“Mười dặm cảnh đẹp nơi Tần Hoài, miếu Phu Tử ở bờ Bắc sông Tần Hoài, đều là những nơi chị thường xuyên lui tới khi còn nhỏ, lúc vẫn chưa học cầm bút, cha chị dẫn chị và chị của chị đi tế bái Khổng Phu Tử, hy vọng bọn chị sau này có thể tri thư đạt lý, lúc hứng lên, cha chị còn thuê một con thuyền nhỏ đi dọc theo sông Tần Hoài, thưởng thực cảnh đẹp hai bên bờ, đó là chuyện mà chị và chị của chị thích nhất.”
Khi xe đi qua sông Tần Hoài, Lý Ngọc nhìn cảnh sắc quen thuộc bên ngoài, sắc mặt thả lỏng, đĩnh đạc mà nói, đây là lần đầu tiên Lâm Tập Tập nghe thấy nàng ấy nói nhiều như vậy, hoá ra không phải nàng ấy trời sinh ít nói, chỉ là giấu đi tâm sự mà thôi.
“Lần này có thể tới Kim Lăng, chị dâu phải giới thiệu cho em nhiều nơi có cảnh đẹp mới được đó, mẹ đã nói rồi, chờ em tới bên này chơi đủ là phải lập tức trở về thành thân.”
Lý Ngọc cười nói: “Nói không chừng đến đây sẽ tìm được lang quân như ý đấy.”
Lâm Tập Tập bị trêu chọc cũng không thẹn thùng, trong lòng lại nghĩ: Cô sẽ không kết hôn ở thế giới này.
Xe dọc theo đường Trường Nhạc chạy về phía trước, cảnh sắc bên đường cũng không phồn hoa như Lâm Tập Tập tưởng tượng, nhưng là một trong những cố đô, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ huy hoàng năm đó thông qua các kiến trúc như cửa thành, tường thành.
Lâm Kính Đình rời Tô Thành sớm hơn các cô hai ngày, khi ấy Lâm Tập Tập tìm anh ta, nói lần này cùng Lý Ngọc đến Giang Nam ở một khoảng thời gian, là muốn ở trong dinh thự nhà họ Lâm, lúc ấy Lâm Kính Đình có hỏi một câu: “Là ý của chị dâu em?”
Lâm Tập Tập trả lời anh ta: “Mặc kệ là ý của ai, lần này chị dâu đi, nhất định phải ở dinh thự, như vậy mới không quá mất mặt, còn những cô gái ở trong dinh thự kia, anh tự sắp xếp đi nơi khác đi.”
Dinh thự nhà họ Lâm là nơi xa hoa nhất mà Lâm Kính Đình đặt mua ở Nam Kinh, Lý Ngọc thân là chính thê, nếu đến nhất định phải vào ở.
Dù những người phụ nữ khác của Lâm Kính Đình đã ở trong đó thì cũng chỉ là danh không chính ngôn không thuận, tất nhiên là phải nhường chỗ.
Sở dĩ Lâm Tập Tập để ý như vậy, là vì cô biết, cô gái ở trong dinh thự nhà họ Lâm rất lợi hại.
Dinh thự nhà họ Lâm nằm bên sông Tần Hoài, gồm hai toà nhà ba tầng xây dựng theo lối kiến trúc châu Âu, trước có đình viện, sau có hoa viên, đứng ở trên lầu còn có thể trông ra sông Tần Hoài xa xa, vị trí cực kỳ đẹp.
Hai chiếc xe lần lượt vào cửa lớn, cuối cùng dừng trước bậc thang tại nhà chính, Lâm Tập Tập mở cửa bước xuống xe trước, đứng thẳng người lười nhác vươn vai, nhìn ngó xung quanh, lúc sau mới xoay người đỡ Lý Ngọc ra.
Có thể trở lại cố hương quen thuộc, khí sắc của Lý Ngọc tốt hơn rất nhiều, khoé miệng cũng cong lên mỉm cười, nhìn thấy kiến trúc châu Âu trước mắt, nhịn không được mà thấp giọng tán thưởng một câu: “Thật đẹp.”
Lâm Tập Tập cười ha ha: “Đúng là rất đẹp, em thích.” Ở Lâm viên trong nhà họ Lâm nhiều ngày, cô sắp quên mất bộ dạng của xã hội hiện đại là thế nào rồi, biệt thự lớn thời thương như vậy, bên trong hẳn là có bồn tắm và bồn cầu tự hoại.
Một bà lão gầy nhỏ đứng ở bậc thang, bày ra dáng vẻ tươi cười thân thiết, thấy Lập Tập Tập và Lý Ngọc xuống xe lập tức cười nói: “Phu nhân, tiểu thư đi đường vất vả, mau về phòng nghỉ ngơi, ăn chút trà bánh.”
Tuy Lâm Tập Tập đoán được bà ta là quản gia của dinh thự nhà họ Lâm, nhưng vẫn hỏi: “Bà là?”
“Bẩm tiểu thư, tôi là quản gia của dinh thự nhà họ Lâm, họ Trần, vì tuổi không còn nhỏ nữa, mọi người đều gọi tôi một tiếng bà Trần.” Bà trần giới thiệu thân phận của mình với cô.
Lâm Tập Tập cũng biết điều mà gọi một tiếng “Bà Trần”.
Bà Trần phân phó cho người khác dỡ hành lý, bởi vì không biết ở lại bao lâu, lại sắp vào đông nên quần áo mang theo đều dày nặng, cho nên lần này hành lý của hai người thật sự không ít, mỗi người còn mang theo một người hầu, Lâm Tập Tập hiển nhiên là mang theo Thuý Bình khôn khéo và có năng lực.
Hai người hầu này hướng dẫn công nhân dọn hành lý, Lâm Tập Tập và Lý Ngọc đi theo bà Trần vào phòng.
Tuy Lâm Tập Tập cảm thấy dinh thự này xây rất tinh tế, nhưng dù sao cũng đã nhìn quen kiến trúc hiện đại rồi, không thấy kinh ngạc cho lắm, còn Lý Ngọc lại hoàn toàn không giấu được tò mò, đôi mắt như hạt châu nhìn khắp nơi, thế nhưng thân là tiểu thư khuê các, nhận được các loại giáo dưỡng nên không có vẻ quá thất lễ.
Bà Trần dẫn các cô đến đại sảnh rồi phân phó người hầu bưng trà bánh điểm tâm lên, bây giờ vẫn chưa đến giờ cơm chiều, sợ tiểu thư và phu nhân đói bụng, nói ăn xong trà bánh sẽ dẫn các cô đi xem phòng ở.
Dinh thự nhà họ Lâm không chỉ có bề ngoài là phong cách châu Âu, mà trang trí và đồ dùng bên trong cũng được rập khuôn hoàn toàn, đẹp đẽ và sang trọng.
Lâm Tập Tập mới vừa ngồi xuống đã thấy một người phụ nữ trên lầu hai chậm rãi đi xuống, dáng người thon thả, trang điểm tinh tế, tóc uốn xoăn, mặc váy âu phục, đeo giày cao gót, đẹp thì đẹp đó, nhưng khoé mắt đuôi mày lại quá mức quyến rũ, vừa nhìn là biết không phải cô gái đứng đắn.
Đối phương nhìn thấy các cô đến, cười như không cười mà nói: “Nha, đến nhanh như vậy sao? Tôi còn chưa dọn xong đồ đâu.”
Lý Ngọc ngồi trên sô pha, mím môi không hé răng, tuy sớm biết chồng mình ở bên ngoài thu không ít vợ bé, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đụng mặt, trong lòng chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Đây là ra oai phủ đầu với bọn cô sao? Bọn cô đến muộn hơn Lâm Kính Đình hai ngày, hai ngày này còn chưa đủ cho ả thu dọn đồ đạc? Rõ ràng là cố ý đụng mặt với bọn cô mà.
Lâm Tập Tập cười lạnh nói: “Nếu thu dọn xong rồi thì mau đi đi chứ, có kéo dài thời gian thì vẫn phải đi thôi mà?”
Cô gái kia sửng sốt, ả vốn định so đo với chính phòng một phen, không ngờ người công kích lại là cô gái nhỏ bên cạnh, cô hẳn là em gái bảo bối của Lâm Kính Đình.
“Xem cô nói kìa, tôi là lo lắng các cô không quen phòng ở đây và một vài nơi cần chú ý, nên mới chờ các cô đến để giải thích thôi.” Cô gái kia dẫm lên giày cao gót, lắc cái eo nhỏ đi xuống cầu thang, tư thế như thể nữ chủ nhân của dinh thự nhà họ Lâm.
Lâm Tập Tập khoanh tay trước ngực, ngồi thẳng người, dù bận vẫn ung dung nói: “Vậy không cần, nếu có chỗ nào không hài lòng, tôi sẽ bảo anh tôi sửa.”
Cô gái vẫn luôn ở trong dinh thự nhà họ Lâm, trong truyện đã sớm đề cập đến, ả tên là Phương Ni, từ khi Lâm Kính Đình tới Nam Kinh làm ăn đã đi theo anh ta, ban đầu chỉ là tình nhân lúc rảnh rỗi, nhưng Phương Ni là một ả đàn bà có dã tâm, dần dà, Lâm Kính Đình cũng đồng ý cho ả đến dinh thự nhà họ Lâm ở, sau lại còn rót tiền cho ả kinh doanh, vì mang trên mình danh nghĩa sản nghiệp nhà họ Lâm, cho nên việc làm ăn rất phát đạt.
Nếu chỉ là như vậy, Lâm Tập Tập sẽ không để ý, nhưng cô biết, sau này Phương Ni cũng góp một phần vào việc Lâm Kính Đình đi theo Nhật Bản, bởi vì ả đã cấu kết với người Nhật Bản từ lâu.
Muốn giúp Lâm Kính Đình tẩy trắng, Phương Ni tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Lâm Kính Đình nữa.
Đuổi ả khỏi dinh thự chỉ là bước đầu mà thôi, Phương Ni không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy, bằng không thì hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này ra oai phủ đầu với các cô.
Phương Ni đi đến bên sô pha, quét mắt nhìn Lý Ngọc một cái, sau đó ánh mắt dừng mắt tại người Lâm Tập Tập: “Lâm tiểu thư, chúng ta đã từng gặp nhau sao?”
Lâm Tập Tập đáp: “Không có.”
Phương Ni cười nói: “Vậy tôi thật sự nghĩ không ra, địch ý của Lâm tiểu thư đối với tôi đến từ đâu?”
Lâm Tập Tập cũng cười cười: “Lập trường bất đồng mà thôi, chờ ngày nào đó anh tôi gật đầu chính thức nhận cô vào nhà họ Lâm, cô kính trà cho chị dâu tôi thì chúng ta sẽ nói chuyện tử tế.”
“Cô…”
Phương Ni muốn cãi nhau, nhưng thân phận của Lâm Tập Tập lại khiến ả kiêng kỵ vài phần, Lâm Tập Tập nói đúng, danh phận là điểm yếu của ả, danh không chính ngôn không thuận, cãi nhau với cô có vẻ không được tự tin.
Vốn muốn ra oai phủ đầu với các cô, không ngờ lại bị một cô gái nhỏ chèn ép, Phương Ni không cam lòng, nhưng cũng đành bất lực, cuối cùng chỉ có thể mang theo người hầu tuỳ thân thở phì phì mà đi.
Đám người đi xa, Lý Ngọc mới nói: “Em lợi hại quá.”
Lâm Tập Tập cười cười: “Là chị không biết nóng nảy thôi.”
Bà Trần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tựa như màn giương cung bạt kiếm vừa rồi chưa từng xảy ra, chờ người hầu bưng trà bánh lên, bà ta mới cười tủm tỉm mời hai người ăn điểm tâm.
Lâm Tập Tập ngước mắt nhìn bà ta, một bà lão trông mặt có vẻ hiền từ nhưng lại không phải đèn cạn dầu.
Buổi tối Lâm Kính Đình trở về, Lâm Tập Tập nhìn cái đầu cạo trọc của anh ta, nhịn không được mà cười ha ha không ngừng, cười xong còn đạo đức giả khen kiểu tóc của anh ta đẹp.
Lâm Kính Đình sờ soạng cái đầu trọc của mình một phen, nhếch mép cười: “Đẹp hay không anh tự biết!”
Kẻ nịnh nọt vỗ mông ngựa tiêu chuẩn Lâm Tập Tập lại giảo biện nói: “Đầu trọc cũng tốt hơn so với bím tóc dài lúc trước.”
Lâm Kính Đình lại đấu khẩu với Lâm Tập Tập vài câu, tuyệt không nhắc một chữ nào đến Phương Ni, không rõ là thật sự không biết hay giả vờ không biết. Nếu anh ta không đề cập tới, Lâm Tập Tập sẽ càng không nhắc, một người ba người hoà thuận vui vẻ ăn bữa tối thịnh soạn.
Trong bữa ăn, Lâm Kính Đình nói với Lý Ngọc: “Em chuẩn bị một chút, sáng mai đưa em đến phủ Tuần Phủ, em hẳn là rất nhớ mong cha mẹ.”
Lý Ngọc hốc mắt đỏ hoe gật gật đầu, nàng ấy gả xa đến Tô Thành, quanh năm suốt tháng không có cách nào về nhà mẹ đẻ, hiện giờ trở lại Nam Kinh, lại hơi cảm thấy rụt rè.
Lâm Kính Đình nói xong, lại nói với Lâm Tập Tập: “Em cũng theo, nếu đã tới thì đi ra mặt đi.”
Lâm Tập Tập không trì hoãn, lảnh lót đồng ý: “Em biết rồi.”
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau Lâm Tập Tập dậy rất sớm, Thuý Bình lấy mấy bộ quần áo cho cô chọn, cuối cùng chọn một bộ hoa văn màu xanh lá cây sẫm, bởi vì bên ngoài gió lớn, Thuý Bình đưa cho cô thêm một cái áo khoác dài cùng màu.
Trang điểm xong liền xuống lầu, dưới lầu Lâm Kính Đình và Lý Ngọc đã ở phòng ăn ăn sáng, Lâm Tập Tập chào hỏi rồi theo bọn họ ngồi vào bàn, bà Trần nhanh chóng bưng một chén cháo tổ yến long nhãn cho cô.
Lâm Tập Tập không ngờ bà Trần lại chu đáo như vậy, còn hỏi thăm xem cô thích ăn món gì, không khỏi cười tủm tỉm cảm ơn, tâm trạng tốt ngày hôm nay cũng bắt đầu từ chén cháo tổ yến này.
Phủ Tuần Phủ và dinh thự nhà họ Lâm ở cùng khu, lái xe qua chỉ mất mười phút, ba người ở trên xe còn chưa nói được mấy câu, xe đã đã dừng ở bên hông cổng phủ Tuần Phủ.
Lâm Tập Tập mới vừa xuống xe, đứng vững trên bậc thang đã nghe phía xa truyền đến tiếng vó ngựa, lập tức giương mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một đội người hùng dũng oai vệ, uy phong lẫm liệt hướng về phía cô, cuối cùng dừng lại cạnh xe bọn cô.
Người đàn ông dẫn đầu còn rất trẻ, bộ quân phục màu xanh lá cây mô phỏng theo quân đội Đức khiến dáng người anh rắn chắc đĩnh đạt lạ thường, cái mũ có vành lớn trên đầu che gần hết trán, để lộ ra mày kiếm xếch lên và đôi mắt hổ sắc bén.
Hông mang thắc lưng vũ trang, roi da trên tay, chân đi ủng cao, dáng vẻ quan quân tiêu chuẩn, đẹp đến ngẩn ngơ.
Lâm Tập Tập nhất thời bị mê hoặc cho mụ mị, chảy nước miếng nghĩ: Sao người này lại trông không giống lần trước vậy?
Không sai, anh chính là nam chính trong truyện, Quý Du Hồng, từng ở chung một phòng với cô tại khách sạn ở Thượng Hải.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT