Edit: Ys

Phần lớn tiệm kiến trúc thuốc phiện làm bằng gỗ, gần đây thời tiết tương đối khô ráo, lửa lại bùng lúc nửa đêm, cho nên tới khi người làm trong quán phát hiện và triển khai dập lửa thì quán thuốc phiện đã bị đốt cháy vài phòng.

Lúc ấy Lâm Tập Tập đang nằm trong ổ chăn ngủ ngon lành thì mơ hồ nghe thấy có người sốt ruột gõ cửa lớn dịnh thự nhà họ Lâm, không lâu sau, bà Trần tới gõ cửa phòng cô.

Cô ngồi dậy từ trong ổ chăn, dụi mắt nghe bà Trần ngoài cửa nói, cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, thuận miệng hỏi mấy giờ rồi? Bà Trần nói đã hai giờ đêm.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại là vừa rồi bà Trần nói với cô tiệm thuốc phiện bị cháy!

Lâm Tập Tập lập tức bị doạ tỉnh, té lộn nhào từ trên giường xuống, vừa tìm quần áo mặc vừa dặn bà Trần phái người đi báo cho Lâm Tiêu, bảo Lâm Tiêu đến hiện trường toạ trấn.

Thúy Bình cũng bị đánh thức, đầu bù tóc rối mờ mịt đi tới giúp cô mặc quần áo, mặc được một nửa, cô ấy mới nhớ ra, bèn hỏi: “Tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao?”

Lâm Tập Tập gật đầu: “Ta phải đi xem bị đốt thành thế nào rồi.”

“Nhưng bên ngoài lạnh lắm.”

“Không vấn đề, ta mặc thêm hai cái áo là được.” Lâm Tập Tập đã hạ quyết tâm.

Thuý Bình không nói thêm nữa, lấy hết mấy bộ đồ ấm nhất trong tủ quần áo ra cho cô.

Quần áo còn chưa mặc xong, Lý Ngọc đã lo lắng sang tìm cô.



“Em chồng, em nói phải làm sao bây giờ, sao lại cháy.” Lúc nói ra lời này, mặt nàng ấy như muốn khóc đến nơi, ở trong mắt nàng ấy, trong nhà không có đàn ông, không có trụ cột vẫn là không được.

Lâm Tập Tập an ủi nàng ấy: “Chị dâu đừng vội, bây giờ em qua đó xem thử.”

Lý Ngọc nghe thế càng nóng nảy hơn: “Cái gì, em muốn qua đó? Đêm hôm khuya khoắt, con gái như em ra ngoài không an toàn đâu, hơn nữa bên ngoài trời giá rét, lỡ như bị lạnh bệnh luôn thì làm sao?”

“Không sao đâu, em mặc đủ ấm mà, thêm nữa là có tài xế đưa em đi, không phải đi một mình.” Lâm Tập Tập đi đến bên cạnh vỗ vai an ủi Lý Ngọc, ngay sau đó lướt qua người nàng ấy định xuống lầu.

Lý Ngọc vội vàng đuổi theo cô: “Hay là chị đưa em đi.”

Lâm Tập Tập tỏ thái độ cứng rắn, nói: “Không cần, cơ thể chị yếu, ra ngoài nhất định sẽ phiền toái, chị ngoan ngoãn ở nhà đi, nếu ngủ không được thì niệm kinh, em sẽ về nhanh thôi.”

Khi Lâm Tập Tập xuống lầu, bà Trần đã gọi tài xế tới, đang khơi động xe. Lúc đi ra ngoài, bà Trần đưa cho cô một cái hũ sưởi ấm tay nhỏ bé tinh xảo bảo cô ôm, Lâm Tập Tập nói cảm ơn bà ta rồi ôm hũ sưởi ấm tay vội vàng lên xe.

Hai giờ đêm, bên ngoài tối đen như mực, không khí như đọng lại, hai cái đèn ô tô như hai thanh lợi kiếm, mạnh mẽ phá tan màn đêm phía trước.

Vì trên đường không có người qua lại nên tài xế chạy rất nhanh, chỉ vài phút đã tới hiện trường.

Lửa ở hiện trường đã bị dập tắt, nhưng khói đặc vẫn không ngừng bốc lên cuồn cuộn. May mà người làm trong tiệm thuốc phiện đều là thanh niên trẻ khoẻ, động tác bưng nước dập lửa cực kỳ nhanh nhẹn, cư dân lân cận sợ lửa lan đến nhà mình nên cũng hỗ trợ dập lửa suốt đêm, hiện trường nhốn nháo cả lên.

Lâm Tập Tập bảo tài xế đi tìm người phụ trách tiệm thuốc phiện tới, người phụ trách Tống Bình là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bụng phưỡn ra như có thai sáu tháng, vội vàng chạy tới báo cáo tình huống.

Dưới quyền Lâm Kính Đình có năm tiệm thuốc phiện lớn nhỏ, quy mô lớn có ba tiệm, có hai người phụ trách xử lý việc hàng ngày của năm tiệm này, một người là Tống Bình, người còn lại là Phương Kiệt. Có điều mấy ngày trước Phương Kiệt tự chủ trương đắc tội Quý Du Hồng, suýt nữa ảnh hưởng đến Lâm Tập Tập,  hắn ta có tật giật mình, không đợi Lâm Kính Đình ra tay mà tự chạy trốn trước, bây giờ nhân lực hai bên Lâm Kính Đình và Quý Du Hồng đều đang tìm hắn ta.

Tiệm thuốc phiện bên này vốn do Phương Kiệt phụ trách, nhưng sau khi hắn ta mất tích, Lâm Kính Đình đã giao cho Tống Bình toàn quyền phụ trách năm tiệm thuốc phiện, cho nên khi tiệm thuốc phiện xảy ra chuyện vào đêm nay, Tống Bình mới xuất hiện tại hiện trường đầu tiên.

Lâm Kính Đình tín nhiệm ông ta như vậy, có lẽ Tống Bình này cũng là người có bản lĩnh.



Lâm Tập Tập ôm hũ sưởi đứng cạnh xe, cô vốn muốn chạy qua xem cho rõ ràng tình hình, nhưng bị tài xế ngăn lại, cuối cùng cô chỉ có thể bảo tài xế gọi người phụ trách tới hỏi chuyện. Nhìn thấy Tống Bình mặt mày xám xịt cầm đèn pin chạy tới, Lâm Tập Tập không khỏi hỏi: “Quản sự Tống, ông không sao chứ, cứu hoả quan trọng nhưng cũng phải chú ý an toàn.”

Tống Bình lau mặt, kết quả hươ tay một cái trực tiếp biến thành mặt Bao Công, ông ta nói: “Tôi không sao, đám cháy vừa được dập tắt, vị trí bị cháy hẳn là sẽ không lan ra nữa.”

“Có biết vị trí cháy cụ thể ở đâu không?”

Tống Bình đáp: “Là mấy căn sương phòng, không có đồ gì quan trọng, nhưng nhà kho để thuốc phiện ở cách đó không xa, nếu chậm chút nữa thì thực không dám tưởng tượng tới hậu quả.”

Lâm Tập Tập cau mày, bàn tay đeo bao tay da nhẹ nhàng vuốt ve hũ sưởi ấm, hỏi: “Trong mấy căn sương phòng có đồ gì dễ cháy không? Tỷ như ánh nến, đèn dầu hoặc là đầu thuốc chưa tàn hết?”

Tống Bình không hề nghĩ ngợi, quyết đoán trả lời: “Tất nhiên không có, chỉ khi khách đến yêu cầu sương phòng thì chúng tôi mới đưa mấy đồ dùng cần thiết nhất vào thôi, khách đi rồi thì sương phòng sẽ được quét tước toàn bộ, không để lại bất kỳ món đồ linh tinh nào.”

Lâm Tập Tập nói: “Vậy có thể nói là không ngoại trừ khả năng có người phóng hoả?”

“Việc này tôi không rõ lắm, dù sao chúng tôi cũng không phải chuyên gia phá án.” Mặc dù Tống Bình có hoài nghi trong lòng, nhưng ông ta cũng không dám nói lung tung.

“Vậy phái người đi báo quan, đợi người bên quan tới điều tra, bây giờ chúng ta tập trung dập lửa thôi.”

Tống Bình nói: “Đã phái người đi, nhưng chưa có ai tới.”

Hai người đang nói chuyện, Lâm Tiêu được người phái đi truyền tin dùng xe đưa tới. Lâm Tiêu nhìn thấy Lâm Tập Tập cũng ở hiện trường, không khỏi nhíu mày: “Sao cô cũng tới, bây giờ trời rét lắm.”

Lâm Tập Tập bảo: “Dù sao cũng tới rồi.”

Cô lại kể lại những tin tức vừa biết được từ chỗ Tống Bình cho Lâm Tiêu một lần. Lâm Tiêu nói: “Tuy không lan đến nhà kho, nhưng vì sự an toàn, vẫn nên bảo người dọn thuốc phiện đến nơi an toàn thì hơn.”

Lâm Tập Tập liên tục gật đầu, vừa rồi cô cũng nghĩ đến chuyện này, lập tức quay đầu căn dặn Tống Bình mau đi làm.

Nhưng tiệm thuốc phiện chỉ có bao nhiêu đó người, vừa múc nước dập lửa, vừa dọn thuốc phiện, căn bản là cáng đáng không nổi, cuối cùng cả tài xế và Lâm Tiêu cũng đều vào hỗ trợ. Lâm Tập Tập vốn cũng muốn qua giúp, nhưng đám đàn ông kiểu gì thì kiểu cũng không chịu cho cô vào, cô đành phải đứng ở nơi tránh gió giám sát.

Qua một lúc, lại có mấy chiếc ô tô chạy nhanh tới, đều là xe jeep quân dụng, Lâm Tập Tập tưởng là người của cảnh sát tới nên ra đón, kết quả ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy Quý Du Hồng đi tuốt đằng trước.

Quần bộ đội phối với ủng ống, thân trên là áo khoác da dày dặn ngắn đến thắt lưng, quả thực là đẹp mất tình anh em. Dáng vẻ anh bước dài đến chỗ cô hệt như người mẫu trong TV.

Nửa đêm ra ngoài mà ăn mặc mát mẻ như thế, định đi quyến rũ ai?

Khi đến bên cạnh cô, Quý Du Hồng sốt ruột hỏi: “Không bị lạnh chứ?”

Lâm Tập Tập lắc đầu, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”



Quý Du Hồng trả lời: “Lúc cấp dưới của anh truy theo dấu vết của Phương Kiệt thì phát hiện bên này cháy nên trở về báo cáo với anh, anh nghĩ anh trai em không có ở nhà, em nhất định sẽ chạy tới đây, nên anh tới.”

Lâm Tập Tập gật đầu, nhìn thấy vài người đứng sau lưng anh, bèn nói: “Nếu anh mang theo cấp dưới thì mau bảo bọn họ đến nhà kho hỗ trợ dọn thuốc phiện đi, mấy thứ đó mà cháy thì phiền phức lắm.”

Quý Du Hồng nghe xong lập tức xoay người chỉ huy cấp dưới đi vào hỗ trợ, cũng bảo bọn họ nghe theo chỉ dẫn của người phụ trách hiện trường.

Đột nhiên có nhiều người tới hỗ trợ như vậy, bất kể là dập tắt lửa hay dọn hàng, đều được tiến hành nhanh hơn. Quý Du Hồng xót thay Lâm Tập Tập, bảo cô vào trong xe, trong đó ấm áp hơn, nhưng Lâm Tập Tập không nghe khuyên bảo, một hai đòi phải đứng ở hiện trường giám sát, Quý Du Hồng không còn cách nào, đành phải đứng cùng cô.

Lâm Tập Tập bảo: “Vừa rồi anh nói cấp dưới của anh lần theo tung tích của Phương Kiệt? Tiệm thuốc phiện này của em tự nhiên bốc cháy, liệu có phải Phương Kiệt làm không?”

Quý Du Hồng ngẫm lại, nói: “Không ngoại trừ khả năng này, theo lời cấp dưới anh nói, cậu ta cũng là nhận được tin tức bảo Phương Kiệt lui tới vùng này nên mới chạy tới, lúc ấy bên này các em đã bốc cháy rồi, người làm cũng vội vàng dập lửa.”

Lâm Tập Tập nghiến răng nghiến lợi: “Nếu tìm được hắn ta, nhất định không thể tha dễ dàng!”

Mãi đến gần sáng lửa mới được dập hoàn toàn, thuốc phiện cũng được rời đi toàn bộ, lúc này Lâm Tập Tập mới được Quý Du Hồng đưa về nhà.

Quý Du Hồng không yên tâm bảo: “Trở về phải nghỉ ngơi cho tốt, anh thấy Lâm Tiêu kia cũng tự gánh vác được, việc giải quyết hậu quả cứ để anh ta làm đi.”

Lâm Tập Tập ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, em nghe anh.”

Quý Du Hồng nhịn không được mà cởi bao tay ra, duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, xong mới thoả mãn mà để cô xuống xe.

Lâm Tập Tập ở ngoài bị lạnh cả buổi tối, vừa mệt vừa buồn ngủ, về đến nhà nói mấy câu với Lý Ngọc xong là về phòng ngủ bù luôn. Lý Ngọc cũng thức cả đêm, giờ nghe lửa bên tiệm thuốc phiện đã được dập, tổn thất cũng không lớn lắm mới hoàn toàn yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Lâm Tập Tập ngủ một giấc đến tận chiều, nếu không phải đói bụng quá thì cũng chẳng nhớ ra. Cô lật người, gọi Thuý Bình vài tiếng nhưng không ai đáp lại, lúc này cô mới lười biếng xoay người xuống giường, nhìn đồng hồ trên bàn trang điểm, đã là buổi chiều, không biết tiệm thuốc phiện thế nào rồi, lát nữa ăn gì đó xong lại sang xem thử.

Rửa mặt xong, nghĩ định ra ngoài nên Lâm Tập Tập mở tủ quần áo chọn một bộ đồ ra ngoài, mặc chỉnh tề xong mới ra khỏi phòng xuống lầu.

Cô vừa xuống cầu thang vừa gọi vọng xuống lầu: “Chị dâu? Thuý Bình?” Không nghe ai đáp lại, cô lại gọi: “Bà Trần? Bà Trần, tôi muốn ăn cháo hải sản.”

Dưới lầu vẫn không ai đáp lại, cô thầm thấy kỳ lạ, dường như hôm nay trong nhà yên tĩnh quá, chẳng lẽ ra ngoài hết rồi? Không thể nào!

Xuống tới dưới, phát hiện những người khác trong nhà đều đứng trong phòng khách như cọc gỗ, không khỏi tò mò hỏi: “Sao mọi người ai cũng…” Chưa nói hết câu, cô đã trừng lớn hai mắt nhìn người đàn ông ngồi giữa sô pha.

Đó là… Lâm Kính Đình.

“Anh… Anh, sao anh… Về rồi?” Lâm Tập Tập sợ tới mức cà lăm, nghĩ thầm còn chưa hết 49 ngày mà, sao lão hoà thượng đã thả anh ta ra rồi?

Lâm Kính Đình đầu trọc khoanh tay, nét mặt lạnh lùng nói: “Sao, chẳng lẽ tôi không được về à?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play