Nghĩ đến sắp lừa gạt được Liễu Thanh Văn một số bạc lớn, tâm tình của Tần Thu Uyển liền trở nên vô cùng vui vẻ.
Nàng không thiếu tiền để tiêu vặt, đơn giản chỉ muốn làm khó hắn ta. Chỉ cần thấy hắn ta khó chịu bực bội thì nàng lại càng vui vẻ.
Lý Duệ Chi ở đối diện trộm nhìn nàng mấy lần, không nhịn được nói: “Nguyệt Như, nàng hận Liễu Thanh Văn đến như vậy sao?”
Tần Thu Uyển đang cầm tách trà định uống, nghe vậy liền nhướng mày nghi ngờ nhìn lại.
Lý Duệ Chi mím môi: “Nàng không cảm thấy, nàng quá để ý đến hắn ta sao?”
Quá để ý sao?
Nếu là bản thân Tần Thu Uyển, tất nhiên có thể quên đi chuyện giải trừ hôn ước với Hộ Quốc Hầu phủ ra sau đầu, nếu hiện tại nàng là Chu Nguyệt Như, mà mạng của Chu Nguyệt Như vẫn ở trong Hầu phủ, làm sao nàng có thể không quan tâm đây?
Tần Thu Uyển hùng hồn nói: “Hắn ta hại ta khổ sở như vậy, cho nên ta hẹp hòi cứ thích tạo rắc rối cho hắn đó.”
Người ta nói yêu càng sâu thì hận càng sâu. Lý Duệ Chi thấy nàng đối với Liễu Thanh Văn không phải không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy sự cởi mở của nàng, biết rằng trong lòng nàng không còn tâm ý với Liễu Thanh Văn nữa. Cảm giác khó chịu trong lòng hắn ta đột nhiên biến mất một cách kỳ diệu.
Oan gia ngõ hẹp.
Giữa hai phòng có một bức tường, Liễu Thanh Văn sau khi lên lầu, sắc mặt tối sầm lại: “Đổi một cái khác được không?”
Hạ nhân lộ ra vẻ mặt khó xử: “Chỉ còn lại phòng này là phòng cuối cùng.”
Gia cảnh của Đoạn Y Y không được tốt lắm. Từ lúc có kí ức đến nay, trong nhà đã dành dụm tiền để phụ thân gấp rút đi thi, kể cả sau khi phụ thân thành danh vào học tại Hàn Lâm Viện, thì số tiền đó vẫn luôn không đủ. Vì vậy, nàng từ nhỏ đến lớn đã rất ít khi vào tửu lâu. Mà Duyệt Lai Lâu có tiếng nhất nhì đất Kinh thành, càng là lần đầu tiên đến.
Liễu Thanh Văn cắn chặt răng: “Chúng ta đổi...”
Nghe vậy, Đoạn Y Y nắm lấy ống tay áo của hắn lắc lắc: “Ta đói bụng.”
Vị khách này tới rồi rời đi, bất luận là vì nguyên nhân gì, chưởng quầy nhất định sẽ trách cứ hạ nhân dẫn đường như hắn không biết ăn nói.
Thấy một trong hai người muốn đi, người còn lại muốn ở lại, tên hạ nhân liền nói: “Vịt Bát Bảo hôm nay là món mới của nhà bếp. Khách bên dưới vì món này mới đến, vừa hay chỉ còn lại một con.”
Vịt Bát Bảo?
Nghe có vẻ giống như một con vịt nhồi rất nhiều kho báu trong đó.
Sau khi phụ thân của Đoạn Y Y được nhận vào Hàn Lâm Viện, ngày tháng còn càng khó khăn hơn trước, trước khi chưa tham gia hội thi thì ở trong thành, thỉnh thoảng nhận được một số tiền để nhuận bút. Nhưng khi đến kinh thành, khắp nơi đều có cử nhân, tiến sĩ, danh gia vọng tộc, không còn ai kêu ông ta nhuận bút nữa, thu nhập hàng tháng chỉ có chút bổng lộc ít ỏi, ngoài việc ăn uống cho gia đình ra, ông ta còn phải tiết kiệm tiền để sắm sửa khắp nơi. Đoạn Y Y tuy nói nàng là nữ nhi của một quan gia, thật ra một tháng nàng ăn không được mấy lần thịt, lúc này nhìn thấy con vịt đã đưa đến bên miệng, căn bản không muốn chờ đợi nữa: “Vậy thì giúp chúng ta lấy một con.”
Nói xong, kéo ống tay áo Liễu Thanh Văn đi vào cửa.
Liễu Thanh Văn: “...”
Sau khi vào cửa, hắn xua đuổi hết tùy tùng xung quanh, nghiêm mặt: “Chúng ta vẫn là vị hôn phu thê, nàng ít kéo tới kéo lui đi.”
Miệng hắn thì đường đường chính chính, nhưng trong lòng biết hắn biết rõ, hắn không muốn nữ nhân dáng vẻ thô tục như nông dân này lại gần.
Sau khi Đoạn Y Y ngồi xuống, sờ sờ hình thêu trên khăn trải bàn, nghe thấy lời nói như vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Ta đã hỏi qua, kéo tay áo thì không tính. Còn có vị ôn phu thê lại gần thân thiết kéo tay, càng thân mật hơn còn có choàng vai, ôm eo.” Nói đến đây, nàng chống cằm nhìn nam nhân trước mặt với đôi mắt sáng ngời: “Hầu phu nhân nói rằng chúng ta phải để người ngoài nhìn thấy mình ân ái. Một lát lúc chúng ta xuống lầu, chàng...”
“Chúng ta vừa mới định thân, huống hồ ân ái cũng không thể nhanh như vậy.” Liễu Thanh Văn không thích ánh mắt của nàng ta, giống như sắp lột sạch y phục của hắn vậy.
Thành thân với một nữ nhân như vậy, hắn luôn cảm thấy mình thiệt thòi. Khi cả hai đi cùng nhau, người ta đều cười cợt hắn.
Liễu Thanh Văn xoa xoa lông mày, nghĩ đến khả năng thoát thân.
Cũng là bởi vì lúc định hôn hắn rất cần một vị hôn thê, hơn nữa lúc đó thương tổn còn chưa lành, hắn không thể quan tâm đến tướng mạo của vị hôn thê, càng không ngờ mẫu thân hắn lại giúp tìm một người như vậy.
Đoạn Y Y vẻ mặt mơ màng: “Thanh Văn, ta đã nghe nói đến chàng từ lâu rồi. Khi chàng thành thân, ta còn khóc cả đêm. Ta nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ trở thành nương tử của chàng.”
Nghe giọng điệu vui mừng của nàng ta, Liễu Thanh Văn càng cảm thấy buồn bực: “Ta không ngờ lại thành thân với một nữ nhân như nàng.” Giọng điệu của hắn đầy mỉa mai.
Đoạn Y Y lại không có nghe ra, xúc động cười nói: “Duyên phận thật tuyệt!”
Liễu Thanh Văn: “...”
Tên tiểu nhị đã sớm bưng tới một bàn đồ ăn ngon đầy màu sắc, dù là Đoạn Y Y có nhớ là trước mặt vị hôn phu nàng phải dè dặt, nhưng nhịn không được vẫn chuyển động ngón trỏ.
Đoạn Y Y từ nhỏ đã không được gia đình coi trọng, nói cách khác, mọi sự chú ý của gia đình đều dồn hết vào lên trên người Đoạn phụ. Ngay cả khi nàng là nữ nhi của một quan gia, cũng không ai dạy các quy tắc cho nàng. Rơi vào trong mắt Liễu Thanh Văn, người có một người ma ma đã dạy các quy tắc trong bữa ăn từ khi còn nhỏ, càng cảm thấy nàng ta thật thô tục vô lễ. Một bữa ăn có mùi vị như nhai sáp, cũng không gắp được mấy miếng liền đặt đũa xuống.
Hắn không ăn nữa khiến cho Đoạn Y Y rất khó ăn tiếp, nàng lại quên đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, lỡ ăn uống vồ dập lại khiến người ta sợ hãi thì làm sao đây?
Nhìn thấy hơn một nửa đồ ăn còn sót lại trên bàn, trong mắt Đoạn Y Y hiện lên vẻ luyến tiếc, miễn cưỡng đặt đũa xuống: “Ta cũng ăn xong rồi.”
Vừa đi ra ngoài liền đụng phải hai người đi ra cửa.
Nhìn thấy hai người đang cười nói, thấp giọng nói chuyện, Liễu Thanh Văn cảm thấy mình lại thua rồi.
Tần Thu Uyển đương nhiên cũng nhìn thấy người ta, nhưng nàng không quan tâm chút nào, mỉm cười đi xuống lầu với Lý Duệ Chi: “Chàng phải ở trong phủ nha một tháng? Cho nên, chàng chẳng phải hiếm khi có thời gian rảnh sao?”
Trong mắt Lý Duệ Chi hiện lên vẻ xin lỗi.
Mà Tần Thu Uyển nghĩ đến gì đó, dáng vẻ ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ chàng hai mươi ba rồi mà vẫn còn chưa định thân. Thì ra do vậy mới không có thời gian rảnh.”
Lý Duệ Chi: “Cũng có người nhắc đến với ta, nhưng ta vẫn chưa muốn thú thê. Luôn cứ cảm thấy thấy bọn họ không phải là người ta muốn.”
“Vậy ta có phải là người chàng muốn không?” Tần Thu Uyển cười nhẹ nhìn hắn.
Lý Duệ Chi nhìn nàng nhẹ nhàng nhướng mắt: “Phải.”
Khuôn mặt Tần Thu Uyển khẽ đỏ lên.
Hai người Liễu Thanh Văn ở phía sau họ không xa, nghe những lời này. Vẻ mặt của hắn khó mà biểu đạt, trong lòng âm thầm chế nhạo, âm thầm như vậy, chẳng trách là muốn lấy một nữ nhân đã từng gả đi.
Đột nhiên, nữ nhân phía trước quay lại, ánh mắt rực lửa: “Liễu tam công tử, nhớ mang theo bạc để lấy khế ước bán thân. Nếu như ngươi không đến, năm ngày sau ta sẽ mở tiệc thưởng cầm, chính tại Duyệt Lai Lâu này.”
Liễu Thanh Văn: “...”
Hắn ta nghiến răng căm hận: “Ta nhớ rồi.”
Một câu hai nghĩa.
Không chỉ nhớ tới việc đến đòi khế thân, mà còn nhớ tới mối hận bị nàng ta uy hiếp.
Tần Thu Uyển nghe được ý tứ hàm xúc của hắn, liền chuyển ánh mắt ý vị nhìn sang Đoạn Y Y, người che khăn che mặt hiển nhiên không đẹp lắm, sau đó xoay người cùng Lý Duệ Chi đi xuống lầu.
Liễu Thanh Văn không có ý đưa Đoạn Y Y về nhà, đưa người lên xe ngựa, tự mình liền quay về phủ. Ngày thường hắn ta tiêu rất nhiều tiền, đột ngột như vậy trong tay lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, vẫn phải đi hỏi Hầu phu nhân mượn bạc.
Hầu phu nhân biết được nhi tức cũ của mình mở miệng đòi bà ta phải chi ba ngàn lượng để chuộc thân cho Lan Nhiêu, bà ta vô cùng tức giận.
Bổng lộc hàng năm của Hầu phủ cộng với thu nhập từ cửa hàng cũng chỉ có bấy nhiêu.
Lan Nhiêu là nữ nhân, không phải chỉ có dáng vẻ xinh đẹp thôi sao, dựa vào đâu chứ?
Nếu không phải vì thân thể tàn tạ của nhi tử, mà Lan Nhiêu lại tình cờ mang thai. Đừng nói cho loại nữ nhân như vậy vào cửa, ai dám đưa đến trước mặt bà ta, bà ta nhất định sẽ đánh cho một trận.
“Chu Nguyệt Như mở miệng ép giá như vậy, mà con lại để mặc nàng ta làm càn?” Hầu phu nhân vỗ bàn “rầm rầm rầm”, tách trà trên bàn kêu răng rắc.
Tức giận không thôi.
Trong lòng Liễu Thanh Văn phát hoảng: “Con bảo nàng ta rẻ một chút, nhưng nàng ta nói...”
“Nói cái gì?” Hầu phu nhân cắn răng truy hỏi.
Liễu Thanh Văn lùi lại một bước: “Nàng ta nói Lan Nhiêu phải bán với giá ba ngàn lượng, nếu như con không đưa, thì nàng ta sẽ mở tiệc thưởng cầm, mời những người có tiền, những người yêu thích Lan Nhiêu đến nghe nhạc. Nếu thực sự như vậy, Kha Hoài cũng sẽ đến, còn có các thương nhân quyền quý khác...”
Vẻ mặt Hầu phu nhân tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cười lạnh nói: “Nữ nhân trong hoa lâu làm sao có thể đáng giá nhiều tiền như vậy?” Bà ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống: “Lan Nhiêu tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng cũng không phải là đẹp nhất, tài nghệ sao bằng mấy cô nương ở phủ Thái Phó, tài năng dung mạo đều do các con tâng bốc. Hơn nữa, làm thê thiếp thì cần có tài năng gì?”
Lưu Thanh Văn nghe thấy mẫu thân coi thường Lan Nhiêu, trong lòng không vui, lại không dám phản bác, nhưng cũng không muốn tiếp tục nghe: “Người mau lên, trong bụng Lan Nhiêu có hài tử, người thật sự muốn nhi tử của người tranh giá với những nam nhân kia?”
“Ta đi!” Hầu phu nhân đột ngột đứng lên: “Lấy đồ cho ta!”
Những hạ nhân nhẹ tay nhẹ chân bước vào, nhanh chóng thay y phục, trang điểm cho bà ta.
Thấy vậy, Liễu Thanh Văn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thực sự không muốn đối phó với nữ nhân đó, nàng ta quá nhẫn tâm. Hắn không tin, lúc Chu Nguyệt Như dùng dao đâm hắn lại không nhận ra hắn là ai.
Biết rằng hắn như vậy mà vẫn còn hận, nữ nhân đó...chắc chắn hận hắn thấu xương.
Chạy đi hỏi người ghét mình thì có thể có được gì?
Tốt nhất là không nên đi!
Tần Thu Uyển trở về phủ Thượng Thư, Chu Nguyệt Tuệ đã đợi sẵn rồi, nắm lấy tay nàng, cười hỏi: “Thế nào rồi?”
“Tốt lắm.” Tần Thu Uyển biết nàng lo lắng khi hai người bọn họ gặp nhau.
Chu Nguyệt Tuệ có chút kinh ngạc, thấy muội muội không có vẻ gì là nói dối, liền cười trêu chọc: “Hắn trầm mặc kiệm lời, muội chắc cũng đã quen rồi?”
“Chàng ấy ít nói, cho nên muội chỉ có thể nói nhiều hơn chút vậy.” Tần Thu Uyển coi đó là chuyện đương nhiên.
Chu Nguyệt Tuệ: “...”
“Đúng rồi, lát nữa sẽ có khách đến nhà.” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của tỷ tỷ, Tần Thu Uyển đem chuyện gặp Liễu Thanh Văn trong tửu lâu hôm nay kể với nàng một lượt.
Vẻ mặt của Chu Nguyệt Tuệ một lời khó nói hết.
“Ba ngàn lượng cũng đồng ý?”
Liễu Thanh Văn không thể sinh thêm con nữa, hài tử trong bụng Lan Nhiêu có vẻ đặc biệt quan trọng, đừng nói là ba ngàn lượng, dù mười ngàn lượng, Hầu phủ cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi mà đưa ra.
Tỷ muội họ còn chưa kịp nói được mấy câu thì hạ nhân đến báo: “Phu nhân Hộ Quốc phủ đến rồi.” -App truyện tytnovel.com -
“Mời vào.” Chu Nguyệt Tuệ đưa nàng ra ngoại viện, dáng vẻ đãi khách, còn phân phó người chuẩn bị chút hoa quả điểm tâm.
Hầu phu nhân biết rằng nếu bỏ ra ba nghìn lượng, trong lòng liền đau nhói, nhưng tiền dù có phải đưa ra thì cũng phải khiến tỷ muội bọn họ chẳng vui nổi. Vừa vào cửa đã thấy hạ nhân dâng trà, trên bàn đầy ắp điểm tâm, dáng như đang tiếp đãi khách quý, như cười như không: “Lý phu nhân quả nhiên là nữ nhi Chu gia, đãi khách thật sự quá chu đáo.”
Chu Nguyệt Tuệ đợi bà ta nhắc tới chuyện này, ánh mắt dịu dàng như nước: “Hầu phu nhân là khách quý đưa tiền cho muội muội ta, sao ta lại dám lơ là?”
Hầu phu nhân nghẹn họng. Chỉ cảm thấy tỷ muội họ nói năng không kiêng dè, nhưng đây là chỗ của người ta, bà ta nói thế nào đi nữa thì cũng đang tự hạ thấp mình. Liền căm hận lấy tiền ra, vỗ xuống bàn một cái, khi bà ta rụt tay lại, tờ tiền đã bị rơi xuống đất, bà ta ngạc nhiên: “Ôi, ta không cố ý.” Còn giả vờ nói xin lỗi, rồi lại hỏi: “Khế ước bán thân đâu?”
Tần Thu Uyển khẽ nhướng mày nhìn tấm ngân phiếu màu bạc trên mặt đất: “Ta không muốn tờ bạc trên đất nữa. Tỷ tỷ, vẫn là kêu người đi nói với Kha Hoài Kha công tử...”
Hầu phu nhân: “...”
Bà ta tức giận đến mức đầu óc trống rỗng, nếu như Lan Nhiêu thật sự rơi vào tay người khác, đám nam nhân kia nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhi tử của bà ta.
Hôm nay bà ta phải đưa người đi, liền phân phó nói: “Lai Hỷ, nhặt ngân phiếu lên.”
Lần này, Hầu phu nhân đã cẩn thận đặt tờ ngân phiếu lên bàn.
Tần Thu Uyển vươn tay cầm lấy, xác định đủ ba ngàn lượng, liền từ trong tay áo lấy ra khế ước bán thân đưa qua. Hầu phu nhân bên này vẫn chưa lấy được, khế ước bán thân đã bị bay xuống, đúng lúc rơi vào chỗ tờ ngân phiếu vừa nãy. Nàng cũng cười: “Xin lỗi, ta không cố ý. Sao phu nhân lại không nắm lại?”
Hầu phu nhân trừng mắt nhìn nàng: “Nhặt nó lên!”
Tần Thu Uyển không nhúc nhích.
Hầu phu nhân nghiến răng: “Đừng ức hiếp người quá đáng.”
“Đó là tôn tử của bà, bà không nhặt sao?” Tần Thu Uyển cười nói, “Nếu Hầu phu nhân không muốn mua, thì còn nhiều người vẫn đang đợi mua đấy.”
Lại là câu nói này, Hầu phu nhân không thể chịu được sự uy hiếp này. Bà ta sẽ không tự mình nhặt, liền liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Nữ nhân bên cạnh liền cúi xuống nhặt khế ước bán thân, Hầu phu nhân đứng dậy, cười lạnh: “Ta nhớ rồi.”
Nghe vậy, Chu Nguyệt Tuệ đứng dậy: “Lời này không đến lượt Hầu phu nhân nói. Hầu phủ đã lừa dối Chu gia, chuyện muốn ức hiếp nữ nhi Chu gia, ta và Chu gia đều ghi nhớ.”
Sắc mặt Hầu phu nhân vô cùng khó coi.
Cho đến hôm nay, hai nhà đã kết thành thù, có thể thấy từ hôm nay tỷ muội Chu gia một chút uất ức cũng không muốn nhịn, hiển nhiên không có khả năng hòa giải.
Xem ra, vẫn phải tính toán lâu dài.
Ra khỏi phủ Thượng Thư, Hầu phu nhân lên xe ngựa, đi một quãng đường dài, mới phân phó nói: “Đi đến phủ công chúa.”
Công chúa không thích những người từ Hầu phủ thường xuyên lui đến. Ban đầu, Hầu phu nhân có chạy đến vài lần, nhưng sau hai lần bị người nhi tức quý tộc đối xử lạnh nhạt, bà cũng không đến thường xuyên nữa.
Tất nhiên, với tư cách là bà bà của công chúa, bà ta vẫn có thể đến bất cứ lúc nào.
Bà ta trong lòng có việc, gấp rút đi tìm công chúa, hỏi xong công chúa đi đâu, cũng không để ý đến sự do dự của hạ nhân liền đi thẳng ra vườn.
Ánh mặt trời vừa phải, phong cảnh trong phủ công chúa hữu tình, mê hoặc lòng người, Hầu phu nhân đang nóng lòng, nhưng bước vào trong đó, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Ngay sau khi bước vào vườn, liền nghe thấy tiếng cười của nữ nhân sang sảng: “Ngứa quá...”
Hầu phu nhân: “...”
Trong lòng bà thầm nghĩ lúc này bà đến có thể sẽ làm phiền chuyện tốt của nhi tử và nhi tức, nhưng đã bước vào thì không thể nào bước ra được nữa, nên chỉ có thể nở một nụ cười thích hợp.
Sau đó, bà nhìn thấy công chúa trong chiếc váy màu vàng nhạt, ý cười tràn đầy khóe mắt đang cùng một nam nhân mặc áo trắng chơi đùa trong khu vườn đầy cỏ cây hoa lá.
Nam tuấn nữ tiêu, thật khiến người ta vui mắt.
Tất nhiên, nếu người nhi tử đang ôm ấp đó là nhị nhi tử của bà, thì sẽ không có chuyện gì.
Nhìn thấy tình hình như vậy, cơ mặt của Hầu phu nhân gần như xoắn chặt vào nhau.
From TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT