[ Đặt Tên Thật Là Khó ] Aaaaaa~ Triệu Dung Ngọc đóng phim điện ảnh rồi kìa! Bế quan (*) lâu như vậy thì ra là muốn tạo bất ngờ cho fan!
(*) Bế quan: Không xuất hiện trong một thời gian dài để luyện tập nâng cao trình độ.
[ Không Bao Giờ Nói Thật ] Nhìn qua thì có vẻ là đại chế tác (*). Hóng! Mong là không phải chỉ được mỗi cái mẽ ngoài.
(*) Đại chế tác: bộ phim có đầu tư lớn.
[ Mắng Người Bằng Giọng Cá Heo ] Hàn Quang? Có phải là đạo diễn của [ Hợp Đồng Tình Yêu ] không? Đợt trước hình như còn bị hắc là chuyên làm ra phim thương nghiệp rác rưởi mà?
[ Đáng Yêu Nhất Vũ Trụ ] Ấy ấy, chỉ mình tôi chú ý đến nam chính à? Là người mới thì phải, nhìn lạ lắm, nhưng đẹp trai quá đi~~ Hóng hóng hóng!
[ Không Muốn Làm Họa Thủy (*) Chỉ Muốn Làm Cá Mặn ] Mẹ kiếp! Anh trai nhỏ đóng nam chính này là ai mà đẹp trai vậy??? Tôi muốn biết thông tin của anh ta trong vòng 3 phút.
(*) Họa Thủy trong câu "Hồng nhan họa thủy".
Đại đa số đều là khen ngợi, ngoại trừ mấy bình luận ác ý "Nam chính nhìn mặt non choẹt, có làm ăn được gì không đấy?", "Đến cái poster trông cũng phèn ói thì trông chờ gì được vào phim này.", "Lão già Hàn Quang này lại đập tiền mua vui à? Chả bao giờ làm được cái phim nào ra hồn cả." Hành Châu cũng chỉ nhìn lướt qua.
Lần này cũng coi như Hành Châu đã chính thức ra mắt khán giả, hắn vừa ký xong hợp đồng 5 năm với công ty liền được sắp xếp cho một căn hộ rộng rãi, thoải mái hơn nhiều.
Hành Châu đang chuyển đồ thì Từ Giang đến thông báo cho hắn một tin tức.
“Về sau tôi chính là người đại diện của cậu!” Từ Giang cười xấu xa, chờ mong nhìn biểu cảm kinh ngạc của Hành Châu.
Nhưng Hành Châu chỉ liếc Từ Giang một cái rồi lại tiếp tục thu dọn hành lý: "Kim tổng đã nói với tôi rồi."
Từ Giang hơi thất vọng nhưng rất nhanh đã vui trở lại: “Đợi cậu thu dọn xong rồi chúng ta đi mua mấy bộ quần áo mới đi! Mấy bộ đồ cậu đang mặc cũng hơi cũ rồi, bây giờ cậu là nghệ sĩ, phải trau chuốt cho bản thân hơn.”
“Nhưng mà—” Từ Giang sờ cằm, đánh giá Hành Châu từ trên xuống dưới một lượt: “Khuôn mặt cùng dáng người này của cậu, có mặc đồ của ăn xin vẫn đẹp như thường!”
Hành Châu bật cười, hắn không phủ nhận mình đẹp, nhưng đến mức có thể dùng mặt kiếm cơm như Từ Giang nói thì có vẻ hơi quá rồi.
Đặt hành lý vào cốp xe xong, Từ Giang ngồi vào ghế lái, vừa điều khiển xe chạy đi vừa nói chuyện với Hành Châu ngồi bên ghế phó lái.
"Công ty gửi cho tôi mấy kịch bản có thể tranh thủ cho cậu, tôi nhìn qua thì đều là phim truyền hình. Công ty có ý muốn cậu nhận một bộ phim lưu lượng dễ nổi, giới trẻ bây giờ đều thích xem phim vườn trường, tình yêu hài hài... đóng mấy kiểu phim đó rất nhanh nổi tiếng nhưng không có nội dung chiều sâu. Lát nữa tôi gửi cho cậu xem, ưng cái nào thì bảo lại tôi."
"Giờ cứ đi mua quần áo trước đã."
Tuy có khá nhiều đại ngôn (*) tìm đến Hành Châu nhưng vì hắn chưa có bao nhiêu danh khí (*) nên tìm tới hầu như đều là công ty bình thường. Công ty từ chối gần hết, chỉ để lại đại ngôn quảng cáo quần áo thể thao của một thương hiệu tầm trung.
(*) Đại ngôn: Làm người đại diện, chụp ảnh quảng cáo cho một sản phẩm, thương hiệu.
(*) Danh khí: Độ nổi tiếng.
Đến nơi quay chụp, Hành Châu tìm phòng hóa trang để chuẩn bị.
Trang điểm cho Hành Châu là một người đàn ông mặc quần áo hết sức lòe loẹt, hắn vừa tiến vào liền bị mùi nước hoa Cologne hun cho phải nín thở. Nhưng đây vẫn chưa phải trọng điểm, người đàn ông này luôn cố tỏ ra vô tình chạm vào cổ, thậm chỉ là xương quai xanh của Hành Châu.
Là một gay chính hiệu, Hành Châu chắc chắn người này có ý với hắn.
Lần tiếp theo chuẩn bị bị Tony chạm vào người Hành Châu đã thẳng thắn né ra. Nhưng Tony như lợn chết không sợ nước sôi, hành động càng thêm lớn mật.
Từ tóc mai đến sống mũi, lại xuống cằm, Tony thậm chí còn dùng đầu ngón tay ấn nhẹ dọc theo khuôn mặt Hành Châu, thấy Hành Châu nhìn thẳng vào mắt mình qua gương còn cười cười ám muội, nháy mắt với hắn.
Hành Châu nhíu máy, thay quần áo thể thao được đưa tới rồi bắt đầu quay chụp, trong đầu vẫn suy nghĩ kỳ thực Tony lớn lên trông cũng không tệ, nhưng kiểu trang điểm đậm và bộ quần áo hoa hòe hoa sói kia quá cay mắt, tha thứ cho hắn không thể tiếp nhận nổi.
Trước khi rời đi, Tony đưa cho Hành Châu một tấm danh thiếp, nháy mắt: "Cần thì liên hệ với tôi nhé!"
Hành Châu tiện tay ném luôn danh thiếp vào thùng rác ở bên cạnh, không may lại bị Từ Giang thấy được, vặn hỏi: "Cái gì vậy?"
“Danh thiếp.”
“Của ai?"
"Thợ trang điểm cho tôi."
Từ Giang nhíu mày: "Lần sau nhận được mấy kiểu danh thiếp thế này thì cứ trực tiếp ném đi.”
“Chẳng phải tôi đã ném rồi sao?”
Ban đêm, Hành Châu nằm trên giường đọc kịch bản mà Từ Giang gửi tới, loại bỏ đi hết mấy kịch bản não tàn không có tác dụng, còn lại hai kịch bản khiến hắn phân vân.
Một bộ nói về tình yêu vườn trường mà Từ Giang đã nhắc đến, tuy phim thanh xuân vườn trường bây giờ vừa sáo rỗng vừa cẩu huyết nhưng vẫn rất được giới trẻ yêu thích, huống hồ Hành Châu đọc qua kịch bản thì thấy không có mấy loại tình tiết gây ức chế cho người xem kiểu phá thai, say rượu loạn tính gì đó, ngược lại lại khiến hắn cảm nhận được hương vị thanh xuân hồn nhiên tươi mát.
Một bộ khác là phim trinh thám, nam chính là một người tầm thường sống ở tầng chót của xã hội. Ngày qua ngày, trong cơ thể nam chính dần xuất hiện thêm một nhân cách phản diện, làm việc điên cuồng, không từ thủ đoạn, gây ra rất nhiều chuyện xấu xa. Ban đầu hắn còn cảm thấy sợ hãi nhân cách thứ hai này nhưng lâu dần, nhìn những người bị hại sợ hãi, hoang mang khi đối mắt với nhân cách thứ hai của mình, trong lòng hắn lại có chút vui vẻ.
Kịch bản này cực kỳ hấp dẫn nhưng lại quá tiêu cực.
Phải biết rằng, nền công nghiệp điện ảnh luôn yêu cầu các bộ phim phải mang theo năng lượng tích cực, cho dù ban đầu nhân vật chính có xấu xa, hư hỏng thế nào thì đều sẽ bị cảm hóa rồi cải tà quy chính. Còn bộ phim này, từ đầu đến cuối đều kể về quá trình hắc hóa (*) của nam chính, đến cuối cùng tuy bị tống vào tù nhưng vẫn không thay đổi chút nào.
(*) Hắc hóa: từ người tốt trở thành người xấu.
Bộ phim này nếu công chiếu khẳng định sẽ vô cùng hấp dẫn, từ cách thiết lập nhân vật đến cốt truyện đều không hề nhàm chán. Điều này khiến Hành Châu phân vân vô cùng.
Ngày hôm sau, Hành Châu hỏi ý kiến Từ Giang, Từ Giang thẳng thắn góp ý: "Tôi biết kiểu gì cậu cũng sẽ đắn đo bộ phim [ Bóng Ma ] này mà. Cậu muốn nhận cũng không phải không thể, nhưng cậu phải biết, rất nhiều diễn viên đều đã từ bỏ kịch này rồi nên nó mới đến được tay cậu."
Hành Châu gật đầu.
Cuối cùng, Hành Châu quyết định diễn bộ phim thanh xuân vườn trường [ Ngày Hè ].
Cùng lúc đó, [ Mũi Nhọn ] tung trailer lên mạng, khác với lần trước tung poster mọi người hầu hết bàn tán về nữ chính Triệu Dung Ngọc đã có tiếng tăm từ trước thì lần này đa số người xem đều thảo luận sôi nổi về vai diễn của Hành Châu.
[ Thích Ném Hành ] Đẹp trai quá trời ơiiii! Cảnh Hành Châu cưỡi ngựa làm tôi bị trúng tiếng sét ái tình luôn rồi!!!
[ Người Quản Lý Chuồng Heo ] Ngày trước cứ thắc mắc sao mọi người thấy trai đẹp lại muốn liếm màn hình, bây giờ thì hiểu rồi, là do mấy người kia chưa đủ đẹp làm tui điêu đứng thôi! Quỳ liếm màn hình!
Ngoài ra còn một số người cũng khen diễn xuất của Hành Châu không tệ.
Đi kèm với lời khen đương nhiên là lời chê.
[ Nước Hoa Không Có Độc Ngươi Mới Có Độc ] Hàn Quang điên rồi à? Đại chế tác mà dám dùng người mới làm nam chính.
[ Là Ngày Hôm Nay Chứ Không Phải Hôm Qua ] Mấy người bên trên não úng nước rồi à? Chỉ biết nhìn mặt là sao? Diễn thì như hạch mà cứ đòi liếm màn hình.
[ Cuối Cùng Của Cuối Cùng ] Triệu Dung Ngọc đã flop đến nỗi phải đi gánh người mới rồi à?
Hành Châu đang lướt weibo thì Hàn Quang gọi điện đến: "Hành Châu, người đại diện đã thông báo cho cậu biết ngày mai đoàn phim tổ chức họp báo chưa?"
“Đã biết, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu những câu ngày mai MC sẽ hỏi, có cả câu trả lời sẵn nữa, học thuộc dần đi. Đây là lần đầu tiên cậu tham gia họp báo, nhớ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Hành Châu mỉm cười: "Cảm ơn Hàn đạo."
Trước khi cúp máy Hàn Quang lại trêu thêm một câu: "Ngày mai nhớ ăn mặc đẹp một chút để còn ra mắt mấy em gái nhận cậu làm chồng trên mạng đấy!"
Hành Châu mới tới tắt điện thoại xong thì Từ Giang lại gọi đến: "Cậu đã vào weibo chưa? Nhiệt độ của bộ phim không tồi đâu. Công ty đã lập cho cậu một tài khoản weibo mới, tôi gửi tài khoản với mật khẩu cho cậu, cậu vào đăng cái gì đó đi."
Hành Châu tùy tiện giơ điện thoại chụp một tấm ảnh, thấy không tệ lắm liền quyết định đăng tấm ảnh này lên weibo.
Nhưng...viết thêm gì đây?
Xin chào, tôi là Hành Châu?
Nghĩ một hồi, Hành Châu lại xóa đi.
Đăng xong weibo, Hành Châu thở phào nhẹ nhõm.
"Xin chào mọi người, tôi là diễn viên Hành Châu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT