Bướu thịt trên mắt Kiến Thủy đế Tư Mã Luân lại bắt đầu nảy lên, ngữ khí lại rất bình đạm, "Trẫm lấy hiếu trị thiên hạ, làm sao có thể ngăn cản công chúa Hà Đông tận hiếu, người đâu, tới hộ tống công chúa đi Kim Dung thành."
Công chúa Hà Đông đắc ý liếc nhìn Thanh Hà một cái.
Thanh Hà không nhìn nàng ta, nàng cúi đầu, giống như cực kỳ có hứng thú với tấm thảm lông chồn ấm áp dưới đầu gối, giả câm vờ điếc.
Dù vậy Kiến Thủy đế cũng không buông tha cho nàng, hỏi: "Công chúa Thanh Hà muốn cùng đi sao?"
Đi, chính là đường chết, tám phần sẽ bị giam cùng cha mẹ ở Kim Dung thành.
Không đi, nàng phải chịu ác danh bất hiếu.
Trường Nhạc Cung, ánh mắt của hơn một trăm người hoàng thất đều nhìn về phía Thanh Hà.
Thảm lông chồn dưới đầu gối dường như từng chiếc lông biến thành các mũi châm, từng mũi từng mũi đâm vào chân nàng.
Như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, Thanh Hà đứng lên, đem bầu rượu đặt trên bàn đưa cho công chúa Hà Đông, "Ta không đi, làm phiền tỷ tỷ đem rượu ngon mà Hoàng thượng ban cho ta dâng lên Thái thượng hoàng cùng Thái hậu, giúp cho bọn họ ở Kim Dung thành cũng có thể nhận được hoàng ân mưa móc."
Lần này, mọi người đều tỏ ra khinh bỉ, không thể tưởng được công chúa Thanh Hà tuổi còn nhỏ đã biết khom lưng uốn gối, vuốt mông ngựa, nói lời nịnh nọt,, không tuân thủ hiếu đạo.
Bắt đầu từ hôm nay, công chúa Thanh Hà thanh danh bê bối, trở thành đứa trẻ hư hỏng trong mắt người khác.
"Ngươi...... Ngươi không biết liêm sỉ! Phụ mẫu nuôi dạy ngươi, hoá ra ngươi lại là con sói mắt trắng!" Công chúa Hà Đông sắc mặt trắng bệch, không tiếp bầu rượu, nổi giận đùng đùng rời đi.
Thanh Hà đem bầu rượu đưa cho cung nhân hầu hạ bên người, "Thay ta đưa qua đi."
Nói xong, Thanh Hà ngồi quỳ ở trên thảm lông chồn, tay nhỏ vung lên, phân phó nhóm nhạc kỹ đang sợ ngây người, "Tấu nhạc, ta muốn nghe 《Hữu phượng lai nghi》."
Kiến Thủy đế đối với biểu hiện của Thanh Hà càng thêm vừa lòng, "Công chúa không có rượu, lại ban một bầu."
Dù sao cũng đã thành như vậy, Thanh Hà dứt khoát đi trên cong đường tô đen: "Tạ bệ hạ ân điển."
Ngày kế, Kiến Thủy đế hạ chỉ tứ hôn: Đem công chúa Hà Đông gả thấp cho Tôn Hội.
Tôn Hội là cháu trai của tể tướng Tôn Tú, biểu ca của Thái hậu Dương Hiến Dung, biểu cữu (cậu) của công chúa Thanh Hà.
Thiên tử giận dữ, đem công chúa Hà Đông đuổi ra khỏi cung, gả thấp vào hàn môn, quả thực vô cùng nhục nhã, phò mã Đại Tấn đều tuyển từ sĩ tộc, huyết thống cao quý.
Tôn Tú tuy là Tể tướng, dưới một người, trên vạn người, nhưng ở Tấn triều môn đệ sâm nghiêm, Lang Gia Tôn thị trước sau đều là hàn môn mà mọi người khinh thường.
Công chúa Hà Đông tức giận đến náo loạn, còn ngại không đủ, chạy đến cung của Thanh Hà nháo, "Ta đường đường công chúa của Đại Tấn, chẳng lẽ phải gả thấp cho Lang Gia Tôn thị hàn môn? Ta sẽ không gả cho biểu cữu của ngươi, muốn gả chính ngươi tự gả!"
Thanh Hà đối với đại tỷ mình không còn lời nào để nói rồi, "Ngươi cũng biết Tôn Hội là biểu cữu của ta a, ta sao có thể gả thấp cho hắn, này không phải □□ sao?"
Công chúa Hà Đông nói, "Hoàng thất kết thân, không chú ý bối phận, chỉ cần không phải cùng họ đều có thể."
Thanh Hà giận đến lật bàn, "Ngươi có bản lĩnh làm ta mang danh bất hiếu, chà đạp thanh danh của ta, mang bản lĩnh đó đi kháng hôn a! Ngươi đi Trường Nhạc Cung nháo, nếu Hoàng Thượng đồng ý cho tỷ muội gả thay, ta sẽ gả cho biểu cữu!"
Công chúa Hà Đông chỉ bắt nạt kẻ yếu, đương nhiên không dám, nàng khóc lớn một hồi, vẫn phải gả cho Tôn Hội mà nàng xem thường.
Thanh Hà nghĩ thầm: Xem ra kế ly gián của ta vẫn có tác dụng, Kiến Thủy đế đem công chúa Hà Đông đại phiền toái vứt cho Tôn gia, công chúa gả thấp vào hàn môn, thoạt nhìn là ân huệ, mượn sức quyền thần, kỳ thật là "xao sơn chấn hổ" (chỉ hành động thị uy, cảnh cáo, làm người khác chấn động, e sợ, tương tự câu "rung cây doạ khỉ"). Lấy địa vị cao quý của công chúa Hà Đông cùng bản lĩnh vô cớ gây rối, Tôn gia từ đây sẽ gà bay chó sủa.
Tác giả có lời muốn nói: Ngay từ đầu liền xé rách mặt, ha ha ha ha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT