Kỷ Thụy Thần vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh, Kỷ Thụy Thần vội vàng nói tiếp: "Nó rất ngoan, rất đáng yêu..."
Hành Châu dựa lưng vào tường, ánh đèn hắt xuống làm người ta không thể nhìn rõ nét mặt của hắn bây giờ. Hành Châu cười như không cười, nói: "Vậy..."
Dường như cảm nhận được sự khẩn trương của đầu dây bên kia, Hành Châu không do dự nữa: "Có thể."
“Khi nào?” Hành Châu hỏi.
Giọng nói của Kỷ Thụy Thần lộ rõ sự vui vẻ: "Tối mai luôn được không? Cậu không bận gì chứ?"
“Không.” Ngày mai chỉ có hoạt động vào ban ngày.
"Có cần tôi đón cậu không?"
"Anh gửi địa chỉ cho tôi đi. Tôi tự lái xe đến."
“Cũng được. Vậy...ngày mai gặp!"
"Ngày mai gặp."
Hành Châu im lặng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đã tắt. EQ (*) Hành Châu không thấp, đương nhiên đã sớm nhận ra Kỷ Thụy Thần có ý tứ kia với hắn, chỉ là cả hai đều nhất trí không chọc thủng tấm màn ngăn này.
(*) EQ là viết tắt tiếng anh của Emotional Quotient, được hiểu theo nghĩa là khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh. Vì vậy EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.
Nói thật, hắn có hảo cảm với Kỷ Thụy Thần. Trước kia chưa ra mắt Hành Châu đã biết không ít tin tức về Kỷ Thụy Thần, biết anh là người trầm ổn nội liễm, ít nhất là anh đã thể hiện tính cách đó trước con mắt của khán giả, và cả sự nghiệp huy hoàng của anh. Loại hảo cảm này xuất phát từ sự tán thưởng.
Tán thưởng vì Kỷ Thụy Thần và hắn hoàn toàn khác biệt. Kỷ Thụy Thần có mục tiêu kiên định, chuyên tâm với công việc mà mình đang làm, hắn lại để mặc cho dòng đời xô đẩy. Kỷ Thụy Thần khí chất ôn hòa, cười lên rực rỡ như ánh nắng mùa hè, hắn lại hoang dã u tối như một con dã thú.
Sự bất đồng sinh ra tò mò, tò mò lại tiến hóa thành hảo cảm, cho nên Hành Châu không cự tuyệt Kỷ Thụy Thần thân thiết với mình. Nhưng hỏi hắn có thích Kỷ Thụy Thần không, có lẽ hắn chưa đủ thích.
Kỷ Thụy Thần đối xử tốt với hắn, thật cẩn thận lại gần hắn, Hành Châu rất nguyện ý như vậy, còn cảm thấy mối quan hệ của bọn họ như bây giờ đã đủ rồi. Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, suốt một tháng nay Kỷ Thụy Thần đã trắng trợn xâm nhập vào sinh hoạt của Hành Châu, Hành Châu cũng tự hiểu, lần này mình đến nhà Kỷ Thụy Thần, e rằng tầm màn ngăn cách giữa hai người sẽ bị chọc thủng.
Hành Châu thoải mái nằm trong bồn tắm, nhắm mắt dưỡng thần, thể xác và tinh thần đều thả lỏng. Hành Châu đã nằm trong đó rất lâu, nhưng chỉ như một cái chớp mắt. Hành Châu từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Khuôn mặt kia hắn đã nhìn suốt hai mươi năm nay, ngay lúc này lại cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Hành Châu như nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó đã không còn trẻ, thời gian đã hôn lên sườn mặt bà. Đôi mắt đã nhìn thấy đủ mọi ngóc ngách tăm tối của cuộc đời nhưng vẫn giữ được sự trong sáng, khi tò mò sẽ nhìn khắp nơi, khi tức giận đôi mắt sẽ mở thật to, lông mi cong cong giống cánh bướm, khi cười rộ lên hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Nhưng dù thế nào thì nụ cười vẫn xuất hiện trên gương mặt ấy.
Hành Châu nghĩ thầm, năm tháng khoan dung bà nhưng lại không khoan dung mình. Hắn đã từng rất giống người phụ nữ ấy, đáng tiếc bây giờ lại chẳng có điểm nào tương tự.
Nhưng vậy cũng tốt.
Ngày hôm sau, Hành Châu đi đóng phim như bình thường, đoàn phim gió yên biển lặng, dường như không hề bị Hotserach ác ý hôm qua làm ảnh hưởng.
Nữ diễn viên kia tuy bị sa thải nhưng nhờ lần này mà nâng cao danh tiếng, nhận được một vai nữ phụ suất diễn khá nhiều trong bộ phim khác.
Kết thúc công việc, Hành Châu dựa theo địa chỉ Kỷ Thụy Thần đưa lái xe đến.
Kỷ Thụy Thần ở tại một khu dành riêng cho người nổi tiếng ở thành phố H, cách trung tâm thành phố nửa tiếng lái xe. Nơi đó phong cảnh trống trải, hoàn cảnh hợp lòng người, cực kỳ yên tĩnh.
Hành Châu vừa dừng xe trước cổng lớn, Kỷ Thụy Thần cũng vừa lúc mở cửa ra, vô cùng trùng hợp.
“Đến rồi à.” Kỷ Thụy Thần cười nói, chỉ cho Hành Châu gara đỗ xe.
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh.” Kỷ Thụy Thần kéo Hành Châu vào nhà, hơi ấm từ máy sưởi phả vào mặt làm cả người đều cảm thấy thoải mái.
Dưới ánh đèn Hành Châu mới nhìn rõ mặt Kỷ Thụy Thần.
“Anh đen đi rồi.” Hành Châu cười nói.
Kỷ Thụy Thần vội vàng sờ mặt mình: “À đúng vậy...dạo này đóng phim phải đứng dưới nắng nhiều..."
Kỷ Thụy Thần dừng một chút mới nói tiếp: "Xấu đi à?"
“Thật tiếc là không.”
“Vậy thì tốt.” Kỷ Thụy Thần thở phào nhẹ nhõm.
Kỷ Thụy Thần đặt dép lê trước mặt Hành Châu, đợi hắn thay giày. Hai người vừa bước qua cửa liền bị một bóng đen đánh úp.
“Cẩn thận!” Kỷ Thụy Thần vội vàng đẩy Hành Châu ra sau, không để mèo tấn công hắn.
Mà lúc này chú mèo toàn thân đen nhánh kia đang trừng mắt nhìn Hành Châu vì dám xâm phạm lãnh thổ của mình.
Hành Châu bật cười, ngồi xổm xuống trước mặt chú mèo, hai đôi mắt đối diện nhau chừng mười giây Hành Châu mới chần chừ đặt tay lên đầu chú mèo.
Ban đầu cơ thể chú mèo căng cứng nhưng sau vài cái vuốt lông liền thả lỏng.
Kỷ Thụy Thần cười tủm tỉm đứng nhìn, nhưng nhìn một lúc lại thấy trong lòng hơi chua chua: "Hóa ra cậu thích mèo thật."
Tay Hành Châu vẫn đặt trên đầu mèo: "Tôi có bảo rằng mình thích mèo à?"
Kỷ Thụy Thần sửng sốt: "Hai tháng trước cậu có một buổi phóng vấn với thương hiệu thời trang XX, chính cậu đã trả lời..."
Kỷ Thụy Thần chưa nói xong đã nhận ra có điều không đúng, thấy Hành Châu cười như không cười nhìn mình, ráng hồng trên tai Kỷ Thụy Thần lan cả lên mặt, vội vàng sửa lời: "Tôi thấy mấy người trong đoàn phim bàn tán vậy..."
“Không hẳn là thích, chỉ là không ghét thôi, mèo rất đáng yêu.” Hành Châu mỉm cười nói.
“…Đúng...đúng vậy, rất đáng yêu.” Kỷ Thụy Thần cười gượng một tiếng.
“Tên nó là gì?”
“À, tôi gọi nó là Cục Than."
“Phì!” Hành Châu bật cười, hiếm khi hắn cười mà hai mắt cong cong, để lộ đúng tám cái răng tiêu chuẩn.
“Làm sao vậy?” Kỷ Thụy Thần cũng cười theo, cảm thấy tâm trạng mình cũng vui lên một bậc.
“…… Không có gì.”
Hành Châu nhớ lại bức ảnh đầu tiên về chú mèo này mà Kỷ Thụy Thần gửi cho hắn, lúc đó hắn vừa nhìn liền nghĩ đến cục than, không ngờ nó tên Cục Than thật.
Hành Châu bế Cục Than lên, nó không hề sợ hãi mà còn thoải mái ngáp một cái, tìm một vị trí êm ái rồi nhắm mắt ngủ.
Kỷ Thụy Thần nghĩ thầm, mày cứ ngủ đến mai luôn đi, đêm nay không có đồ ăn cho mày đâu.
Nói đến đồ ăn…
“Cậu ăn tối chưa?"
“Chưa.”
“Vậy cậu đưa mèo cho tôi rồi đi rửa tay đi, chúng ta cùng ăn cơm.” Kỷ Thụy Thần nhận lấy mèo từ tay Hành Châu, thả nó về ổ mèo.
Một bàn tràn đầy đồ ăn thể hiện được tấm lòng của người chuẩn bị.
"Không biết cậu thích ăn gì nên mới mua nhiều vậy. Nhà hàng này tôi thường xuyên ăn, khá ngon đấy!"
Hành Châu gắp một miếng thịt nếm thử: "Không tệ."
Kỷ Thụy Thần cười: “Vậy là tốt rồi.”
Kỷ Thụy Thần lơ đãng hỏi: “Ở nhà cậu có thường nấu cơm không?"
"Ngày trước thì có, từ lúc ra mắt thì không còn thời gian nữa."
"Vậy à..." Kỷ Thụy Thần như có điều suy nghĩ, trả lời qua loa.
“Cha mẹ tôi khoẻ mạnh, gia cảnh giàu có, bằng cấp cũng không kém, không có sở thích xấu, sự nghiệp ổn định. Trong nhà có một con mèo, nếu cậu thích thì sau này có thể nuôi thêm chó hoặc con vật gì khác cũng được. Tôi biết diễn kịch, thích nhiếp ảnh, còn có rất nhiều tài lẻ, tôi chuẩn bị học nấu ăn, sắp tới sẽ nấu cơm cho cậu mỗi ngày."
“Tôi là một người bạn trai đủ tư cách, thậm chí là...bạn đời."