“Đó không phải là Viên Lâm ở khoa ngoại ngữ à, sao bây giờ lại bị chú
câu đi mất rồi?” Phương Dạ cảm thấy hơi bất ngờ, vào năm thứ hai đại học Viên Lâm chơi piano rất cừ, ở buổi lễ thành lập trường năm ngoái cô ấy
đã làm cho mọi người được mở mang tầm mắt. Bây giờ cô ấy cũng được xem
là một người có sức ảnh hưởng.
“Câu là câu thế nào? Chú đừng có
ăn nói khó nghe vậy chứ.” Hồ Phi ra vẻ rất tự hào, nói: “Cô ấy thích con trai chơi bóng rổ, bọn anh kiên trì đến bây giờ, chỉ cần thắng trong
trận đấu tiếp theo thì anh sẽ có cơ hội hẹn hò cùng với cô ấy.”
“Ồ, thế là giữa hai người vẫn chưa có gì?” Phương Dạ cười khanh khách.
“Sai rồi nhé, cũng đi được phân nửa rồi.” Đàm Dập Minh cười nói: “Với năng
lực của chú ba thì thắng trận đấu là chuyện nhỏ. Chú cứ đợi để giao lưu
với mấy bạn nữ bên ký túc xá của chị dâu đi. Nói không chừng lần này anh và đại ca chú cũng có thể thoát ế.”
“Hóa ra còn có cả chuyện tốt như vậy, thảo nào hai người hăng máu như thế.” Bây giờ Phương Dạ mới
ngộ ra. Người đẹp ở khoa ngoại ngữ nhiều vô số kể, nghe nói là trong
phòng trọ của Viên Lâm còn có một hoa khôi khác của trường, chẳng trách
bọn họ lại tranh nhau vỡ đầu.
“Nếu mấy chú đã chắc chắn như vậy,
hay là cứ để anh ra sân chơi hai hiệp?” Sau khi có năng lực thể thao
toàn diện anh còn chưa được thử, vì thế bây giờ trong lòng cảm thấy vô
cùng khó chịu.
“Chú ấy hả? Thôi dẹp đi, bọn anh không gánh nổi đâu!” Mạnh Hổ trực tiếp từ chối.
“Chú tư à, chú tay trái ôm quý bà giàu có, tay phải ấp bà chủ Ôn, chú đừng
có làm hỏng việc của bọn anh, cứ ngồi trên khán đài hô “đỉnh đỉnh đỉnh”
là được rồi.
Đàm Dập Minh lại nói: “Đúng vậy, chú tư chú đừng có mà làm loạn thêm. Người ta một tay một chân là có thể hạ chú rồi.”
Phương Dạ vô cùng bực bội, nhưng anh cũng không tiện nói ra nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên khán đài.
Buổi tranh giải lần này chơi theo hình thức 3v3 kiểu mẫu, đối thủ của đội
Mạnh Hổ cũng đều là sinh viên năm tư, trong số bọn họ còn có một cái tên quen thuộc: Chu Kỳ.
Sau khi nhìn thấy Phương Dạ, Chu Kỳ hận đến mức ứa máu, anh ta chỉ muốn rời khỏi sân chạy đến đánh chết Phương Dạ.
“Chu Kỳ, kia là Phương Dạ đó hả?” Một người bạn cao hai mét đứng ở bên cạnh hỏi anh ta.
“Đúng là nó đấy anh Kiệt.” Chu Kỳ đáp: “Trước đây thằng ăn bám này đã làm em
phải xấu hổ trước mặt Lâm Sương Sương, nếu như có cơ hội thì em muốn
đánh cho nó nhừ tử một trận.”
“Cái này thì dễ thôi. Nó là bạn
cùng phòng của Hồ Phi đúng không? Tí nữa anh đây sẽ đẩy ngã Hồ Phi rồi
ép nó vào sân thay người là ok.” Nhiếp Kiệt cười rất âm hiểm: “Sau khi
nó ra sân rồi thì chú muốn làm gì thì làm, đừng có để xảy ra án mạng là
được.”
“Anh Kiệt đúng là sáng suốt, nếu như mọi chuyện thành công thì em sẽ trả anh ba mươi nghìn tệ tiền thù lao.”
“Được, chốt kèo.”
Ngoại trừ Nhiếp Kiệt và Chu Kỳ ra thì trong đội bọn họ còn có một người to
con, lưng hùm vai gấu tóc húi cua. Anh ta tên Triệu Hùng, là thành viên
chủ chốt trong đội bóng của trường, cũng là mối đe dọa lớn nhất đối với
ba người Mạnh Hổ.
Sau khi trọng tài thổi còi, trận đấu chính thức bắt đầu. Quy tắc của trận đấu rất đơn giản, hai đội có tổng cộng hai
mươi phút, chia làm hai hiệp, đội nào ghi được nhiều bàn thắng hơn sẽ là người chiến thắng.
Ba người Mạnh Hổ có thể thuận lợi vượt tiến
vào vòng trong nên bọn họ cũng phối hợp rất nhuần nhuyễn, kiến thức cơ
bản và tố chất của cơ thể cũng tương đối tốt, cho nên khi đối đầu với
Nhiếp Kiệt bọn họ không hề hoảng sợ chút nào.
Sau khi kết thúc
hiệp đấu đầu tiên, bọn họ thành công giành được 26 điểm, tạm thời dẫn
đầu khi đối phương đang có 19 điểm. Hồ Phi đã cống hiến 18 điểm cho đội, để lấy được phần thắng, anh ta đã cố gắng hết sức mình.
“Lâm Lâm, có lẽ hôm nay đội của Hồ Phi sẽ thắng.” Đỗ Tiểu Mẫn đang ngồi bên cạnh Viên Lâm mỉm cười nói.
“Bạn cùng phòng của anh ta cũng không tệ, cậu định hẹn hò với ai vậy?” Một người bạn cùng phòng khác mở lời trêu ghẹo.
“Tôi cảm thấy người đẹp trai nhất là Phương Dạ, tôi muốn hẹn hò với anh ấy.” Đỗ Tiểu Mẫn híp mắt cười nói: “Nhưng tôi biết tôi không thể thắng được
Mộ Linh cho nên lựa chọn từ bỏ.”
Lương Mộ Linh là hoa khôi số một của trường Hoa Hải. Có lẽ Chu Kỳ tham gia trận đấu này cũng là vì cô
ta. Nhưng có thể thấy kỹ thuật bóng rổ của anh ta kém xa những bạn cùng
phòng khác, vào đây cũng chỉ để cho đủ số lượng thôi.
“Yên tâm
đi, tôi không hề có chút hứng thú nào với thằng ăn bám đó cả.” Lương Mộ
Linh cười nhạt “Hơn nữa, chưa chắc đội của Hồ Phi đã có thể thắng. Các
cậu đừng quên là Hồng Dịch vẫn chưa ra sân.”
“Anh ấy là đội
trưởng đội bóng của trường, nếu anh ấy mà lên sân thì chưa chắc ai ăn ai đâu.” Viên Lâm cười nói: “Nhưng mà hình như anh ấy bận nên không đến.”
“Tôi biết rồi, bây giờ Lương hoa khôi đang nhớ đến đội trưởng nhà người ta có đúng không!” Đỗ Tiểu Mẫn cười rất xảo quyệt.
Lương Mộ Linh không thừa nhận, cũng không phủ nhận…
Sau khi hiệp hai bắt đầu, Nhiếp Kiệt nháy mắt với Chu Kỳ, sau khi hội ý,
bọn họ cố gắng cản trở tầm mắt của trọng tài lúc đang phòng thủ, sau đó
Nhiếp Kiệt nhân cơ hội để lên gối đá vào bụng Hồ Phi.
Hồ Phi kêu
la ngã xuống đất, bởi vì Nhiếp Kiệt ra tay rất nhanh nên đa số những
người ở trong sân cũng không phát hiện ra hành động của anh ta, chứ đừng nói đến trọng tài đã bị che tầm mắt.
“Chú hai, chú làm sao thế?” Mạnh Hổ sợ kinh hồn, vội vàng đỡ Hồ Phi dậy.
“Eo của tôi…eo của tôi đau quá.” Hồ Phi nói một cách khó khăn.
Đàm Dập Minh kéo áo của anh ta lên, một vết bầm tím xuất hiện ở trước mặt làm mọi người phải giật mình.
“Nhiếp Kiệt, mày đúng là thằng chó chết, dám đánh lén người khác thế hả.” Mạnh Hổ chơi bóng đã lâu, vừa nhìn anh ta liền hiểu được tám chín phần. Cái
vết bầm tím này vừa nhìn là biết bị người khác lên gối, mà lúc nãy người đối đầu với Hồ Phi chỉ có một người.
“Thằng nhãi này mày đừng có mà nói bậy bạ, có ai nhìn thấy tao đánh nó không?” Đương nhiên Nhiếp Kiệt không thể thừa nhận.
Không có chứng cứ xác thực nên trọng tài cũng khó xử phạt sao cho đúng.
“Chú hai, chú có thể chơi nữa không?” Mạnh Hổ không làm gì được Nhiếp Kiệt, chẳng lẽ lại đánh một trận với anh ta ngay trên sân?
“Yên tâm đi, anh đây…anh đây nghỉ một chú là khỏe liền.” Hồ Phi cố gắng đứng lên.
Nhiếp Kiệt cảm thấy hối hận vì mình đã nhẹ tay khi nhìn thấy đối phương dường như không có vấn đề gì, cứ như con gián vậy, đánh mãi không chết.
Trận đấu lại tiếp tục, Hồ Phi chạy trên sân hơi đuối sức, thật may là Mạnh
Hổ và Đàm Dập Minh đang còn tức giận nên bọn họ phát huy khả năng mạnh
hơn bình thường, cho nên tỷ số vẫn có cách biệt rất lớn.
Chỉ còn lại năm phút, tỷ số trên sân cách biệt là 8 điểm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ thua.
Khi ba người bọn họ đang phiền não thì trên sân bỗng xuất hiện một người có thân hình cao ngất ngưởng. Đó chính là đội trưởng của đội bóng rổ, Hồng Dịch, cũng là đại ca trong phòng trọ của bọn họ.
Hồng Dịch có vẻ ngoài khôi ngô, tác phong nhanh nhẹn, trong nháy mắt dường như anh ta
đã thu hút ánh nhìn của tất cả các cô gái ở trên sân.
“Cuối cùng
đại ca cũng đến rồi.” Nhiếp Kiệt mặt mày hớn hở, nhân dịp chết bóng lập
tức vội vàng xin thay người. Để Hồng Dịch vào sân thay cho Chu Kỳ, người vẫn luôn làm bù nhìn ở trên sân.
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hồng Dịch khẽ mỉm cười.
“Đại ca, vẫn còn năm phút nữa, cũng chưa quá muộn.” Triệu Hùng cười nói.
“Đúng thật, năm phút là đủ rồi.” Hồng Dịch bắt lấy quả bóng Nhiếp Kiệt ném tới: “Chúng ta hãy cùng… làm gỏi bọn họ thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT