Tuy Từ Giang chỉ nói đùa nhưng không khỏi khiến Hành Châu nhớ về bản thân hai năm trước.
Lúc ấy hắn luôn phòng bị tất cả mọi người, toàn thân đều là gai nhọn, ở độ tuổi tinh thần phấn chấn nhất, khoác lên mình bộ đồng phục chỉnh tề nhưng hoàn toàn không có chút năng lượng tuổi trẻ nào. Ngược lại toàn thân luôn âm u, ánh mắt sắc lạnh, tấm lưng gầy gò chưa bao giờ cúi xuống khuất phục, tuy tránh được rất nhiều phiền toái nhưng không hề có chút vui vẻ nào.
Chớp mắt mà hai năm đã qua rồi...
Hai tháng sau, trong lúc Hành Châu vẫn đang bế quan đóng phim, [ Mũi Nhọn ] lại tung ra một đoạn video dài một phút để giới thiệu nhân vật, hai nhân vật chính mỗi người được xuất hiện mười giây, bộ phim lại gây ra sóng gió trên mạng, đề tài được thảo luận không ngừng. Người ngoài ngành thì thổn thức hai nhân vật chính số đỏ, phim chưa ra đã tiểu bảo (*) một phen. Nhưng chỉ người trong nghề mới biết, tất cả là nhờ phúc của Triệu Dung Ngọc, cô đã từ bỏ quy tắc phải tự đứng trên đôi chân của mình, cắn răng tìm được một kim chủ (*) quyền thế, đoàn đội (*) phế vật trước đây được đổi thành một đoàn đội chuyên nghiệp, ngay cả cách tuyên truyền cũng được nâng lên một cấp bậc.
(*) Tiểu bạo: hơi nổi tiếng.
(*) Kim chủ: người chuyên bao dưỡng những người nổi tiếng.
(*) Đoàn đội: đội ngũ nhân viên công tác phục vụ cho một người nổi tiếng, chuyên sắp xếp và giải quyết các công việc quan trọng cho người đó.
Những sóng ngầm mãnh liệt này lại không ảnh hưởng gì đến Hành Châu. Tuy hắn đã có chút danh tiếng nhưng vẫn chưa tính là gì nên ra ngoài không cần phải ngụy trang, mỗi ngày đóng phim xong lại đến phố ăn vặt ở bên cạnh phim trường dạo một vòng, uống vài chén rượu, cuộc sống so ra còn thoải mái hơn lúc còn làm thực tập sinh nhiều.
“Ông chủ, hai chai bia.” Hành Châu hô.
“Được!"
Một chai bia xuống bụng xong, Hành Châu cảm thấy hơi nhàm chán liền đóng gói đồ ăn còn dư và chai bia còn lại xách về.
H thị ở ven biển, đi bộ mười phút dọc theo đường quốc lộ là ra đến bờ biển, Hành Châu nuốt xuống ngụm bia cuối cùng, ném vỏ bia vào thùng rác.
Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ phóng vụt qua, gió lạnh lùa vào vạt áo khiến Hành Châu phải rùng mình. Không đợi Hành Châu kịp phản ứng thì một chiếc xe thể thao khác lại vút qua, phía xa xa còn vài chiếc xe nữa, người ngồi bên trong kéo thấp cửa sổ xe, hò hét ầm ĩ giống như đang có một cuộc đua xe.
"Chào soái ca (*)!" Một chiếc xe nữa lại phóng qua, người ngồi trong xe giơ tay vẫy vẫy về phía Hành Châu.
(*) Soái ca: từ này có thể thay bằng "anh đẹp trai" nhưng mình thấy hơi ngang ngang và không hay bằng nên giữ nguyên.
Hành Châu không để ý đến đoạn nhạc đệm này, tùy tiện ngồi xuống một khối đá trên bãi cát, gió lạnh thổi qua khiến lòng người sinh ra cảm giác trống trải não nề.
Ở phía xa có một tốp học sinh vừa đánh đàn ghita vừa ca hát, cầm micro là một người hơi béo mặc áo khoác phong cách Punk, giọng hát trầm ấm khiến người đi ngang qua không nén được tò mò mà đứng lại xem, vây thành một vòng tròn xem biểu diễn.
“Tôi hy vọng người sẽ trở thành ký ức độc nhất vô nhị trong lòng tôi____
Mặc kệ lời khó nghe của bao người_____"
Kết thúc một ca khúc, người nọ giơ micro về phía đám đông: "Có ai muốn hát một bài không?"
Vài người lần lượt xung phong hát một bài, tuy hát không hay lắm nhưng bầu không khí đặc biệt tốt, càng ngày càng có nhiều người vây lại xem.
Hành Châu chống tay lên hòn đá, bỏ ngoài tai sự ầm ĩ ở phía xa, phóng mắt nhìn từng đợt sóng xô vào bờ.
“Xin hỏi...anh có phải Hành Châu không ạ?”
Một giọng nữ mềm mại vang lên.
Hành Châu giật mình, quay đầu nhìn thì thấy có hai nữ sinh đang đứng sau lưng mình, một người hơi sợ sệt nhìn hắn, ánh mắt ngượng ngùng, một người khác lại nhìn chằm chằm hắn như đang nhìn một vật hiếm lạ.
Nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, hai nữ sinh trợn tròn mắt, miệng cũng không tự giác mà mở to ra. Hành Châu nhìn biểu cảm của hai người thấy hơi buồn cười, lại có chút vui vì có người nhận ra mình: "Là tôi."
Hai nữ sinh có cảm giác như vừa có một dòng điện chạy qua người mình, trong lòng tê dại phấn khích.
Nữ sinh bạo dạn hơn vội vàng lấy giấy bút từ trong cặp sách ra: "Anh có thể ký tên cho bọn em không ạ?"
Hành Châu nhận bút, nhớ lại mẫu chữ ký nghệ thuật mà Từ Giang đã cho hắn xem, nhanh chóng viết ra hai chữ Hành Châu.
Nữ sinh kia nhận lại giấy bút, hơi đỏ mặt: "Có thể...có thể bắt tay không ạ?"
Nữ sinh còn lại hơi xấu hổ, luống cuống huých khuỷu tay vào người bạn mình: "Đức Dung..."
“Không sao." Hành Châu sảng khoái nắm tay hai người rồi nhanh chóng buông ra.
Hành Châu cúi đầu nhìn điện thoại, nói với hai nữ sinh kia: "Đã muộn rồi, tôi phải về đây. Hai em cũng trở về sớm đi."
"Vâng...vâng ạ..."
Nơi này cách chỗ ở khá xa, Hành Châu đành gọi điện cho Từ Giang đến đón nhưng không ai bắt máy. Đột nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng đột ngột ngay bên chân Hành Châu, ngay sau đó lại có ba chiếc xe thể thao dừng lại theo.
“Sao lại dừng thế?” Một người nhuộm tóc màu đỏ ló đầu ra, hò về phía trước.
Hành Châu nhíu mày, định vòng qua mấy chiếc xe thể thao này để sang bên kia đường bắt taxi. Nhưng hắn vừa đi được hai bước thì cửa sổ chiếc xe kia hạ xuống, người bên trong vẫy vẫy tay với hắn: "Soái ca, đi hóng gió không?"
"Ý, đây không phải soái ca vừa nãy sao?" Lúc này tóc đỏ mới để ý đến Hành Châu.
Còn chưa đợi Hành Châu cự tuyệt, chủ nhân chiếc xe màu đỏ lại hỏi: "Đẹp thế này, là minh tinh à?”
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay mềm mại kéo lấy tay người nọ, giọng nữ mang ý hờn dỗi vang lên: "Anh à..."
Người nọ không rời mắt khỏi Hành Châu: "Xuống xe."
Mỹ nữ (*) sửng sốt: “Cái gì?”
(*) Mỹ nữ: mình cũng giữ nguyên từ này giống như từ "soái ca".
“Tôi nói, xuống xe! Chúng ta kết thúc. Đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba."
“Có phải chúng ta có hiểu lầm gì rồi không?" Mỹ nữ bối rối hỏi, trong ánh mắt vừa có sự hoảng loạn vừa có chút xấu hổ.
“Sao? Chê tôi cho cô ít tiền à?"
Tóc đỏ thấy người nọ sắp nổi giận liền vội vàng kéo mỹ nữ xuống xe: "Làm người ấy mà, nhất định phải biết thức thời."
Đột nhiên được chứng kiến một vở kịch hài hước, Hành Châu không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đúng lúc Từ Giang gọi lại liền bắt máy trước mặt những người kia.
"Tôi đang ở trên đường quốc lộ cạnh bờ biển, qua đây đón tôi đi."
Tắt điện thoại, khóe miệng Hành Châu nhếch lên, trong mắt lại không hề có ý cười: "Có người đến đón tôi rồi."
Người nọ nhìn chằm chằm Hành Châu một lúc lâu, cuối cùng hừ một tiếng rồi lái xe nghênh ngang rời đi.
“Này này này, từ từ đã!" Tóc đỏ hò với theo: "Trận đua xe thì sao?"
Lúc Từ Giang lái xe đến, Hành Châu đang đứng dựa vào một gốc cây cổ thụ, một tay đút túi quần, một tay cầm thuốc lá, đốm lửa le lói trong đêm tối có chút chói mắt.
Hắn đứng ở nơi đó, gió nhẹ nhàng thổi qua làm vài sợi tóc mái bị thổi rối loạn, lông mày và lông mi hơi rũ xuống.
“Hành Châu!” Từ Giang có cảm giác như chỉ một giây sau người này liền biến mất.
Hành Châu dập tắt điếu thuốc, ngồi vào ghế phụ.
“Mệt không?” Từ Giang mở một bản ballad mà ngày thường Hành Châu thích nghe.
“Có chút.”
“Tôi vừa nói chuyện phiếm với chị dâu (*) cậu. Vừa nhắc đến cậu cô ấy liền dặn tôi nhất định phải mời cậu về nhà ăn cơm một lần. Tôi không nói khoác chứ tay nghề của chị dâu cậu tốt lắm đấy, đầu bếp nhà hàng còn chưa chắc bằng cô ấy đâu. ”
(*) Chị dâu: Ở đây ý chị vợ của Từ Giang.
Hành Châu cười cười “Được, có thời gian nhất định tôi sẽ đến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT