Vừa đến cánh cổng bệnh viện xa hoa bậc nhất của thành
phố, Thục Yên đã lao ra mà chạy đi tìm Đình Thư Huân, để
lại Đình Thiệu Khiêm phải ở lại lái xe đưa đến hầm đỗ.
Bộ dạng hấp tấp, lật đật của Thục Yên khiến cậu lắc
đầu nguây nguẩy. Quả là khi tình yêu xuất hiện, ta lại
trở nên điên cuồng.
Thục Yên chạy thẳng vào giữa
sảnh bệnh viện, ngó nghiêng xung quanh tìm quầy tiếp tân,
nhưng rồi lại nhìn thấy bóng dáng lão Đàm đang lẩn quẩn
quanh đằng kia ở máy bán nước tự động. Cô nhíu mày nghi
ngờ, tại sao nói lão Đàm đang ở phòng bệnh, mà bây giờ
lại ở đây chứ?
Cô bước đến, nhìn lão Đàm cầm
theo hai chai nước ngọt, đúng lúc cũng ngẩn đầu lên nhìn
cô, vẻ mặt của ông hơi ngạc nhiên, chân mày chau lại, nhưng vẫn là giãn nhẹ cơ mặt ra mà bước đến.
“Lão Đàm, Đình Thư Huân đâu?”
“Ông chủ ở phòng 127 thưa…cô Chu.”
Lão Đàm cúi nhẹ người, ánh mắt ông giấu diếm đi sự kinh
diễm của cô. Thục Yên thật sự đã có bất ngờ, có lẽ
đây là lần đầu tiên mà lão Đàm gọi cô là “cô Chu” chứ
không phải ""phu nhân", cô có hơi lo sợ, đã có chuyện gì
xảy ra vậy chứ?
Cô đưa tay chỉ về mình, chất giọng âm trầm hỏi:
“Ông…gọi tôi là…cô Chu?”
“Vâng…nếu cô muốn thăm ông chủ thì có thể theo tôi ạ.”
Lão Đàm vẫn là một mực né tránh đi ánh nhìn của cô, ông cúi đầu đáp lại. Rồi sải bước cầm theo hai chai nước ngọt
mà hướng lên phòng 127.
Thục Yên dù có hơi hoang mang, nhưng vẫn nối bước chân đi theo ông. Vì dù gì cô cũng
không biết chính xác vị trí phòng 127 ở đâu. Thà theo ông
thì cô đã có thể rút ngắn thời gian gặp hắn.
Suốt cả đường đi từ sảnh lớn vào trong thang máy, đến khi
đứng trước cửa phòng 127, lão Đàm vẫn không nói một
lời nào với cô. Dường như cô cảm nhận được sự xa
cách vô cùng xa lạ này, cứ như là cô và ông Đàm không quen biết nhau vậy.
Dù thắc mắc như cô vẫn không hỏi
tiếp nữa, gặp được hắn mới là quan trọng. Thục Yên
nắm lấy nắm tay cầm, nhưng lão Đàm chặn ngang lại, có
hơi do dự nhìn cô. Điều này làm Thục Yên có chút khó
chịu, tại sao lại tỏ ý không muốn cô bước vào, hay đã có
chuyện xấu xảy ra sao?
“Cô Chu, xin cô bình tĩnh
trước tình cảnh trước mắt. Tôi không chắc chắn được
cô có chịu đựng nổi không.”
Lão Đàm cân nhắc kỹ
lưỡng, rồi cũng đành chịu mà nói câu nhắc nhở cô. Ông
không mong tình cảnh trước mắt sẽ lại khiến cô đau lòng,
rồi không chịu nổi. Không phải là Đình Thư Huân xảy ra
chuyện, mà là do…
“Ông…”
Nghe lời nói đầy ẩn
ý của lão Đàm, cô càng chắc chắn là đã có chuyện xảy ra. Vội hất lấy tay ông, mở bước trước vào.
Niềm
vui sướng được gặp lại Đình Thư Huân của cô giờ đây đã tan biến. Cảnh tượng trước mắt khiến cô có chút chua
xót ở trong lòng.
Trên giường là hắn, vẫn là
gương mặt đã khiến cô hơn hai ngày nay mất ăn, mất ngủ
mà nhớ mong. Đình Thư Huân đã tỉnh táo rồi, dù đầu và
chân băng bó vết thương, tay bó bột, mặt đã có vài vết
xước vẫn không giấu đi sự sắc sảo đẹp đẽ của hắn.
Nhưng điều đáng để nói ở đây, chính là cô gái ở bên cạnh.
Cô ta đang nở nụ cười rất dịu dàng, tay bóc từng miếng
quýt ra mà đút cho hắn. Nhìn họ chẳng khác gì đôi vợ
chồng chứ? Tự nhiên bây giờ cô nhìn lại bản thân mình,
cô trông cứ như là thừa thãi vô cùng, cứ như là kẻ chen
chân vào mối tình đẹp trước mặt ấy.
Nghe tiếng
mở cửa, cả hai người đang cười nói vui vẻ cũng quay qua.
Nụ cười của cả hai thoát chốc tắt đi.
Đình Thư Huân không hiểu vì gì, hắn nhíu mày nhìn cô thật sự xa lạ.
Rồi ngó nghiêng nhìn xung quanh, lão Đàm cũng đồng thời
bước vào, tay cầm lấy hai chai nước đem đến cạnh bàn của hắn.
Đình Thư Huân vui vẻ, cầm lấy một chai, mở
nắp sẵn mà đưa cho cô gái bên cạnh mình, nở nụ cười vô cùng ấm áp.
“Của em đây Tiểu Kha, anh mở nắm sẵn cho em rồi.”
“Em cảm ơn anh.”
Cô gái tên Lý Kha đó vô cùng vui vẻ, nhận lấy chai nước từ tay hắn mà uống một ngụm nhỏ. Đình Thư Huân đảo mắt sang nhìn cô vẫn ngây ngốc đứng như trời trồng, liền
ngước nhìn lão Đàm mà hỏi:
“Quản gia, đây là ai? Tại sao cô ta lại vào đây cùng ông?”
“Là…là…”
Lão Đàm có hơi ngập ngừng, nửa muốn giấu cô, nửa lại
muốn nói. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh kia, tim ông
đã muốn nhảy vọt ra bên ngoài rồi, ông lắp bắp đáp lại:
“Là cô Chu thưa ông chủ!”
“Cô Chu nào? Tôi không quen.”
Đình Thư Huân hờ hững đáp lại, nhìn hai vai cô vì mấy ngày
mệt mỏi qua đã run rẩy. Đôi mắt cô tràn ngập thắc mắc
cùng thất vọng, cô lao đến giường nắm lấy cổ áo hắn,
cô gào thét lên:
“Anh nói sao Đình Thư Huân? Anh nói là không nhớ em? Tại sao anh lại nói không nhớ chứ??”
“Tránh ra, cô bị điên sao? Tại sao tôi phải nhớ cô chứ?”
Đình Thư Huân chưa đợi cô cầm lấy áo mình xốc lên thì hắn
đã dùng một tay còn lại hất lấy cô tránh ra, đôi mắt tỏ
ý không vui khi bị người khác chạm vào.
Cô gái Lý Kha bên cạnh đã đỡ lấy đầu hắn suýt nữa đụng vào thành
giường, gương mặt trắng nõn bỗng cau lại vì đau. Đình
Thư Huân nhận ra, liền nắm lấy tay cô ta không ngừng xoa
xoa, còn thổi vào tay cô ta, bộ dạng cực kì săn sóc, cứ
như là sợ cô ta đau vậy.
“Tiểu Kha em không sao chứ? Em có đau lắm không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT