Phương Dạ vừa đóng cửa xe thì có một luồng gió thơm mát phả vào mặt, cánh tay bị người ta ôm vào ngực.
Không cần nhìn anh cũng biết người đến là Ôn Hinh.
Mặc dù Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh đã thoát khỏi kiếp độc thân, nhưng vẫn vô cùng ghen tị với anh.
Có thể được một cô gái trắng trẻo xinh đẹp và giàu có đẳng cấp như vậy bao nuôi, bọn họ có nằm mơ cũng muốn.
Còn Lưu Vũ thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, quên cả nhặt bó hoa rơi dưới đất.
Không ngờ lần đầu tiên theo đuổi một em gái đã thất bại như vậy, bản thân có chút đen đủi, lại gặp phải chính chủ Phương Dạ.
“Nơi đông người đừng làm như vậy, cô còn là bà chủ, phải biết thận trọng!”
Phương Dạ dở khóc dở cười nhắc nhở: “Ông cha ta thường nói nam nữ thụ
thụ bất thân, câu này rất có lý.”
“Ai bảo anh nói lời không giữ lời, tận mấy ngày liền mới đến tìm tôi.” Ôn Hinh bĩu môi không chịu buông tay.
Phương Dạ không còn cách nào khác, chỉ đành để mặc cô ấy.
Sau khi đi qua người Lưu Vũ, Phương Dạ đột nhiên hỏi: “Ơ, sao dưới đất lại có một bó hoa?”
“Không biết nữa, chắc là ai đó vứt đi.” Ôn Hinh hoàn toàn không nhớ đây là bó hoa mà cô đã vứt.
“Hoa đẹp thật, chắc phải mấy trăm tệ, đúng là quá lãng phí.” Phương Dạ cúi
đầu nhặt bó hoa hồng lên, tiện tay phủi bụi bặm rồi đưa nó cho Ôn Hinh
ngay trước mắt Lưu Vũ: “Rất đẹp, tặng cô!”
“Cảm ơn!” Ôn Hinh không hề có ý chê bài, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc nhận lấy bó hoa.
Lưu Vũ chết lặng người, suýt nữa tức đến hộc máu.
Chó má…
Lái một chiếc xe hơn một nghìn vạn, lại có thể đi nhặt hoa người khác đã vứt để tặng bạn gái, đúng là không biết xấu hổ?
Có thể có chút danh dự của người giàu có và quyền thế không?
Thấy bốn người đi vào quán internet cafe anh ta tức tối nhổ nước bọt.
“Đợi đó, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi cắm cho anh cặp sừng.”
Sau khi bốn người ngồi vào phòng bao số một, quản lý xinh đẹp của quán lập
tức đem lên đủ loại nước ép trái cây cao cấp và bánh ngọt, hoàn toàn là
đãi ngộ năm sao.
Lập team bốn người, bản đồ đầu tiên ghép ngẫu nhiên là sanhok.
Lúc máy bay vừa cất cánh, Ôn Hinh ôm đùi, mỉm cười gian xảo, trực tiếp đánh dấu nơi đến là bootcamp, sau đó bắt đầu mở mic châm chọc.
“Trên
máy bay không có mấy anh trai mạnh mẽ, nếu có thì chắc cũng đã nhảy
xuống bootcamp rồi. Đội thắng có thể kết bạn Wechat với tôi cùng chơi
nha!”
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của cô ấy, trên máy bay đột nhiên bùng nổ.
“Chị gái này giọng hay thật, có phải đã dùng máy biến đổi giọng nói không?”
“Dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ mà tôi không muốn nhớ lại thì chắc là không phải đâu.”
“Xem ra anh bạn là người có kinh nghiệm, tôi tin anh!”
“Hỏi chị gái đó xem có phải dùng máy biến đổi giọng nói không, thế là xong!”
“Lâu lắm rồi chưa hăng hái sục sôi như này, đi thôi!”
Lúc sắp bay xuyên qua bootcamp người chơi trên máy bay cứ như tiêm máu gà, hơn một nửa nhảy vù vù xuống.
Nhìn thấy những cái dù chi chít giữa không trung, ước tính phải hơn mười đội. Mặt Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh đều tái mét.
Mẹ kiếp, mới ván đầu tiên có cần phải kíƈɦ ŧɦíƈɦ vậy không, đoán chừng một lát nữa không phải đáp xuống đóng hòm, mà là đáp xuống thành tro.
“Chỗ ngon!”
Phương Dạ chỉ nói vỏn vẹn hai từ, sau đó dẫn đầu nhảy xuống chỗ đó. Ôn Hinh
theo sát phía sau, còn Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh thì muốn nhảy về phía sau một chút.
Sau khi Phương Dạ đáp xuống chỗ ngon thì nhìn thấy một cây súng lục 1911. Lúc anh nhặt súng lên thì bốn người chơi khác cũng
đồng thời đáp xuống bên cạnh.
“Anh ta chỉ có súng lục, đập chết anh ta đi!”
Bốn người chơi đó rõ ràng là cùng một đội, cùng giơ nắm đấm lao về phía Phương Dạ.
Sức sát thương của một cú đấm không nhỏ. Ngay cả khi bọn họ không có vũ khí đi nữa, thì cũng có thể bao vây đánh chết kẻ địch trong một khoảng thời gian ngắn.
Vả lại trong tay của Phương Dạ chỉ có một cây súng
1911. Mặc dù sức sát thương của viên đạn 45 không tầm thường, nhưng hộp
tiếp đạn chỉ đủ cho bảy phát bắn. Ở tình huống bình thường, một băng đạn mà có thể bắn trúng một người chơi thì kĩ năng bắn súng đã được coi là
rất khá rồi. Bọn họ tất nhiên là không yếu.
Hơn nữa mọi chuyện
trên đời khó mà đoán trước được. Trình độ PUBG của Phương Dạ vốn dĩ đã
tốt lại thêm khả năng thể thao toàn diện, có thể gọi là người hack trò
chơi!
Phải biết rằng, thi đấu thể thao điện tử cũng là một loại thi đấu thể thao…
Pằng pằng pằng!
Nòng súng 1911 di chuyển 360 độ nhanh như tia chớp. Bảy viên đạn được bắn ra trong nháy mắt. Cứ hai viên đạn lại bắn chính xác vào đầu của một người chơi.
Ba kẻ địch gần như ngã xuống đất cùng lúc. Người may mắn nhất chỉ trúng một viên đạn nhưng lượng máu ngay lập tức bị tụt xuống.
Khi anh chàng may mắn vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Phương Dạ đã thu súng về và đấm anh ta một phát. Cả bốn người gục xuống đất, đóng hòm ngay ngắn.
Đội bốn người đáp xuống đã chết!
“Vãi, mới đáp đất đã gặp phải đứa dùng hack, mẹ nó, đúng là đen đủi.”
“Mẹ kiếp, bản hack này trâu bò đấy, report rồi!”
“Anh em, giờ mua bản hack thì bao nhiêu tiền, giới thiệu tôi với!”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, report xong thì đuổi theo máy bay đi, tiền mạng ở nông thôn đắt lắm, thảm ghê…”
Lúc này Ôn Hinh mới đáp xuống. Nếu không phải Phương Dạ đang ngồi bên cạnh thì cô ấy chắc chắn sẽ cho rằng đối phương dùng hack!
Dường như trong vòng một giây rưỡi, đã khóa chặt đầu của bốn người chơi và
bắn hết số đạn. Phản ứng và tốc độ này quả thật là quá khác thường, một
vài bản hack chưa chắc đã có thể gϊếŧ địch một cách ghê gớm như vậy.
Chẳng lẽ đây mới là thực lực thật sự của anh?
Nếu như có anh gia nhập, vậy thì giải đấu PUBG cup Vưu Ngư lần này không chừng có thể vào trận chung kết!
Nói cách khác, có thể tranh chức vô địch không còn chưa biết?
Ôn Hinh vừa nhặt súng vừa suy nghĩ miên man, vẻ mặt dần trở nên hưng phấn.
Pằng pằng pằng!
Lúc Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh đáp xuống, khắp bootcamp vang lên tiếng súng nổ.
Mặc dù đang ở trong tình thế nguy hiểm nhưng hai người không hề lo lắng,
bởi vì kẻ địch trong tòa nhà này đều đã bị Phương Dạ tiêu diệt sạch sẽ.
Và anh cũng đã đạt được 15 kills đầy kinh ngạc.
Ôn Hinh há miệng
kinh ngạc, luôn đi phía sau Phương Dạ. Tròn mắt nhìn Phương Dạ đi khắp
nơi gϊếŧ địch. Nhưng hễ có súng là có lửa cháy, góc bên trái phía trên
của màn hình có thể lướt thấy tin tức mới về việc Phương Dạ hạ gục hoặc
tiêu diệt kẻ địch.
Lúc Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh nhặt đủ trang bị
đi ra khỏi tòa nhà, cả bootcamp chỉ còn lại một đội. Phương Dạ đã dành
chiến tích 35 kills.
Hai người kinh ngạc đến mức hàm muốn rớt xuống đất: “Chú tư, không phải hôm nay chú chích ma túy chứ, trâu bò thế!”
Mặc dù trước đây Phương Dạ rất mạnh, nhưng trong một trận đấu nhiều lắm
cũng chỉ 10+ kills. Đáp xuống 35 kills tuyệt đối là trình độ cao nhất
thế giới. Hơn nữa còn phải may mắn lắm mới đạt được như vậy.
Đương nhiên, người chơi chân chính thì không tính.
“Chú chính ma túy thì có, anh chỉ là không giấu thực lực như trước kia mà
thôi.” Phương Dạ tự mãn nói: “Dù sao thì trình độ của anh đang nâng cao
từng phút từng giây, bây giờ đã hoàn toàn không che giấu nổi ánh hào
quang rồi.”
“Dừng ngay!”
Mạnh Hổ và Đàm Dập Minh cùng giơ ngón giữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT