Phu thê Lý gia và Lý Trạch Ngạn biết nội tình liền trầm mặc, những người còn lại sau khi đối mặt nhìn nhau, thì cũng lùi về sau.
Lâm Cầm Hề thật sự cho rằng bản thân mình vì tâm trạng hết mừng lại buồn nên sinh bệnh, ánh mắt đảo qua từng người một, lòng càng thêm kinh sợ.
Bởi vì nàng bỗng nhiên hiểu ra, bây giờ Lý Trạch Ngạn cũng không cần một thê tử thanh danh đã bị hủy như nàng. Thứ hắn cần chính là một nữ tử có nhiều bạc và có thể trợ lực cho hắn.
Lúc trước chính là vì Lý gia cần bạc, nên mới chọn Trương Phinh Đình, quanh đi quẩn lại một vòng, lại về tới điểm xuất phát. Nàng vẫn phải quay về với Lý Trạch Ngạn, mà lần này nàng còn là vị hôn thê của hắn, đã không còn đường lui, vậy nên, bọn họ mới muốn nàng biến mất?
Nàng nhìn trước quý nữ Vương phủ trước mặt, thất thanh hỏi: “Ngươi cố ý?”
Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ta tới cứu ngươi đó chứ!”
Nếu không, nàng sẽ chết.
Lâm Cầm Hề hiểu mình nên biết ơn nàng, nhưng cũng rõ ràng trong lòng, chính Trương Phinh Đình cũng có lòng tốt gì, là đang cố tình châm ngòi ly gián. Bản thân không nên để nàng ta lừa.
Nhưng muốn nàng tha thứ cho đám người Lý gia ...Nàng không làm được!
Tần Thu Uyển ra lệnh cho đại phu: “Nếu trúng độc, vậy giải độc đi.”
Vẻ mặt đại phu đầy khó xử: “Độc tính này quá mạnh, ta không thể trị hết, cô nương vẫn nên mời cao nhân khác.”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển không cho là đúng mà xua xua tay: “Biết nàng không phải vì kinh sợ mà bị dọa sinh bệnh là được. Chuyện mời cao nhân này vẫn nên để chính Lý gia mời, nếu ta nhúng tay quá nhiều, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy là ta muốn hại nàng.”
Ý chính là không muốn giúp đỡ.
Lâm Cầm Hề lại lần nữa nhìn về phía đám người Lý gia vẫn chưa nói câu nào, vội vàng nói: “Trương cô nương, trước đây là ta không đúng, ngài cho ta xin lỗi. Ngài đại nhân không chấp lỗi của tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho ta đi.” Nàng ta xốc chăn lên bước xuống giường, muốn quỳ xuống, nhưng vừa chạm đất thì tay chân rụng rời mà té ngã xuống, nàng ta quỳ rạp trên mặt đất nước mắt và nước mũi giàn giụa, trông vô cùng chật vật: “Trương cô nương, ngài có thể giúp ta mời đại phu tốt một chút được hay không?”
“Ngươi nói xem?” Tần Thu Uyển cười lạnh hỏi lại.
Sắc mặt Lâm Cầm Hề trắng bệch, môi cũng bị nàng ta cắn ra máu, nàng ta trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt: “Ngươi cố ý?” Nàng gằn giọng chất vấn: “Ngươi biết Lý gia không thể dung thứ cho ta, nên mới cố ý đưa ta về, để ta bị bọn họ ngược đãi đúng không?”
Tần Thu Uyển gật đầu: “Đúng vậy!”
Lâm Cầm Hề: “...”
Người bình thường làm chuyện sai trái, đều sẽ giữ kín trong lòng, giữ không được thì dù có chết cũng sẽ không thừa nhận.
Quả nhiên nữ nhi của thành Vương phủ đủ tự tin, nàng ta há miệng muốn mắng người, nhưng lại sợ sau khi mình mắng người rồi càng bị giết mau hơn. Mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nét tái nhợt trên mặt cũng thêm hai phần đỏ ửng.
Trước khi đi, Tần Thu Uyển dặn dò: “Lâm cô nương, ngươi cần phải sống thật tốt. Đừng để cho ta phải thất vọng nha.”
Nàng vừa đi, Lâm Cầm Hề không che giấu nổi lửa giận trong lòng, lên tiếng chất vấn: “A di, tại sao người muốn hạ độc ta?”
Lý mẫu lắc đầu: “Tình cảm nhiều năm, sao ta lại xuống tay hạ độc con chứ? Rõ ràng chính là Trương Phinh Đình hạ độc với con trước, lại tìm đại phu tới vạch trần, để con cho rằng người hạ độc là chúng ta. Mục đích chính là để châm ngòi ly gián, Cầm Hề, con đừng để nàng ta lừa.”
Nhanh như vậy đã nghĩ ra đối sách, phụ tử Lý gia sợ Lâm Cầm Hề chạy tới nha môn cáo trạng...Thanh danh bị hủy hoại không nói, có lẽ còn sẽ bắt bỏ tù một nhà bọn họ. Lập tức tán đồng: “Đúng! Nhất định là nàng ta đang muốn châm ngòi ly gián.”
Lý Trạch Ngạn còn phân tích: “Muội xem, nếu không phải biết trước, sao nàng ta lại có lòng tốt tìm tới cửa như vậy?”
Lâm Cầm Hề nghe bọn họ giải thích, lòng lạnh như băng. Dù cho đám người Lý gia nói có nghe hay đến đâu, một chữ nàng cũng không tin.
Bởi vì từ nhỏ nàng đã lớn lên ở Lý gia, biết rõ bọn họ vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào. Độc này nhất định chính là do người Lý gia hạ, mục đích là vì muốn xóa bỏ vị trí của nàng. -App truyện tytnovel.com -
Quả thật Trương Phinh Đình không buông tha cho nàng, nhưng không cần phải hạ độc, bởi vì Trương Phinh Đình biết, trực tiếp đưa nàng về Lý gia, chắc chắn Lý gia sẽ tìm cách giết chết nàng.
Đây là một âm mưu hoàn hảo!
Trương Phinh Đình nữ nhân này quá tàn nhẫn!
Trước kia Lâm Cầm Hề là nữ nhi Vương phủ, ra tay với người Lý gia cũng không có đuổi cùng giết tận. Phạt trượng Lý Trạch Ngạn, cũng chỉ để hắn bị thương nặng không thể tham gia thi hội mà thôi, không muốn mạng của hắn.
Giữa bọn họ còn có một hài tử, nếu biến thành sinh tử đại thù, sau này lúc hài tử trưởng thành nàng nên đối mặt thế nào?
Đáng tiếc nàng lo nghĩ cho hài tử, Lý gia lại không thèm quan tâm. Trong lòng Lâm Cầm Hề vừa hối hận vừa đau lại căm thù, sớm biết như thế, lúc trước nên bảo người xuống tay thật nặng, trực tiếp đánh chết đám người Lý gia này!
Lý mẫu thấy sắc mặt nàng thay đổi mấy lần, ra lệnh: “Đến dìu biểu cô nương dậy đi.”
Thấy nàng thuận theo, Lý mẫu đuổi những người còn lại ra, tận tình mà khuyên bảo: “Cầm Hề, chúng ta không thể để Trương Phinh Đình dắt mũi được! Từ nhỏ đến lớn con là do chính tay ta nuôi nấng, tình cảm thân thiết như mẫu tử, sao có thể ra tay với con?”
Lâm Cầm Hề ngồi trên giường, cụp mi rũ mắt, trong lòng lại rõ ràng không thể ở lại Lý gia nữa, lần này Lý gia chưa thể đạt được, là Trương Phinh Đình nữ nhân kia không muốn để nàng bị giết chết quá nhanh, muốn nàng và Lý gia oán hận, hãm hại lẫn nhau.
Nếu ở lại, nàng và phu thê Lý gia nhất định phải phân thắng bại. Không phải bọn họ chết, thì chính là nàng chết!
Nàng không muốn như ý muốn của Trương Phinh Đình, vì vậy, phải rời khỏi nơi này! Chờ đến khi Lý mẫu khuyên tới miệng khô lưỡi khô, Lâm Cầm Hề thử thăm dò hỏi: “A di, người có từng nghe mẫu thân con nói về phụ thân của con là ai hay không?”
Lý mẫu lắc đầu: “Không biết.” Bà thở dài: “Nếu như biết, ta cũng không dám nhận thân với Vương phủ đâu.”
Quả nhiên là vậy.
Lâm Cầm Hề không cam lòng: “Vậy người có suy đoán gì không?”
Lý mẫu liếc nhìn nàng một cái, như nghĩ đến cái gì, thử thăm dò: “Trước khi nương con có thai, từng là nha hoàn bên cạnh phu nhân Lương gia ở Giang Huyền, ký văn khế cầm cố, không phải nha hoàn thiếp thân, không được trọng dụng. Nhưng rõ ràng là sau khi muội ấy ra ngoài liền có thai. Sau khi muội ấy đi, ta từng cố ý đến tìm tùy tùng bên cạnh Lương lão gia muốn hỏi vài chuyện, nhưng không có thu hoạch gì. Nếu con muốn tìm phụ thân, không bằng bắt đầu từ Lương gia đó?”
Làm cách nào để tra ra phụ thân thân sinh của nàng ta là Lương lão gia là tốt nhất!
Trong nháy mắt này, hai người đều có cùng suy nghĩ.
Lâm Cầm Hề rũ mắt: “Chờ khi ta dưỡng bệnh xong, sẽ tự mình đến Giang Huyền một chuyến.”
Bất kể có phải hay không, trước lúc nàng đến Giang Huyền Lý gia cũng sẽ không tiếp tục ra tay với nàng nữa.
*
Tần Thu Uyển chạy một chuyến đến Lý gia, tâm trạng vô cùng sung sướng.
Sau khi hồi phủ không bao lâu, vương gia phái người tới tìm nàng. Nàng lập tức chỉnh đốn tâm trạng, làm ra bộ dáng ngoan ngoãn tiến vào.
Vương gia ở ngay cách vách thế tử, nhìn thấy nàng vào cửa, nở nụ cười ôn hòa: “Phinh Đình, con lại đây.”
Cái bàn trước mặt ông ta chất đầy y liêu cùng thủ sức, tất cả đều là những màu sắc tươi sáng mà các cô nương gia rất thích: “Nhìn xem có thích hay không?”
Tần Thu Uyển tiến lên hành lễ: “Đa tạ vương gia.”
Người có nhiều lễ nghĩa sẽ không bị trách.
Mạng của nhiều người trên dưới Trương gia đều đang ở trên người nàng, cẩn thận nhiều một chút vẫn hơn.
Vương gia vung tay lên: “Gọi phụ vương.”
Tần Thu Uyển nghe lời gọi: “Đa tạ phụ vương.” Nàng nhìn về phía y phục trên bàn: “Quận chúa tỷ tỷ cũng có sao?”
Vương gia xua xua tay: “Y phục của nó rất nhiều, trên người cũng có ngân phiếu, nếu mà thích, thì bất cứ lúc nào cũng mua được. Những thứ này là ta cố ý chọn mua cho con.”
Tần Thu Uyển: “...” Nếu để quận chúa biết, có lẽ sẽ lại ghen ghét nữa.
“Hay là gọi tỷ tỷ tới chia một ít cho tỷ ấy?” Nàng cũng không phải một người có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, lập tức giả thành một bộ dáng sợ hãi: “Sáng nay con trò chuyện cùng Mạc tướng quân, dường như tỷ tỷ không vui cho lắm.”
Nghe vậy, vương gia thuận miệng nói: “Tỷ tỷ của con cứ hành động như một hài tử, có lẽ con chọc phải chỗ nào đó của nó nên nó mới không vui. Không cần phải lo lắng, lát nữa sẽ ta giúp con hòa giải.” Ông ta tò mò hỏi: “Mạc tướng quân đã ở trong phủ hơn một tháng, hai người các con có quen nhau sao? Ngày thường trò chuyện thế nào? Ở trong mắt con, hắn là dạng người gì?”
Tần Thu Uyển im lặng, thử thăm dò bảo: “Mạc tướng quân rất kiệm lời, mấy ngày nay chúng con cũng không có hòa thuận mấy. Hắn rất dữ, con có hơi sợ.”
Vương gia cười ha ha: “Con không hiểu rồi, một người không đổi sắc mặt trước nữ nhân như vậy, mới ít dẫn nữ tử về nhà. Nếu ai là thê tử của hắn, sẽ bớt lo rất nhiều.” Sau khi ông ta cười xong, lại nghiêm mặt nói: “Phinh Đình, con là nữ nhi của ta, năm nay cũng đã mười tám, tới tuổi bàn đến chuyện chung thân đại sự rồi. Theo ta thấy, Mạc tướng quân là một người không tồi, mệnh làm phu nhân nhị phẩm cũng không tính là bôi nhọ con, nếu con gả cho hắn, ta cũng sẽ yên tâm.”
Mắt thấy nữ nhi không hé răng, ông ta thở dài: “Ta nợ con rất nhiều, cũng muốn tận sức bù đắp. Nhưng trên đời này kẻ tiểu nhân nịnh hót quá nhiều, bọn họ sẽ cho rằng một thứ nữ có thân phận không cao của Vương phủ lại còn trưởng thành ở bên ngoài...Ta sợ con bị người ta khi dễ. Nữ nhi Vương phủ có thể gả cho võ tướng nhị phẩm, xem như là gả cao rồi...”
Lời trong lời ngoài, đều có ý đang lo lắng cho nữ nhi.
Tần Thu Uyển cúi đầu, che khuất thần sắc trong mắt.
Sau khi vương gia nhận được những tín vật kia, đối với Lâm Cầm Hề và nàng rõ ràng là hai loại thái độ.
Khi đối với Lâm Cầm Hề, có lẽ là thời gian chung đụng quá ít, tình cảm phụ tử nông cạn, thái độ thật sự rất lãnh đạm. Nhưng đối với Trương Phinh Đình, dường như ông ta bỗng nhiên nhận ra mình còn là một người phụ thân, đích thân mua đồ cho nàng.
Nhưng mà!
Vẫn còn thua xa quận chúa.
Vẫn dùng cách thức ban đầu, để nàng gả cho Mạc tướng quân.
Tất nhiên, Mạc tướng quân không tồi, đặc biệt là hắn còn có một chút tâm tư như kia với nàng. Nàng cũng không phản đối.
Vương gia còn muốn khuyên bảo, mành cửa được vén lên, quận chúa bước nhanh vào cửa, sau khi nhìn thấy y phục cùng thủ sức trên bàn, nghiêng đầu xinh đẹp hỏi: “Phụ vương, người mua y phục cho con sao?”
Nàng duỗi tay cầm lấy một cây trâm hình hoa lê nhỏ: “Con thích nhất là loại màu sắc thanh nhã này.”
Quả thực vừa nhắc đã xuất hiện.
Toàn thân quận chúa đều là vẻ lộng lẫy và rực rỡ đại hồng đại tử, một đóa hoa nhỏ tìm cũng không thấy.
Rõ ràng vương gia cũng rất hiểu tâm tư của ái nữ yêu quý nhất của mình, biết là nàng đang cố ý tranh sủng, không những không thấy khó chịu, trái lại còn vui vẻ không thôi: “Những thứ này là ta mua cho muội muội của con, nếu con thích thì bảo nó tặng cho con.”
Quận chúa khinh thường liếc nhìn Tần Thu Uyển một cái, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý. Khi quay người lại nhìn về phía phụ thân, mi mắt cong cong làm nũng: “Phụ vương, nhưng mà con đều thích hết.”
Tần Thu Uyển: “...” Ta trực tiếp đưa hết cho ngươi là được chứ gì.
From TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT