Bà ta ôm đầu, mặt mày tái nhợt: “Có trị khỏi được không?”
Sắc mặt đại phu lộ vẻ khó xử: “Phu nhân vẫn nên mời đại phu cao minh khác thì hơn.”
Hầu phu nhân loạng choạng lùi lại một bước. Hầu phủ có quyền có thế, nếu đại phu có thể trị khỏi bệnh cho đích tử thì vừa được nổi danh, lại vừa kiếm được ngân lượng, nhưng nếu vẫn còn có chút tia hy vọng, đại phu sẽ không dứt khoát bỏ cuộc như vậy.
Nói cách khác, vết thương của nhi tử… không trị khỏi được.
Bà ta hoảng sợ, cây trâm trên đầu vang lên tiếng leng keng, giọng nói run rẩy: “Mau lấy lệnh bài của Hầu gia đi mời thái y!”
Nghe xong lời đại phu nói, Cao thị hốt hoảng cúi đầu xuống.
Hạ Tiêm Tiêm cũng không thể tin được, nàng ta nhìn Cao thị một cái rồi quay đi chỗ khác.
Hồ Tâm Tuệ đứng bên cạnh ngay lập tức nước mắt lưng tròng, lao đến trước mặt Liễu Thanh Văn khóc lóc kêu gào.
Lan Nhiêu thì lại có chút sững sờ, tiếng khóc của Hồ Tâm Tuệ đã đánh thức nàng ta, nàng ta cũng vội vàng chạy đến khóc lóc thảm thiết.
Tiếng khóc hai người to nhỏ khác nhau nhưng đều vô cùng đau buồn. Tiếng khóc ấy rơi vào tai của Hầu phu nhân, bà ta không những không cảm thấy bọn họ đối với nhi tử tình sâu nghĩa đậm mà ngược lại còn vô cùng khó chịu: “Gào cái gì? Bị thương thì đi chữa, khóc như thế người ta không biết còn tưởng là bệnh của nhi tử ta không cách nào chữa khỏi!”
Ngay lập tức, Hầu phu nhân đã nghĩ đến việc chuyện này không được truyền ra ngoài, nếu không, mặt mũi của nhi tử sẽ không biết để vào đâu. Rồi làm sao qua lại với đồng môn? Sau này còn phải vào triều làm quan, đồng liêu sẽ nghĩ như thế nào về nó?
Bà ta liếc nhìn sắc mặt mọi người trong phòng, nghiêm nghị nói: “Các ngươi nhớ rõ cho ta, Tam công tử chỉ là bất cẩn mà bị thương, dưỡng thương mấy ngày là khỏi.” Bà ta chầm chậm đứng lên: “Nếu như ta nghe được tin đồn khác ở bên ngoài, ta sẽ cắt lưỡi đám người đó. Không muốn làm hại đến bản thân và người nhà thì im miệng hết cho ta!”
Đám hạ nhân đều vội vàng vâng vâng dạ dạ.
Hầu gia cũng đã đến, chỉ là ông ta không tiện đến sương phòng của nhi tức, ông ta đứng bắt tay trước viện tử, sau khi biết được thương thế của nhi tử liền kêu người đi mời thái y.
Không khí bên trong và bên ngoài căn phòng như ngưng trệ lại, đến chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Động tĩnh duy nhất chính là các nha hoàn của Chu Nguyệt Như đang thu dọn của hồi môn của nàng.
Ban ngày Hầu phu nhân và nàng đã trở mặt nhau rồi, bây giờ biết tin nhi tử lại bị thương nghiêm trọng như vậy thì càng lúc càng tức giận với nàng, nếu như không phải vì nàng là nữ tử Chu gia, Hầu phu nhân đã cho người xử lý nàng rồi.
Không thể ra tay, bà ta cũng không nhân nhượng: “Chu Nguyệt Như, ngươi làm nhi tử ta bị thương mà lại muốn rời đi như vậy sao?”
Tần Thu Uyển đang khoanh tay nhìn nha hoàn thu dọn đồ đạc, không thèm quay đầu lại mà đáp: “Nếu như hắn không mò vào phòng ta lúc nửa đêm thì ta cũng không làm hắn bị thương. Hơn nữa, trong bóng tối ta chỉ thấy đó là một nam nhân, ai mà ngờ đường đường là thần tiên công tử lại đi làm một tên trộm?”
Đâm hắn ta một nhát là do hắn ta đáng đời!
Tuy nàng chưa nói xong nhưng Hầu phu nhân đã nghe hiểu hết suy nghĩ của nàng, bà ta hằn giọng nhắc nhở: “Ngươi và nhi tử ta là phu thê, nó nửa đêm vào phòng ngươi thì có gì không được?”
Tần Thu Uyển cũng không chịu thua, cũng nhắc nhở nói: “Nhưng ta cũng đã nói rồi, Hầu phủ các ngươi đã lừa gạt ta, không hề có thành ý muốn kết thân, ta và hắn vẫn chưa động phòng, hủy hôn là xong!”
Ánh mắt nàng còn sắc bén hơn cả Hầu phu nhân: “Liễu Thanh Văn nửa đêm mò vào phòng ta thì ta có thể cho là hắn đang muốn kết thành phu thê với ta, để hôn sự này ván đã đóng thuyền hay không?” -App truyện tytnovel.com -
Lời của nàng nói trúng tâm tư của Hầu phu nhân, bà ta ngoảnh mặt sang bên khác: “Thanh Văn đã ngất xỉu, không ai biết mục đích của nó là gì. Có điều, trước nay nó luôn là người rộng lượng, nam nhân tốt còn sợ không tìm được thê tử sao? Nếu ngươi đã không bằng lòng, nó cũng sẽ không miễn cưỡng. Có thể là nó bước nhầm vào phòng của ngươi.”
Tần Thu Uyển cười nhạt: “Những lời này của phu nhân đều là suy đoán. Cho dù đúng như phu nhân vừa nói, hắn ta đi nhầm phòng thì cũng phải là “bước vào”, chứ không phải là nhảy từ cửa sổ! Đường đường là Hầu phủ mà lại tính kế một nữ tử như vậy, quả thật là không biết xấu hổ.”
Hầu gia không nhịn được nữa, ông ta đứng ở cửa: “Nội tình của chuyện này như thế nào, đợi Thanh Văn tỉnh lại mới biết. Nếu ngươi muốn đi thì cũng là sau khi ta và Chu gia các ngươi nói rõ ràng rồi hẵng đi.”
Tần Thu Uyển tỏ vẻ thờ ơ: “Với sự vô lại của Hầu phủ các ngươi, lỡ như có người hạ độc ta thì phải làm sao?”
Hầu gia: “...”
Hầu phu nhân lạnh nhạt nói: “Tóm lại, ngươi hại nhi tử ta bị thương nặng như vậy, đừng hòng rời đi.”
Tần Thu Uyển không thèm đáp lại, bên kia nha hoàn không nghe thấy gì cả, tiếp tục thu dọn của hồi môn.
Nửa canh giờ sau, thái y đến.
Sau khi kiểm tra cẩn thận tình trạng vết thương của Liễu Thanh Văn liền thở dài lắc đầu: “Tam công tử… không thể sinh con nối dõi tông đường được nữa.”
Trong lòng Hầu phu nhân sớm đã chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, nhưng khi chính thức nghe thấy câu trả lời của thái y, bà ta vẫn không thể nào chấp nhận được, vịn lấy bà tử bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững, mặt mày trắng bệch: “Ngay cả Liên đại nhân ngài cũng không có cách cứu nó sao?”
Thái y lắc đầu, nhìn phương thuốc mà đại phu vừa kê lúc nãy, gật đầu nói: “Thuốc này đúng bệnh, cứ theo phương thuốc này mà uống trước đã.”
Thái y đến rồi lại đi, trong vòng không quá một khắc, trên dưới Hầu phủ vừa buồn bã vừa sốt ruột. Hầu phu nhân trừng mắt hung dữ nhìn Tần Thu Uyển: “Chuyện này chưa xong đâu!”
Tần Thu Uyển tỏ vẻ áy náy: “Lúc đó ta chỉ muốn ngăn cản người xấu, ta cũng không biết lại ra tay trùng hợp như vậy!”
Thực ra là nàng cố ý nhắm trúng chỗ đó để ra tay!
Nam nhân dám làm nhục nữ nhân đều đáng bị phế!
Kiếp trước, sau khi nàng gả cho Mạc Hoa đã học được một số công phu phòng thân. Nữ tử trời sinh đã không mạnh mẽ bằng nam nhân, vì thế Mạc Hoa đã dạy nàng cách dùng công lực, dạy nàng những điểm yếu trên cơ thể người.
Tần Thu Uyển chỉ cần biết những chuyện trong nhà nên khi gả cho Mạc Hoa, nàng không cần phải học quá nhiều thứ, nhưng nàng vẫn còn có sau này… học được những thứ này, sớm muộn cũng có lúc dùng đến.
Nghĩ đến người đó, nàng lại có chút ngẩn ngơ.
Đồng ý gả cho chàng ấy, một là vì thành tâm của chàng, hai là vì lúc đó đối với nàng, Mạc Hoa là lựa chọn tốt nhất.
Sự thật đã chứng minh rằng, nàng đã chọn đúng người, nam nhân ấy thực sự giữ đúng lời hứa của mình, cả đời chỉ yêu một mình nàng, yêu nàng sủng nàng, trước nay chưa từng ép buộc nàng làm những chuyện mà nàng không đồng ý.
Sau khi nghe những lời của nàng, tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì.
Chu gia là thi thư gia truyền, con cháu bất luận là nam hay nữ đều lấy việc đọc sách làm chủ, cho dù không có thiên phú cũng phải luyện thành người tài. Toàn gia đều là thư sinh yếu đuối, trước nay chưa từng luyện võ.
Chu Nguyệt Như có thể khiến người khác bị thương nặng như vậy, chắc cũng chỉ là sự trùng hợp.
Cho dù là sự trùng hợp, Hầu phu nhân cũng không chấp nhận nổi, giận dữ nói: “Ta không quản ngươi là do vô tình hay cố ý, chuyện này ta sẽ bảo Chu gia trả lại công đạo. Trước khi chuyện này chưa xong, ngươi không được rời đi.”
Tần Thu Uyển định thần lại, hừ nhẹ một tiếng, nhìn thấy mười mấy rương đồ đã thu dọn xong, nàng liền ra lệnh nói: “Đi tìm xe ngựa.”
Nha hoàn đáp một tiếng rồi bước ra cửa.
Hầu phu nhân nghiêm giọng ra lệnh: “Không được cho xe ngựa bên ngoài vào đây!”
Tần Thu Uyển nhướng mày, như cười mà không phải cười: “Ngay từ lúc sau khi ta ra tay, để đề phòng các ngươi không nói đạo lý mà cứ bắt ta ở lại, lúc đó ta đã phái người đến Kinh Triệu Doãn báo quan, tiện thể thông báo luôn cho hai tỷ tỷ của ta.”
Sắc mặt Hầu phu nhân tối sầm lại!
Nếu như chỉ đến Kinh Triệu Doãn báo quan, với thể diện của Hầu gia chắc sẽ có thể xử lý được chuyện này. Nhưng lại thêm hai tỷ tỷ của nàng… Nếu nhớ không nhầm, phu nhân của Lễ bộ thượng thư là đích tỷ của Chu Nguyệt Như, Đại thiếu phu nhân của Ngự Sử là đường tỷ của Chu Nguyệt Như. Trước đây Hầu phu nhân rất hài lòng khi nhi tức có hai tỷ tỷ này, khiến nhi tử của mình có được hai trợ thủ đắc lực, trước nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bọn họ quay đầu đối phó với Hầu phủ.
Đợi đến khi hai nữ tử Chu gia này đến đây, Hầu phủ làm sao ngăn nổi?
Càng huống hồ, nàng còn chạy đi báo quan! Nhi tử bị thương đã bị đả kích rất lớn rồi, vừa nãy lúc nghe thấy thương thế của bản thân đã trực tiếp ngất đi, nếu như bệnh tình của hắn ta bị lan truyền ra ngoài, hắn ta còn có mặt mũi nào ra đường nữa không?
Hầu phu nhân cắn răng nghiến lợi: “Ta không cho phép! Mau kêu người đuổi theo!”
“Muộn rồi.” Tần Thu Uyển nhàn nhã nói: “Biết là phu nhân không cho phép nên ta đã phái người đi khi các ngươi vừa mới bước vào cửa rồi. Giờ này… chắc là hai tỷ tỷ của ta đang trên đường đến đây.”
Sắc mặt Hầu gia trở nên vô cùng khó coi: “Ngươi làm những chuyện này, tại sao không thương lượng với Hầu phủ? Bọn họ có là tỷ tỷ của ngươi, nhưng từ sau khi mỗi người các ngươi thành thân thì đều là người ngoài. Chuyện xấu trong nhà không được truyền ra ngoài, nhưng có vẻ từ trong thâm tâm ngươi không hề xem mình là nhi tức của Hầu phủ.”
Tần Thu Uyển đã quyết tâm rời đi, vì vậy khi đối mặt với Hầu gia tự nhiên sẽ không có sự tôn trọng nên có với trưởng bối, nàng lạnh nhạt nói: “Hầu phủ tính kế lừa gạt Chu gia, xem là người nhà cái gì chứ? Rõ ràng chính là kẻ thù!”
Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, hai bên đối đầu với nhau. Mặc dù số người của hai bên chênh lệch nhau vô cùng lớn, nhưng khí thế thì lại khó phân cao thấp.
Một tên lính vội vàng chạy vào: “Hầu gia, Lý Thượng thư và Trần Ngự sử cùng gia quyến đang ở bên ngoài, nói là có việc gấp cần thương lượng.”
Người đã đến rồi.
Khóe miệng Tần Thu Uyển hơi nhếch lên: “Hầu phu nhân, ngươi còn muốn ngăn cản ta nữa chăng?”
Phủ Ngự Sử phụ trách giám sát bách quan triều đình, dưới có thể quản lý các quan phủ, trên có thể tấu lên hoàng thượng. Nếu không xử lý tốt, Ngự Sử sẽ bẩm báo lên hoàng thượng… Đừng nói Hầu gia có bị liên lụy hay không, ngay cả Liễu Thanh Văn sau này, nếu miễn cưỡng được làm mệnh quan triều đình thì e là cũng không tiến ra được.
Đánh rắn phải đánh dập đầu.
Hầu phu nhân trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thu Uyển: “Ngươi nhất quyết phải trở mặt như vậy sao?”
“Là các ngươi muốn hại ta!” Tần Thu Uyển nhấn mạnh: “Chuyện vừa nãy nếu để Liễu Thanh Văn thực hiện được thì ta phải tìm ai để nói lý đây?”
Thấy việc uy hiếp không thành, sắc mặt Hầu gia dịu lại: “Chuyện này là do Hầu phủ có lỗi với ngươi, ta thay Thanh Văn xin lỗi ngươi. Vẫn mong Chu cô nương giơ cao đánh khẽ, để hai nhà chúng ta dễ hợp dễ tan.”
Tần Thu Uyển cười khẩy, không đáp lại.
Ngay từ khi Liễu Thanh Văn lừa gạt Chu gia, chuyện này đã không dễ giải quyết rồi.
Kiếp trước Chu Nguyệt Như phải ở lại sống qua ngày, muốn đem những chuyện này đậy lại, nhưng giờ phút này, bất luận như thế nào cũng phải lật tẩy hắn ta, để tất cả mọi người ở kinh thành biết được bộ mặt thật của tên thần tiên công tử Liễu Thanh Văn này!
Hai vị quan viên rất nhanh đã được mời vào, trên đường dẫn nàng đến chính viện, Hầu gia và Hầu phu nhân thay phiên nhau nói hết lời tốt ý đẹp, xin lỗi hết lần này đến lần khác.
“Nguyệt Như, ta xem con như nữ nhi thân sinh của mình, nếu con nhất quyết muốn đi, ta cũng không cản, nhưng thực sự ta không nỡ rời xa nữ nhi ngoan hiền như con. Con không thể làm nhi tức của ta thì vẫn có thể làm nhi nữ của ta mà. Ta nhận con làm nhi nữ được không? Sau này nếu con xuất giá, ta sẽ chuẩn bị cho con một phần hồi môn…”
Tần Thu Uyển: “...” Đúng là đang nói xằng nói bậy mà.
From TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT