh hô bên tai hai người luôn cảm thấy có gì đó không giống tiếng họ vẫn thường nghe, có điểm không thích hợp, vì sao cảm giác như vậy… Ách… Đờ mờ.

Mắng một tiếng, chân phải của thiếu nữ khụy gối giữa hai chân chàng trai, chân trái đè lên đầu gối, đồng thời lực thân trên "không chịu khống chế" đè lên vai trái thiếu niên. Thiếu niên bị ép đập vào bàn phía sau, đầu cũng buộc phải nhấc lên, trong mắt hiện lên khuôn mặt hoa đào.

Tiếng kinh hô xen lẫn tiếng bàn ghế xoạt xoạt thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng họp. Âm thanh ồn ào hết đợt này đến đợt khác. Sau đó Vương Kỳ Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy đại bảo bối nhà mình đang rất ái muội đè lên một đứa con trai, cả người nhất thời sững sờ.

Vương Kỳ Nguyệt: Tình huống thế nào? Cô vừa bỏ lỡ điều gì?

Khi thiếu niên định thần lại thì thiếu nữ đã rời khỏi cổ hắn, mái tóc đen của cô lướt qua má khiến hắn hơi ngứa. Trái tim đột nhiên như bị cào một chút.

Khi hai mắt hướng vào nhau, thời gian như đã ngừng trôi. Cho đến khi...

“Fuck, Đường cẩu, không sao chứ!” Lý Dịch Hoành vớt Đường Thư Kỳ kẹp về bên cạnh mình.

“Không có việc gì.” Đường Thư Kỳ hít một hơi nói với thiếu niên, “xin, xin lỗi.”

“Không, không sao.” thiếu niên đỏ mặt, vội vàng lắc đầu.

Tất cả mọi người đều là người trưởng thành đi học đại học rồi, tuy rằng có vài vị thành niên, nhưng nói đùa giỡn đủ thứ đều có chừng mực, rất nhanh liền giải tán, tự mình làm việc của mình.

Đường Thư Kỳ khẽ gật đầu với thiếu niên đang đỏ mặt không biết làm sao, rồi rời khỏi Lý Dịch Hoành đi về phía Vương Kỳ Nguyệt.

"Cậu mới vừa …" Nhìn thấy Đường Thư Kỳ đang đi về phía mình, Vương Kỳ Nguyệt nghi ngờ hỏi.

“Ngoài ý muốn vướng chân một chút.” Đường Thư Kỳ bất lực sờ sờ đầu, Vương Kỳ Nguyệt nhìn dưới chân mình, trong nháy mắt nhìn về phía thiếu niên tuấn tú lạnh lùng, trong lòng gợi lên nụ cười ý tứ thâm trường quyến rũ.

Đường Thư Kỳ: Ai, không đổi được thói quen đùa giỡn mỹ nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play