Lúc Tô Thiển Y đang rầu đến thối ruột, vừa rồi anh giai Mỹ Đoàn mới chạy về.
“Này? Ai… Ai phun chữ lên xen tôi hả?”
“Cô ấy!” Phương Dạ không do dự chỉ tay về phía Tô Thiển Y.
Sau khi nhìn thấy người đẹp trong bộ đồng phục học sinh, đôi mắt anh trai đột nhiên sáng lên, lắp bắp đầy phấn khích.
“Tôi… Chuyện này… Cô…”
Tô Thiển Y lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh, cho nên, dù bản thân phun là sai vẫn nhận!
“Đừng tôi anh tôi cô gì nữa, phun lên xe anh là lỗi của tôi, tôi bồi thường.” Cô ta lấy từ trong chiếc cặp nhỏ ra một xấp tiền màu đỏ mới tinh, đếm
không hết nhét vào tay anh trai.
Anh trai thấy đối phương thật sự quá đẹp, nhất thời chưa thỏa lòng mà mặt dày hớt hải hỏi: “Người đẹp,
cô phun hai chữ này… có phải là có ý với tôi không, hay là chúng ta thêm wechat trước đi?”
“Thêm cái đầu nhà anh, không cần thì tôi lấy lại!” Mặt nhỏ đầy hăm dọa của Tô Thiển Y nói.
“Cần cần cần, tạm biệt!” Anh trai Mỹ Đoàn vội thu tiền lại, lên xe điện chạy nhanh như chớp.
“Tên nhóc này, tôi trông xe giúp cậu ta lâu vậy rồi mà ngay đến một lời cảm
ơn cũng không có?” Phương Dạ không nói nên lời, vừa định quay người rời
đi thì Tô Thiển Y đột nhiên mở rộng vòng tay ngăn anh lại.
“Đứng lại!”
“Cô lại muốn làm gì?” Phương Dạ cảnh giác liếc nhìn cô ta.
Tô Thiển Y cười ranh mãnh: “Chị gái tôi sắp đến rồi, anh gặp chị ấy rồi đi cũng không muộn.”
Bàn tính nhỏ của cô ta đã vang lên lạch cạch, chị là người đẹp ngang ngửa
nữ thần, Phương Dạ gặp rồi chắc chắn sẽ đi không nổi, sớm muộn gì cũng
quỳ gối dưới váy chị ấy.
Chỉ cần anh trở thành anh rể thì sau này vẫn có cơ hội, em vợ qua lại với anh rể, không phải đều được lan truyền trên mạng à…
Phương Dạ không thể hiểu nổi tại sao con nhóc này lại không ngừng muốn giúp
chị gái mình giới thiệu bạn trai đến thế, hai người thật là chị em ruột
sao, không phải cố ý cài bẫy hãm hại chị mình đấy chứ?
“Tôi đã
nói rồi, tôi không có hứng thú với hai chị em cô!” Phương Dạ không vui
nói: “Còn nữa, lần trước chuyện cho tôi một sao kèm bình luận kém, tôi
còn chưa tìm cô tính sổ đâu, đừng để vuốt mặt không nể mũi như vậy.”
“Đừng vội kết luận vậy mà, chỉ cần anh gặp chị gái tôi rồi mà không có hứng
thú thì tôi đảm bảo sau này không làm phiền anh nữa, thế này được rồi
chứ?”
“Thôi được.” Phương Dạ chẳng còn cách nào với cái kiểu quấn chặt lấy không buông của cô ta, chì đành đồng ý: “Nhưng mà lát nữa tôi
còn phải giao đồ ăn, chỉ có thể đợi được năm phút thôi.”
Tô Thiển Y vui vẻ đáp; “Không cần, chị tôi đến ngay ấy mà!”
Lúc nói chuyện, một chiếc Bugatti Veyron màu tím hồng lao vào bãi đậu xe rồi dừng ngay trước mặt hai người.
“Thấy không, đây chính là chị gái tôi, cẩn thận hồn bị câu mất đấy!”
“Đùa sao, còn có người đẹp nào mà tôi chưa từng thấy qua, còn thế nào được nữa chứ?”
Sau khi cửa bật mở, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, đôi lông mày có vài phần giống với Tô Thiển Y.
Liên Trạm và Trịnh Gia Kỳ hít drama bên cạnh không có chút cảm giác tồn tại lại ngây người lần nữa.
Nếu họ nghe không nhầm thì nữ sinh trung học này thực sự muốn giới thiệu chị gái mình cho Phương Dạ làm bạn gái?
Đến cùng thì cô ta suy tính cái gì vậy?
Phương Dạ tỏ vẻ vô tội, tôi cũng không biết cô ta đang tính toán gì…
Tô Diệu Anh vốn muốn gọi em gái mình lên xe, nhưng lúc nhìn thấy Phương Dạ xong thì ngây người.
“Anh… Sao anh lại ở đây?”
“Cô là chủ của Dạ Sắc?” Phương Dạ cũng nhận ra cô ta.
Dù sao cũng là tầm cỡ người đẹp, khó mà quên được.
Nhìn thấy phản ứng của hai người, Tô Thiển Y cũng ngẩn ra: “Ế? Chị, thì ra hai người quen nhau à?”
“Từng gặp một lần.” Phương Dạ cười nhạt: “Em gái cô nhất định muốn giới thiệu cô với tôi, tôi cũng không biết tại sao?”
“Giới thiệu anh cho tôi?” Tô Diệu Anh quay sang nhìn em gái: “Tiểu Y, em lại ngứa đòn à?”
Tô Thiển Y thè lưỡi: “Không có mà, em chỉ là… chỉ là cảm thấy hai người rất xứng đôi, cho nên muốn tác hợp một chút…”
Tô Diệu Anh cả giận nói: “Em cứ học tập cho tốt, đừng gây ra chuyện gì ở
trường là chị đã cảm ơn trời đất lắm rồi, lại còn dám quản chuyện của
chị, có tin chị nói cho mẹ biết không hả?”
“Đừng mà!” Lần này Tô
Thiển Y thật sự sợ rồi, hết lời xin tha: “Chị, chị tha cho em lần này
đi, mẹ nhất định sẽ cho em lên bờ xuống ruộng!”
Phương Dạ cười ha hả nói: “Thế này không phải rất tốt à, tôi thấy đứa nhóc như cô nên thu mình lại một chút.”
“Thực tình xin lỗi, em gái tôi luôn nghịch ngợm vậy đấy, tôi nhất định sẽ dạy dỗ em ấy cẩn thận.” Tô Diệu Anh mỉm cười và đưa tay ra: “Chính thức làm quen một chút, Tô Diệu Anh.”
“Phương Dạ.” Phương Dạ nắm lấy bàn
tay nhỏ bé trắng như ngọc của cô ta: “Dù gì cô ấy cũng là một đứa trẻ
chưa lớn, nên đừng dạy quá.”
Sau khi nghe những lời Phương Dạ nói, trên mặt Tô Thiển Y hiện lên sự cảm kích, có điều chẳng bao lâu cô ta lại xụ mặt xuống.
“Từ mấy chục cái giảm xuống còn mười mấy cái vào mông là được rồi.”
“Mười mấy cái? Vậy không phải mông nở hoa rồi sao?”
“Đó là cô đáng đời.” Phương Dạ cười hà hà, không có ý tốt mà liếc nhìn mông của Tô Thiển Y, dọa cô ta sợ đến mức lập tức lấy tay che nó lại.
“Không chọc anh nữa, tôi phải về thật rồi, tạm biệt!”
“Ok! Bye!”
Phương Dạ vẫy tay, bấm chìa khóa trong tay.
Sau khi thấy trình độ phong cách không thua gì Bugatti Veyron, Liên Trạm và Trịnh Gia Kỳ trực tiếp hóa đá.
Vừa rồi, bản thân còn cười nhạo chủ sở hữu Lamborghini là đồ cặn bã, còn
nói đối phương thậm chí còn không có đủ tư cách để trở thành một tên cặn bã, kết quả là tự vả mặt mình…
Ba người Phương Dạ hoàn toàn xem bọn họ như không khí, lái hai con siêu xe đi thẳng.
Tô Thiển Y ngồi trên con siêu xe đang tăng tốc tò mò hỏi: “Chị, chị có thích Phương Dạ không?”
Tô Diệu Anh cũng không giấu cô ta: “Thực lòng mà nói, chị thực sự dành rất nhiều tình cảm cho cậu ấy, cậu ấy là một chàng trai rất đặc biệt, khác
hẳn những người khác.”
Tô Thiển Y lại hỏi: “Nếu đã có ấn tượng tốt, vậy tại sao vừa rồi không lưu wechat, phát triển tiếp?”
Tô Diệu Anh liếc cô ta: “Em nghĩ chị là người như thế nào, nhìn chị giống hạng phải theo đuổi con trai sao?”
Tô Thiển Y gật đầu: “Thật sự không giống…”
“Nếu thật sự có duyên với cậu ấy, sau này tự khác sẽ gặp lại thôi.” Tô Diệu
Anh khẽ mỉm cười: “Phải rồi, tối nay chị đến huyện Lê, mấy ngày này
không đến đón em nữa.”
“Hả? Chị đi cái chỗ khỉ ho cò gáy ấy làm gì?”
“Có người bạn mời chị đi thăm lễ cúng tổ tiên của họ, em biết đấy, chị luôn có hứng thú đến những phong tục dân gian này.”
“Thôi được, em kêu tài xế Vương đến đón em vậy…”
Khoảng ba giờ chiều, Phương Dạ nhận được điện thoại của cha mình.
“Alo, con trai, con đang ở đâu?”
Phương Dạ ngẩn ra: “Cha, cha đang nói gì vậy? Cái gì mà đang ở đâu?”
“Về nhà đi, lẽ nào con quên ngày mai chính là lễ cúng tổ tiên, sáng mai phải về nhà thờ họ giúp đỡ!”
“Toi rồi, con quên thật rồi!” Phương Dạ vỗ đùi.
Thời gian này lúc nào cũng bận đi giao hàng, quên sạch luôn cả chuyện quan trọng năm năm một lần.
“Thằng nhóc thối này trí nhớ của con còn không bằng mẹ con nữa, mau đi xem còn vé tàu nào không, mai phải về trước khi buổi lễ cúng tổ tiên giữa trưa
bắt đầu!”
“Con biết rồi cha, con đi mua ngay đây.”
Phương Dạ lau mồ hôi lạnh, mở app ra xem thử, vé tàu ngày mai đã bán hết sạch rồi.
Ở nhà không có sân bay, vì vậy chọn tàu hỏa là lực chọn tốt nhất rồi.
Ngay lúc anh còn đang nghĩ xem có nên lái xe về hay không thì trong đầu chợt lóe lên.
“Đúng rồi, không phải hệ thống vừa mới thưởng một chiếc trực thăng sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT