*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ys
Roi quất ngựa liến thoắng, thúc giục nó gia tăng tốc độ, tiếng gió gào thét bên tai như quỷ khóc sói gào, hệt như nhạc nền trong phim điện ảnh, thần kinh toàn thân Lâm Tập Tập căng lên.
Vì có người đuổi theo phía sau, trên tay bọn chúng còn có cả súng nên Quý Du Hồng không dám thúc ngựa chạy trên đường phẳng, như vậy thì biến thành mục tiêu quá rõ ràng, bèn thúc ngựa dọc theo con đường nhỏ chạy vào khu rừng nhỏ bên cạnh, rừng cây không rậm rạp nhưng ít nhất cũng có tác dụng che chắn.
Lâm Tập Tập ngồi nghiêng người nên không vững, tuy vẫn luôn ôm chặt Quý Du Hồng nhưng lâu dần cũng không chịu nổi, chờ sau khi ngựa chạy vào rừng, Quý Du Hồng hô một câu: “Ngồi cho vững!” Rồi thuận thế nâng eo cô lên để cô chuyển mình ngồi quay mặt về phía trước, quả thật giống như biểu diễn xiếc vậy.
Con ngựa chạy xóc nảy làm Lâm Tập Tập chỉ vừa mới học cưỡi ngựa có chút không chịu nổi, nhưng tình thế nguy cấp, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Bọn họ thúc ngựa chạy trốn càng nhanh, người phía sau càng đuổi theo sát, đoàn người ngươi chạy ta đuổi, thỉnh thoảng làm đám chim rừng hoảng sợ bay đi, Lâm Tập Tập chỉ mới thấy cảnh mạo hiểm kích thích thế này trên TV mà thôi, không ngờ đến một ngày mình lại có cơ hội tự trải nghiệm một phen, quả thực ngay cả linh hồn cũng run rẩy.
“Sao anh biết bọn họ có súng?” Lâm Tập Tập quay đầu lại hỏi, không ngờ cô vừa mới dứt lời thì phía sau đã truyền đến hai tiếng súng vang kinh thiên động địa, âm thanh kia giống như hai quả pháo lớn nổ tung vậy, lập tức doạ cô sững người.
Đúng lúc này giọng nói Quý Du Hồng vang lên bên tai cô: “Bây giờ cô cũng biết bọn họ có súng rồi đấy.”
Lâm Tập Tập gật gật đầu, nắm chặt tay vịn trước yên ngựa(1), mặt mũi trắng bệch, cảm tưởng như trái tim sắp vọt ra ngoài đến nơi.
Quý Du Hồng trầm giọng nói bên tai cô: “Đừng sợ, cô nắm chặt dây cương, điều khiển ngựa chạy thẳng về phía trước.” Cho dù đang trong tình cảnh nguy cấp thì giọng anh vẫn bình tĩnh vững vàng, mang theo loại sức mạnh khiến người ta yên lòng.
Lâm Tập Tập nghe lời cầm lấy dây cương, giờ đây mới muộn màng nhận ra anh đang muốn cô khống chế ngựa, vậy mà lại vào thời điểm thế này…
“Tôi tôi tôi…” Một câu tôi tôi tôi Lâm Tập Tập còn chưa nói xong, Quý Du Hồng đã quyết đoán buông tay ra.
“!!!” Lâm Tập Tập lập tức thấy nghi ngờ nhân sinh.
Quý Du Hồng giao an nguy của hai người vào tay cô một cách nhẹ nhàng như thế, Lâm Tập Tập thực sự rất căng thẳng như có ngọn núi đè lên người, lại nghĩ tới anh làm như vậy có lẽ có lí do của anh nên không dám hỏi nhiều, cắn chặt răng nắm chắc dây cương, hồi tưởng lại những động tác thiết yếu Quý Du Hồng đã dạy cô trước đó, cố hết sức ổn định con ngựa và điều khiển nó tiếp tục phi nước đại về phía trước.
Trong tiếng gió gào thét, cô lờ mờ nghe thấy anh khẽ cười khen mình: “Giỏi quá.”
Vào thời điểm thế này rồi còn có tâm trạng đùa giỡn, người này rốt cuộc là quá mạnh hay là gan quá lớn?
Lâm Tập Tập chuyên chú nhìn con đường phía trước, cảm nhận thấy dường như Quý Du Hồng đang hành động gì đó, ngay sau đó bên tai tức thì vang lên tiếng súng vang dội trong ký ức, Lâm Tập Tập khiếp sợ, bàn tay nắm chặt dây cương cũng run theo, hoá ra Quý Du Hồng buông tay là muốn phản kích.
Tiếng động cực lớn làm con ngựa hơi hoảng, nó càng thêm liều mạng chạy như điên về phía trước, dù trên tay có đeo bao tay rồi thì Lâm Tập Tập vẫn cảm thấy lòng bàn tay bị cọ đau điếng. May mà sau khi Quý Du Hồng bắn hai phát đạn, thấy người đuổi theo bị tuột lại một đoạn khá xa, lúc này mới xoay người cầm lại dây cương.
Chạy thêm một đoạn đường nữa, ngay khi Lâm Tập Tập cho rằng bị họ đã thoát khỏi nguy hiểm thì tiếng súng phía sau lại vang lên, lần này tiếng súng dữ dội hơn, đùng đùng đùng vang lên không ngừng, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng viên đạn phá không mà đến, bắn trúng cây cối gần cô.
Quý Du Hồng đành giao dây cương cho cô một lần nữa, xoay người tiếp tục phản kích.
Lâm Tập Tập chỉ nghe động tĩnh phía sau thôi đã biết tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, lúc này Quý Du Hồng dường như kêu lên một tiếng, thế nhưng lại nạp đạn vào tiếp tục phản kích.
Có phải anh trúng đạn rồi không? Lâm Tập Tập hoảng sợ suy đoán, có điều không dám quay đầu, chỉ có thể điên cuồng thúc ngựa chạy thục mạng.
Sau khi lao ra khỏi rừng cây, đằng trước trống trải, ngước mắt nhìn lên, cách đó không xa xuất hiện một thôn nhỏ nhà cửa thưa thớt, Lâm Tập Tập mừng như điên, quay đầu lại nói với Quý Du Hồng: “Đằng trước có một cái thôn!”
Quý Du Hồng bảo: “Qua đó đi.”
Dù anh không nói, Lâm Tập Tập cũng muốn qua đó, đến nơi đông người sẽ an toàn hơn một chút.
Quả nhiên, sau khi bọn họ tiến vào phạm vi thôn trang, những người vốn đang đuổi theo họ lượn lờ quanh khu rừng một lúc rồi quay đầu rút lui.
Bọn họ lại đi về phía trước thêm một đoạn nữa, xác định không có ai đuổi theo phía sau, Quý Du Hồng mới dừng ngựa, hai người xuống ngựa. Giờ đây Lâm Tập Tập mới nhớ khoảnh khắc kinh hồn ban nãy, vội vàng hỏi Quý Du Hồng: “Có phải anh bị thương không?”
Quý Du Hồng cố sức tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, duỗi thẳng chân cho cô xem, đôi bốt da cao cổ vốn được đánh sáng bóng nay đã bị thủng một lỗ, máu tươi chậm rãi chảy ra từ cái lỗ nhỏ bị thủng ấy, Lâm Tập Tập kinh sợ hét lên, vội vã ngồi xổm xuống xem xét: “Anh trúng đạn rồi!”
Quý Du Hồng thấy dáng vẻ kinh hoảng của cô, vội an ủi: “Đừng sợ, viên đạn không kẹt lại bên trong.”
“Nhưng anh phải mau chóng cầm máu.” Hốc mắt Lâm Tập Tập ửng đỏ nói.
“Ừ, chúng ta vào thôn xem có có đại phu ở địa phương nào không.” Khi Quý Du Hồng nói câu này anh có hơi không ổn, sau đó lấy khăn tay ra, quấn qua loa lên miệng vết thương.
Lâm Tập Tập đoán anh hẳn là đau lắm: “Vậy anh lên ngựa đi, tôi dắt ngựa qua đó.”
Quý Du Hồng gật gật đầu, dưới sự trợ giúp của Lâm Tập Tập, anh miễn cưỡng lên ngựa một lần nữa.
Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ không khí càng lúc càng lạnh, cách đó không xa, khói trắng lượn lờ trên ống khói các căn nhà, Lâm Tập Tập dắt ngựa đi từng nhà gõ cửa, hai nhà trước thấy người lạ đến, lại còn mặc quân trang đều vội đóng cửa, mãi đến căn nhà thứ ba, một ông chú già lớn tuổi ra mở cửa, Lâm Tập Tập không hy vọng quá nhiều mà nói với ông ấy: “Đại thúc, hai anh em chúng tôi gặp phải bọn mã phỉ trên đường, anh tôi bị thương rồi, có thể mượn chỗ của ngài nghỉ ngơi một lúc không?”
Đại thúc nương theo ánh chiều tà mờ ảo nhìn bọn họ, không do dự mà gật đầu cho bọn họ vào nhà luôn.
Lâm Tập Tập bị đóng cửa từ chối hai lần, khó khăn lắm mới gặp được người có lòng tốt, suýt thì mừng khóc, liên tục nói lời cảm ơn xong thì đỡ Quý Du Hồng vào nhà.
Ngôi nhà rất thấp và tồi tàn, không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giường gỗ đơn sơ dùng hai băng ghế dài, cộng thêm vài tấm ván gỗ tạo thành cạnh vách tường, giữa nhà có một cái bàn bốn cạnh, kế bên bàn có hai cái ghế dài, trên bàn đặt một ngọn đèn dầu, ánh sáng rất yếu, chỉ cần có một luồng không khí lưu chuyển thôi là đốm lửa kia sẽ lay động không ngừng, lúc mờ lúc tỏ.
Lâm Tập Tập đỡ Quý Du Hồng để anh ngồi trước bàn, lúc này mới xoay người hỏi đại thúc: “Xin hỏi trong thôn có đại phu chân trần(2) không? Anh tôi bị thương rồi, cần người đến cầm máu giúp.”
Đại phu chân trầnBác sĩ (đại phu) được chính phủ đào tạo để khám chữa bệnh cho dân làng ở vùng sâu vùng xa, nơi mà các bác sĩ được đào tạo chính qui ít đặt chân đếnĐại thúc cau mày, nói: “Có thì có, nhưng không biết có tác dụng gì với vết thương của các người không nữa.”
Lâm Tập Tập vội vàng lên tiếng: “Chỉ cần có thể tiêu viêm cầm máu là được, những việc khác chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Nói xong cô lấy 5 đồng đại dương từ trong túi ra, ngẫm nghĩ một chốc rồi lấy thêm 5 đồng nữa, cuối cùng đưa 10 đồng đại dương cho đại thúc: “Đại thúc, ông cầm số tiền này đi.”
Đại thúc nhìn tiền trong tay Lâm Tập Tập, hoảng sợ, vội nói: “Không không không, chỉ đi xin chút thảo dược cầm máu thôi, không cần tiền đâu.”
Lúc này Quý Du Hồng mới mở miệng nói: “Ông cầm đi, phiền ông giúp chúng tôi tìm chút thức ăn nữa.” Cũng không biết có phải do Quý Du Hồng mặc quân trang không mà lại có chút uy nghiêm của nhà quan, đại thúc nghe anh nói như vậy mới nơm nớp lo sợ nhận lấy số tiền, sau đó lập tức nói với bọn họ: “Các người chờ một lát nhé, tôi đi tìm thuốc và đồ ăn về.”
Lâm Tập Tập nói: “Cảm ơn.”
Chờ đại thúc đi khỏi, Lâm Tập Tập mới cầm đèn dầu ngồi xổm xuống nhìn miệng vết thương của anh, máu đã nhuốm đỏ chiếc khăn tay bên ngoài, cô nhíu mày nói: “Anh phải cởi giày ra.”
“Vãn Nhi.” Quý Du Hồng đột nhiên nhẹ giọng gọi tên cô, đợi cô ngẩng đầu cùng anh đối mặt, anh mới nói: “Đêm nay có thể chúng ta sẽ không về nhà kịp, cô không sợ sao?”
Lâm Tập Tập lắc đầu: “Có anh ở đây, tôi không sợ.”
Quý Du Hồng mím môi, thở dài một tiếng: “Xin lỗi, liên luỵ cô rồi.”
Lâm Tập Tập đặt đèn dầu lên bàn rồi ngồi xổm xuống giúp anh cởi giày, nghe anh nói như vậy, cười nhạt đáp: “Sao anh biết bọn họ đến vì anh? Nói không chừng là đến vì tôi đấy?”
Quý Du Hồng không hề nghĩ ngợi nói: “Những người đó nhất định là nhắm vào tôi, bọn chúng có súng, có ngựa cao lớn, hẳn là mã phỉ gần đây, biết rõ tôi là quân nhân mà vẫn đuổi theo không buông, thậm chí còn nổ súng lộ rõ ý định mưu sát, bây giờ có rất nhiều mã phỉ kinh doanh mua bán đầu người.”
“Vậy đêm nay bọn họ sẽ còn đến nữa sao?”
“Vừa rồi bọn họ loanh quanh ở lối vào thôn rồi rút lui, hẳn là có điều kiêng kỵ, thế nhưng đêm nay chúng ta vẫn phải cẩn thận.”
Lâm Tập Tập nghe anh phân tích chí lí, rõ ràng nên không phản bác, cúi đầu giúp anh cởi đôi bốt cao cổ, ống quần và vớ bên trong đã sớm bị máu thấm ướt.
Không bao lâu sau, đại thúc mang theo thảo dược và một ít đồ ăn về, Lâm Tập Tập đặc biệt nhìn đống đồ ăn một cái, phát hiện bên trong có khoai lang đỏ, mì sợi, thịt khô, rau dưa, thậm chí còn có một con gà sống, xem ra đại thúc đã cầm tiền thu mua toàn bộ đồ trong thôn.
“Đây là thuốc trị thương đại phu đưa, dùng nước thuốc này rửa miệng vết thương trước rồi giã nhuyễn thảo dược đắp lên.” Những lời này là đại thúc nói với Lâm Tập Tập, tuy Lâm Tập Tập tự xưng hai người là anh em, nhưng đại thúc dùng ánh mắt của người từng trải, liếc một cái đã nhìn thấu, bọn họ chắc chắn là đôi vợ chồng son, nói không chừng là vì bỏ trốn nên mới bị thương…
Lâm Tập Tập cầm lấy chiếc cối giã thuốc nhỏ mà đại thúc đưa cho, liên tục nói lời cảm ơn, đại thúc lại nói: “Đường ngoài thôn không dễ đi, trời tối càng dễ xảy ra chuyện, đêm nay hai người tạm ở đây một đêm đi, sáng mai rời đi cũng không muộn, trước cửa có một cái bếp lò bằng đất, hai người có thể tự nhóm lửa nấu cơm.”
Quý Du Hồng hỏi ông ấy: “Xin hỏi đại thúc, từ thôn đi về hướng Đông có phải có quân doanh không?”
Đại thúc gật gật đầu, nói: “Cách hơn hai mươi dặm.”
“Sáng mai đại thúc có thể tìm một người đến quân doanh báo tin giúp tôi không?”
Người dân bình thường nghe thấy quân đội vẫn có chút sợ, đại thúc do dự một chút, nói: “Sáng mai tôi tự đi.”
Lâm Tập Tập lại chuẩn bị bỏ tiền ra cảm ơn ông ấy, lần này bị ông ấy quyết đoán từ chối: “Các người đã cho nhiều tiền lắm rồi.”
Chờ đại thúc rời đi, lúc này Lâm Tập Tập mới bắt đầu thu xếp giúp Quý Du Hồng đắp thuốc, trong lúc giã thuốc cô nhận ra: Đêm nay bọn họ phải qua đêm chung một căn phòng!
_______
1 dặm Trung Quốc = 0.5km => 20 dặm = 10km. ( 🥶 Người xưa đi bộ giỏi ghê)
Tay vịn trước yên ngựa: