Chờ Thuý Liễu đi ra ngoài, Lâm Tập Tập mới nheo hai mắt lại hưởng thụ dòng nước ấm bao quanh, trên mặt nước có vài cánh hoa trôi nổi, là Thuý Bình hái tới, cô hầu này thật biết làm việc, tuy cánh hoa không có công hiệu gì nhưng lại được cái đẹp mắt.
Nhặt hai cánh hoa lên thưởng thức, trong lòng cô lại nghĩ đến chuyện khác.
Sau khi Lâm Kính Đình đến Nam Kinh phát triển, việc làm ăn ở Tô Thành bị phân tán, giao cho thúc bá xử lý, nhưng Lâm Kính Đình vẫn giữ phần lớn cổ phần, cũng có chuyên gia giúp anh ta trông giữ, sau đó mở tiệm cầm đồ ở Nam Kinh, rồi tới Tô Thành mở hai chi nhánh, giao hết cho Lâm Kính Hiên xử lý, nhưng việc làm ăn ở tiệm cầm đồ phía Tô Thành vẫn luôn không bằng Nam Kinh.
Chỉ là, mỗi ngày Lâm Kính Đình có quá nhiều công việc kinh doanh sinh lời, vậy nên anh ta cũng chẳng quan tâm lắm đến tiệm cầm đồ ở Tô Thành.
Có điều anh ta không biết, sở dĩ việc làm ăn của tiệm cầm đồ ở Tô Thành không tốt là vì Lâm Kính Hiên đang làm trò.
Lâm Kính Hiên lén cấu kết với nhân viên kế toán của tiệm cầm đồ, thường xuyên dùng mánh khoé với đồ vật, hoặc là khai khống sổ sách, có khi dứt khoát không cho vào kho, phần lớn tiền lãi đều bị Lâm Kính Hiên cầm đi. Còn chuyện cho vay nặng lãi, ngay từ đầu tiền vốn cũng là dùng của tiệm cầm đồ, sau lại tung ra một số tiền lớn, tiền thu hồi được đều về túi hắn ta, còn những khoản nợ khó đòi không thu được thì hắn ta quy về tiệm cầm đồ, nói cách khác, trên danh nghĩa, Lâm Kính Đình là người cho vay nặng lãi, tiền kiếm được thì Lâm Kính Hiên ăn, số lẻ và quỵt nợ thì ném cho Lâm Kính Đình.
Tại sao Lâm Kính Hiên lại dám trắng trợn bôi đen Lâm Kính Đình, đó là bởi vì hắn ta biết từ trước đến nay Lâm Kính Đình đã dùng người thì không nghi, hơn nữa việc kinh doanh của anh ta thật sự quá lớn, căn bản là không để mấy thứ nhỏ lẻ này vào mắt, cho nên Lâm Kính Hiên mới có cơ hội thừa nước đục thả câu, thu lợi về mình.
Xem ra cô phải mau chóng làm quen với hoàn cảnh và môi trường xung quanh mới được.
Về chuyện muốn gặp nữ chính Tần Mộng, phải chờ khi cô có cơ hội đến Nam Kinh rồi nói tiếp, bởi vì nhà Tần Mộng ở Nam Kinh.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Tập Tập dạo hết từng ngõ ngách của Lâm trạch, sau đó dẫn Lâm Thiến ra ngoài dạo chơi Tô Thành, gần thì ngồi xe kéo, xa thì ngồi xe hơi, xem quang cảnh đường phố, ăn vặt, thậm chí còn đến Thái Hồ, thuê một con thuyền, du ngoạn trên Thái Hồ… Cuộc sống thật tiêu dao tự tại.
Hôm nay, Lâm Thiến đột nhiên muốn ăn kẹo mè xửng Hưng Trai của Thành Nam, thế là quấn lấy Lâm Tập Tập đòi dẫn cô ấy đi, Thành Nam cách nhà bọn họ khá xa, phải ra ngoài cùng Lâm Tập Tập mới có thể gọi xe được.
Lúc ra cửa thì tình cờ gặp Lâm Liên chơi cùng con ở trong sân, lần này chị ta về nhà mẹ đẻ khá lâu.
Lâm Tập Tập thuận miệng mời: “Chị cả, có muốn mang thằng bé đến Thành Nam chơi không? Có vẻ nó rất thích ngồi ô tô.”
Bé con hai tuổi rất ham vui, nghe nói nó cực kỳ thích ngồi xe, mỗi lần lên đều sống chết không chịu xuống.
Từ sau khi Lâm Tập Tập nhờ Lâm Thiến tặng son môi cho các di nương chị em, thái độ của chị cả đối với cô đã tốt hơn rất nhiều: “Đi Thành Nam làm gì?”
“Thiến Nhi muốn ăn kẹo mè xửng, em muốn ăn tào phớ, chị có thể dẫn thằng bé đi mua đồ chơi làm bằng đường.” Lâm Tập Tập đề nghị, sau đó còn nói thêm “Em mời”.
Vì thế ba chị em và một đứa nhóc vui vẻ xuất phát.
Khi xe đi qua con đường tương đối phồn hoa, gặp mấy nhân sĩ tân phái diễn thuyết ở đầu đường, rất nhiều người vây xem, đều là những người trẻ tuổi đã cắt bím tóc, người đàn ông đứng ở nơi cao trong đám người nói rất dõng dạc hùng hồn, nước miếng bay tứ tung, người xung quanh nghe thấy cứ liên tục vỗ tay.
Xe chạy ngang qua, Lâm Thiến ghé vào kính xe chuyên chú nhìn người đàn ông diễn thuyết.
Lâm Tập Tập phát hiện ra liền trêu chọc cô ấy: “Nhìn đến mê mẩn rồi? Người nọ đúng là rất anh tuấn!”
Lâm Thiến quay đầu lại hờn dỗi mà trừng cô một cái, hai má ửng hồng, mím môi cười.
Đúng là thiếu nữ hoài xuân, thấy trai đẹp là đỏ mặt, Lâm Tập Tập cảm thấy buồn cười, chợt nhớ tới Quý Du Hồng, anh cũng đang ở độ tuổi sung sức khí phách, đẹp trai vô cùng.
Tân Nhai Khẩu(1) tại Thành Nam, cả con phố đều bán thức ăn, Lâm Thiến vừa xuống xe đã vội vã đi mua kẹo, Lâm Tập Tập để cô ấy và Lâm Liên đi trước, còn mình thì đi tìm quán đậu hũ nổi danh, nghe nói tào phớ ở đó ăn rất ngon.
Tân Nhai Khẩu
Mặt tiền quán đậu hũ nằm ở ven đường rất dễ thấy, liếc mắt một cái là nhìn ra, Lâm Thiến trông thấy liền nói: “Bọn em mua kẹo xong sẽ đến quán đậu hũ tìm chị, chị ba, chị đừng chạy lung tung nha.”
Lâm Tập Tập cười tủm tỉm gật đầu, tiện tay cho Lâm Thiến năm đồng Đại Dương(2), khiến cho Lâm Thiến vui vẻ nói to: “Cảm ơn chị ba, chị biết không, một tháng em cũng chỉ có năm đồng Đại Dương tiêu vặt thôi đó.”
Đồng Đại Dương
Lâm Tập Tập khảng khái nói: “Đã nói là mời mọi người ăn rồi mà, cầm tiền tuỳ tiện mua đi, mua hết mới thôi.”
Chờ Lâm Thiến rời đi, lúc này Lâm Tập Tập mới đi đến quán đậu hũ ven đường, quán này không chỉ làm đậu hũ ngon, mà bà chủ cũng rất đẹp, là Tây Thi đậu hũ nổi tiếng gần xa, rất nhiều người ái mộ mà đến Tân Nhai Khẩu mua đậu hũ, chủ yếu là tới nhìn phong thái của Tây Thi đậu hũ, Lâm Tập Tập cũng không ngoại lệ, vừa vào quán đã thò đầu vào trong ngó: “Bà chủ, cho một chén tào phớ.”
Không bao lâu sau, một vị phụ nhân theo tiếng gọi đi ra, Lâm Tập Tập cẩn thận nhìn, quả nhiên là đại mỹ nhân, nhưng cứ nhìn chằm chằm người khác là một hành động cực kỳ khiếm nhã, Lâm Tập Tập thấy mấy cái bàn gỗ bên cạnh, bèn đi qua đó tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.
Bà chủ nhanh chóng bưng chén tào phớ ra, mỉm cười nói: “Cô nương không phải người địa phương đúng không, khẩu âm của cô giống người Bắc Bình.”
Lâm Tập Tập kinh ngạc, hỏi bà ấy: “Bà chủ cũng biết đây là khẩu âm Bắc Bình sao?”
“Nhà tôi vốn là từ bên đó chuyển sang đây, khẩu âm của cô giống bên đó lắm.”
Lúc này không có khách, bà chủ thấy tiểu cô nương cười tủm tỉm thực thân thiết, bèn ngồi xuống tán gẫu với cô một hồi.
Lâm Thiến và Lâm Liên đi dạo khoảng nửa giờ mới xách theo một đống đồ tìm đến quán đậu hũ, thấy bọn họ đi đến, bà chủ tiệm đậu hũ mới đứng dậy rời đi.
Lâm Thiên đặt đồ lên bàn, hí hửng nói: “Chị ba, tiền đều tiêu hết rồi, cảm giác ăn xài phung phí thật sướng.”
Lâm Tập Tập cong cong mi mắt: “Vui là được.”
Lâm Liên ôm con ngồi xuống, chị ta thận trọng hơn Lam Thiến rất nhiều, liếc nhìn bà chủ quán vừa đi vào trong một cái, hỏi Lâm Tập Tập: “Bà chủ kia làm sao vậy? Hình như đang khóc?”
Lâm Tập Tập nhìn một cái, không để ý lắm mà đáp: “Nhắc đến quê hương của bà ấy, nghe nói bên đó đang có chiến tranh, bà ấy lo cho người trong nhà.”
Lâm Liên ồ một tiếng rồi không hỏi thêm nữa.
Gọi cho Lâm Liên và Lâm Thiến mỗi người một chén tào phớ, Lâm Tập Tập ngồi một bên chơi đùa với thằng nhỏ, một lát sau, đột nhiên nói với Lâm Thiến: “Em có thấy quán bánh đậu xanh kế bên không?”
Lâm Thiến gật đầu, tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chị với em cá cược, chơi không?” Lâm Tập Tập nói.
Nghe được chuyện thú vị, Lâm Thiến nháy mắt nổi lên hứng thú, hưng phấn nói: “Cá cược thế nào? Cá gì vậy ạ?”
“Đoán xem lồng bánh đậu xanh tiếp theo là số lẻ hay số chẵn, nếu chị thắng, em chia một nửa số kẹo vừa mua cho chị, nếu chị thua thì sẽ cho em mười đồng Đại Dương tiêu vặt, thế nào?”
Lâm Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là một cơ hội tiếm kiền khá hời, dù thua cũng chỉ phải chia kẹo cho Lâm Tập Tập, mà vốn dĩ cô ấy cũng muốn chia cho chị một ít, vì vậy liền sảng khoái đồng ý, còn bảo Lâm Liên làm nhân chứng cho bọn họ.
“Em đoán là lẻ hay chẵn?” Lâm Tập Tập hỏi cô ấy.
“Lẻ đi.” Lâm Thiến Thiến không hề nghĩ ngợi mà nói.
Lâm Tập Tập nhướn mày, hỏi: “Chắc chưa? Chỉ có một cơ hội thôi đó.”
Lâm Thiến sửng sốt một chút, do dự đáp: “Không thì, em đoán là chẵn.”
Lâm Tập Tập buồn cười nhìn cô ấy, gật đầu nói: “Em đoán chẵn thì chị chỉ có thể đoán lẻ vậy.”
Chẳng bao lâu sau, ông chủ quán bên cạnh đã hấp xong một lồng bánh mới, Lâm Thiến vội vàng đi hỏi ông chủ xem có bao nhiêu cái, ông chủ cũng chẳng để ý là bao nhiêu, thế nên hai người lại nghiêm túc đếm một lần, 36 cái.
Lâm Thiến cao hứng hét lên: “Em thắng rồi, chị ba, mau cho em mười đồng Đại Dương.”
Lâm Tập Tập bất đắc dĩ cười khổ, nói: “Trên người chị không có nhiều tiền như vậy.” Nghĩ nghĩ, rồi lại nói: “Hiệu cầm đồ phía trước có phải của nhà chúng ta không?”
Lâm Liên và Lâm Thiến cùng nhìn theo hướng tay cô, đồng thời gật đầu: “Là của nhà chúng ta.”
Lâm Tập Tập chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị đi tìm người giúp chị cầm một món đồ, lấy chút tiền trước, đợi anh cả trở về rồi bảo anh giúp chị lấy lại đồ.”
Lâm Thiến trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào Lâm Tập Tập nói: “Chị ba, chị thật giảo hoạt, chị như vậy vừa có thể có tiền, lại không mất đồ, cùng lắm là để đồ ở đó vài mày mà thôi! Chuyện hời như vậy, em cũng đi cầm!”
Lâm Liên trắng trợn liếc Lâm Thiến một cái, lành lạnh nói: “Em có thể giống Vãn Nhi được sao?”
Lâm Tập Tập không nói gì nữa, cười tủm tỉm lấy một khối ngọc bội ra, gọi bà chủ quán đậu hũ tới: “Làm phiền bà giúp tôi đem cái này đi cầm, đổi lấy 11 đồng Đại Dương, 1 đồng trong đó coi như phí đi lại của bà.”
Chỉ cần giúp cầm một món đồ là có thể có được một đồng Đại Dương, bà chủ liền cười rạng rỡ, cầm ngọc bội đi.
Mấy người vừa mới nói chuyện được vài câu, Tây Thi đậu hũ đã đổi ngọc bội lấy tiền về, Lâm Tập Tập nhận lấy 10 đồng Đại Dương và một phiếu định mức, rồi đưa 10 đồng Đại Dương cho Lâm Thiến, làm cô ấy cực kỳ vui sướng.
Lâm Liên ở một nhìn đến chỉ biết lắc đầu, bất lực nói: “Hai người các em đúng là nghịch ngợm.”
Ba chị em đã mua đồ xong, đậu hũ cũng ăn rồi, vì thế quyết định về nhà.
Trên đường về, đi qua ngã tư có học sinh diễn thuyết vừa nãy, thấy đám người trẻ tuối vội vàng bỏ chạy tán loạn như bị ai đó đuổi theo, Lâm Tập Tập nhíu mày, hỏi tài xế: “Lý thúc, bọn họ làm sao vậy?”
“Chắc là bị quan binh đuổi, gần đây quản rất nghiêm.” Tài xế đáp.
Lâm Tập Tập hiểu rõ, trong thời điểm nhạy cảm này, lòng người nơi nơi hoảng sợ, tuần phủ vẫn chưa quyết định xem có nên độc lập hay không, nhất định cũng sẽ không cho phép bá tánh làm loạn quá mức
Xe chạy qua đám người náo nhiệt, Lâm Tập Tập đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, vội vàng kêu tài xế dừng xe, hạ cửa kính xe xuống hô với người bên đường: “Anh nhỏ, bên này.”
Lâm Kính Hoà quay đầu lại nhìn thấy xe của Lâm Tập Tập, vội vàng kéo đồng bạn chạy về phía chiếc xe.
“Lên xe.” Lâm Tập Tập nói với anh ta.
Lâm Kính Hoà gật gật đầu, mở ghế phụ phía trước cho bạn của mình, còn bản thân thì cùng ba người Lâm Tập Tập chen chúc ở ghế sau.
Lâm Thiến vỗ vai anh trai, nói nhỏ: “Anh à, anh dám tham gia mấy cái này, mẹ mà biết được nhất định sẽ tức chết đó.”
Lâm Liên ôm con không nói lời nào, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.
Lâm Tập Tập kéo Lâm Thiến, ý bảo cô ấy nhìn bạn của Lâm Kính Hoà.
Vừa trông thấy, Lâm Thiến đã lập tức đỏ mặt, đây không phải là người đẹp trai trong đám người diễn thuyết ban nãy sao.
_______
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT