Kiều Vãn không mặc áo lót và quần nên lúc đi từ phòng ngủ ra còn quấn thêm một chiếc khăn tắm. Trì Cố Uyên đứng ở cửa phòng thay đổ nhìn Kiều Vãn, bên trong mặc chiếc áo T shirt màu trắng rộng phùng phình, đễn nỗi ống tay áo sắp chám đến bàn tay của cô
Mặc dù ở bên trên ăn mặc kín mít nhưng ở dưới lại mát mẻ hơn nhiều. Vạt áo T shirt chỉ che đến đùi, để lộ đôi chân thon thả, trắng nõn và thẳng tắp.
Thấy Trì Cố Uyên đang đứng đợi ở ngoài phòng thay đồ, Kiều Vãn hơi ngượng ngùng: “Em xin lỗi, em tắm hơi lâu.”
Trì Cố Uyên ngước mắt lên nhìn cô, Kiều Vãn cười với anh, lông mi anh chớp chớp, ánh mắt bình tĩnh, nói: “Không vội. Anh đến nói với em anh đã nấu bữa tối xong rồi.”
“Wow! Nhanh thế cơ à!” Kiều Vãn ngạc nhiên, lại kéo khăn tắm lên, nói: “Vậy thì chúng ta đi ăn thôi.”
Mà mỗi lần cô kéo khăn tắm như thế, thì vạt áo T shirt cũng bị kéo lên. Ánh mắt của Trì Cố Uyên cũng vô thức bị cuốn theo, Kiều Vãn cảm nhận được ánh mắt của anh nên nhìn xuống.
Mặt Kiều Vãn thoáng cái đỏ bừng.
“A, em …” Cô cố gắng kéo khăn tắm thấp xuống, nhưng khăn không đủ dài. Mặt cô đỏ lựng, tim dập thình thịch, đang lúc cô luống cuống tay chân thì Trì Cố Uyên quay lưng lại, đi về phía cửa phòng ngủ.
“Em xong rồi xuống phòng ăn ngay nhé.”
Đến lúc Kiều Vãn ngẩng đầu lên thì bóng lưng cao lớn của anh đã khuất sau cửa phòng ngủ, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Rõ ràng vừa mới tắm xong, trong phòng còn bật cả điều hòa mà Kiều Vãn vẫn đổ mồ hôi. Lại nói tiếp, bộ dạng vừa rồi của cô đúng là kiểu “vừa chống cự vừa gọi mời”, nếu là người đàn ông bình thường thì có lẽ đã có cảnh lăn giường rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Vãn vô thức thoáng liếc chiếc giường trong phòng Trì Cố Uyên, giường của anh vừa rộng vừa mềm mại, chắc ngủ ngon lắm.
“…”
Kiều Vãn như choàng tỉnh khỏi cơn mộng đẹp, gơi tay gõ vào cái đầu không tỉnh táo của mình một cái. Ối, Kiều Vãn, có phải mày điên rồi không, mày đang nghĩ gì vậy?
Tự thức tỉnh mình xong, mắt cô lại nhìn chiếc giường vừa mềm mại vừa ngủ ngon kia, nhưng có vẻ suy nghĩ của mình cũng chẳng có gì là vớ cẩn mà đúng không?
Hai người họ bây giờ đã là người yêu, sớm muộn gì cũng phải làm chuyện nên làm trên chiếc giường này thôi.
Không đúng, cô vẫn chưa sẵn sàng. Tuy họ là một đôi nhưng chỉ mới vừa xác định quan hệ, bây giờ đã lăn giường thì vội quá rồi.
Kiều Vãn cắn môi mình đến tê rần, vội chạy vào phòng tắm mặc lại đồ lót, cố khống chế tầm mắt và suy nghĩ lung tung của mình.
–
Trì Cố Uyên nấu cho cô ba món ăn một món canh, tất cả đều là do một mình anh làm, Kiều Vãng không căn dặn gì, anh cũng không hỏi, thế nhưng các món ăn đều rất hợp khẩu vị của cô, ngon và thân thuộc đến mức làm Kiều Vãn cảm giác như đang ăn cơm mẹ nấu vậy.
Ăn một miếng cá kho, hương vị lan trên đầu lưỡi, cô giơ ngón cái hết lời khen Trì Cố Uyên.
“Mấy món anh nấu tuyệt thật đấy.”
Trì Cố Uyên ngồi đối diện, hỏi: “Thích ăn lắm à?”
“Vâng.” Kiều Vãn gật đầu liên tục.
Trì Cố Uyên ngồi bóc vỏ tôm, đặt con tôm vào chén cơm của cô, lau tay nói: “Vậy thì ngày nào anh cũng nấu cho em ăn.”
Kiều Vãn vừa bị món ngon của Trì Cố Uyên làm đỗ gục, giờ lại bị câu nói của anh bắn hạ. Cái gọi là tình yêu, chẳng phải không chỉ là tình cảm cuồng nhiệt thắm thiết ban đầu, mà còn sự lãng mạn trong cơm áo gạo tiền khi cuồng nhiệt qua đi đấy sao? Trì Cố Uyên đã cho cô một tình yêu cuồng nhiệt, nếu cô sử dụng tiết kiệm thì biết đâu sẽ duy trì được sự lãng mạn lâu dài được.
Kiều Vãn nhanh chóng bị người đàn ông này làm cho chết mê chết mệt.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác, anh cứ thả thính cô mà bản thân lại không hề hay biết, nói những lời lãng mạn như thể lời nói bình thường, chẳng có chút gì là cố ý bày vẻ, ngược lại càng mang đến cảm giác thật bình dị chân thành.
Trì Cố Uyên nói xong mà không nghe thấy Kiều Vãn trả lời, bèn ngẩng lên nhìn cô, phát hiện ra cô cũng đang nhìn mình, ánh mắt sáng trong như ánh trăng dịu dàng, khiến anh muốn đấm chiềm vào.
“Em sao vậy?”
Khóe mắt Kiều Vãn cong lên, cô thu hồi ánh mắt, cầm đũa ăn tiếp, cười nói với Trì Cố Uyên: “Không có gì, chỉ là em vừa có một cảm giác, mà cảm giác đó hình như em đã từng trải qua rồi thì phải.”
Trì Cố Uyên nhìn cô, không nói gì.
Kiều Vãn bật cười thành tiếng: “Anh chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ sao? Kiểu như là trong một khoảnh khắc, có những chuyện mà mình cảm thấy như đã từng trải qua từ lâu rồi đấy.”
“déjàvu à.” Trì Cố Uyên nói.
“Cái gì cơ?”
“Giống như đã từng trải qua rồi.” Trì Cố Uyên nói: “Theo nghiên cứu của khoa học, con người gặp một cảnh tượng quen thuộc và tưởng rằng mình đã từng trải qua chuyện này trước đây là do mắt và não xử lý thông tin nhanh dẫn đến sai thông tin.”
Kiều Vãn: “…”
Còn có cả theo nghiên cứu khoa học nữa à? Cô cạn lời.
Trì Cố Uyên khẽ mím môi, nói: “Anh cũng từng trải qua điều này rồi.”
Nghe Trì Cố Uyên nói vậy, Kiều Vãn mới bật cười.
Đúng là vẫn nên tin theo cơ sở khoa học thì hơn, có điều như thế làm cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh lại được rút ngắn hơn nữa rồi.
Bữa cơm nhanh chóng kết thúc, Trì cố Uyên và Kiều Vãn cùng nhau dọn dẹp nhà bếp rồi rửa bát. Xong việc, Kiều Vãn quay lại phòng khách, ngồi ở sô pha.
Ăn một bữa no nê, máu dồn hết về dạ dày tiêu hóa, Kiều Vãn bắt đầu thấy hơi buồn ngủ. Cô ngả ra ghế sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trì Cố Uyên thì quay về phòng ngủ tắm rửa rồi đến phòng trà rót hai chén trà, bưng đến phòng khách thì phát hiện Kiều Vãn đã nằm cuộn tròn ở sô pha, hình như đã ngủ rồi.
Anh bưng trà đến trước sô pha.
Sô pha ở phòng khách không tính là ngắn, vừa đủ cho Kiều Vãn ngủ. Kiều Vãn tắm xong vẫn chưa cột tóc, mái tóc đen dài tản sang một bên, thả xuống chiếc áo thun trắng, tạo thành hai màu sắc đối lập, đôi môi đỏ mọng của cô hơi mím.
Trì Cố Uyên khẽ chạm vào bờ môi cong cong của cô, Kiều Vãn cười mở mắt ra, lại bị anh đặt môi hôn.
Phòng khách yên ắng, mùi hương linh sam thoang thoảng khắp phòng. Hơi thở thơm mát bị nụ hôn ấm áp quấn lấy, cổ họng Kiều Vãn khẽ động đậy, cô ngẩng cổ, Trì Cố Uyên hôn dọc từ cằm đến tai cô, sau đó nụ hôn rơi xuống cổ.
Kiều Vãn nằm trên sô pha, cả trái tim rơi vào nhu tình của Trì Cố Uyên.
Trong cơn đê mê, cô dùng chút lý trí còn sót lại để nghĩ đến một chuyện, đó là hai người họ vừa mới xác lập mối quan hệ yêu đương, thế mà số lượng và chất lượng nụ hôn của cô và Trì Cố Uyên đã đạt đến trình độ vô cùng thành thạo, nồng nàn ngọt ngào không thua gì cặp đôi đã yêu nhau thật lâu rồi.
Có lẽ là do duyên phận và độ hợp nhau, Kiều Vãn nghĩ bụng.
“Mưa rồi.” Trì Cố Uyên dựa lên sô pha, còn Kiều Vãn dựa vào người anh, bưng chén trà anh pha uống.
Bên cửa sổ có tiếng mưa rơi, phòng khách đã u tối vì mây đen phủ kín ngoài trời, Trì Cố Uyên mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng rất ấm áp.
Thành phố A sắp bước vào tháng tám, sắp đến mùa mưa bão, cơn mưa này chính là dấu hiệu báo trước.
Tiếng mưa rơi bên ngoài to dần, còn trong phòng vẫn bình yên lạ thường.
Vào một chiều mùa hạ thế này, được ngồi ngắm mưa thì đúng là không còn gì bằng.
Kiều Vãn tựa vào lòng Trì cố Uyên, uống trà nóng, cùng anh ngắm mưa ngoài cửa sổ. Ngắm một lúc, Kiều Vãn nhỏm dậy khỏi người anh, đứng dậy xỏ dép đến góc phòng khách.
Ở đó đặt một cây đàn dương cầm.
Kiều Vãn ngồi trên băng ghế, ngón tay rơi xuống phím đàn, âm thứ nhất vang lên, cô quay lại mỉm cười với anh, Trì Cố Uyên cũng đang nhìn cô.
Cô lại chơi bản nhạc đó.
Trước kia lúc chơi bản nhạc này, cô luôn nghĩ đến mùa thu cô đơn quạnh quẽ, nhưng hôm nay sau khi được ngắm cơn mưa mùa hạ, cô cảm thấy bản nhạc này cũng rất hợp.
Bên ngoài cửa sổ, gió vẫn đang rít gào, từng giọt mưa vuốt lên ô cửa sổ thủy tinh, ồn ã như vậy, ngồi trong căn phòng rộng thênh thang yên lặng nhìn mưa rơi ngoài kia, cảm giác này chẳng phải là cô đơn ư?
Kiều Vãn quay lại, cúi đầu, ngón tay lướt trên phím đàn rất điêu luyện.
Lần trước đến nhà Trì Cố Uyên cô đã thấy cây đàn dương cầm này, vốn tưởng rằng anh đặt đàn ở đó trang trí, nhưng hôm nay khi đánh đàn thấy phím đàn rất nhẵn bóng, chứng tỏ chủ nhân rất hay sử dụng nó.
Trì Cố Uyên bước đến cạnh cây đàn cúi đầu nhìn cô diễn tấu một hồi, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Kiều Vãn quay sang nhìn Trì Cố Uyên, tay anh cũng đặt lên phím đàn, ngón tay rơi xuống, hợp tấu với cô, hoàn mỹ hòa hợp đến lạ thường.
Kiều Vãn tròn xoe cả mắt. Cô nhớ, Cố Trì Uyên rất thích bản nhạc này, lần đầu tiên anh chú ý đến cô cũng là vì nó, sau đó ở bữa tối trên du thuyền, anh cũng mời dàn nhạc biểu diễn bản nhạc này.
Mà điều làm Kiều Vãn ngạc nhiên nhất là Trì Cố Uyên đàn khúc nhạc này rất trôi chảy, thậm chí còn trôi chảy hơn cả cô.
Bản nhạc vốn dĩ đang cô đơn quạnh quẽ, lại trở nên hết sức ngọt ngào vì sự góp phần của anh.
Kiều Vãn nhìn Trì Cố Uyên, vô thức dừng đánh đàn. Trì Cố Uyên nhìn cô, cũng ngừng lại.
Tiếng dương cầm chấm dứt, căn phòng lại quay về sự yên lặng. Kiều Vãn nhìn Trì Cố Uyên, nói.
“Lại déjàvu rồi.”
Dưới ánh mắt sâu thẳm của Trì Cố Uyên, một cảm xúc nào đó đang nhẹ nhàng trào dâng.
“Em có cảm giác cảnh tượng này em cũng đã từng thấy ở đâu rồi.” Kiều Vãn cười nói.
Nhưng chắc là do thị giác và não bộ của cô lại xử lý thông tin kém rồi.
Trì Cố Uyên lẳng lặng nhìn cô, yết hầu trượt lên lên xuống xuống.
Kiều Vãn thoáng chốc hơi xấu hổ, “Sao thế?”
Trì Cố Uyên không trả lời cô mà bỗng đứng dậy, quay người đi vào phòng ngủ của mình.
Kiều Vãn: “…” Tình hình gì thế này??
Kiều Vãn còn chưa kịp phản ứng thì Trì Cố Uyên đã từ phòng ngủ quay lại, nhưng không ngồi xuống mà cứ đứng đó cúi đầu nhìn cô, đôi mắt vừa sâu thẳm vừa trầm tĩnh. Kiều Vãn ngước lên nhìn anh: “Làm sao…”
Cô còn chưa nói được gì đã lần nữa rơi vào nụ hôn của anh.
Mấy lần hôn môi với Trì Cố Uyên, lần nào Kiều Vãn cũng bị hôn đến thần điên bát đảo. Nam nữ trẻ tuổi, hành động thân mật thế này khó tránh khỏi khơi dậy dục vọng, nhưng lần này không như vậy. Nụ hôn của anh rất trong sáng và thuần khiết, tình ý triền miên, mãi cho đến khi kết thúc, tim Kiều Vãn vẫn đập dồn dập như trống.
Nụ hôn này dài đến nỗi khiến cho Kiều Vãn suýt quên mất thời gian. Trì Cố Uyên cúi đầu nhìn cô, nói:
“Anh biết nói như vậy có hơi đường đột.”
Trì Cố Uyên ngập ngừng, cuối cùng quỳ một gói xuống trước mặt cô.
“Em lấy anh nhé?”
——————–
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình.
- Kiều Vãn: Anh cũng biết thế là đường đột à????
- Editor: Không chị ơi, không đường đột gì hết quá nửa truyện rồi!:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT