Hai người đẩy xe điện ra khỏi con hẻm nhỏ, sau đó đi vào một tiệm sửa xe ở đầu con phố.

Lúc thợ sửa xe đang cặm cụi làm việc, bọn họ ngồi ở cửa ra vào trò chuyện giết thời gian, Trâu Lệ Lệ còn mời Phương Dạ ăn một que kem.

Qua cuộc trò chuyện, Phương Dạ biết được đối phương mới vừa tới Hoa Hải không lâu, hiện tại đang ở nhà của bạn học, hôm nay cố tình đi kiếm việc làm.

Bởi vì bạn học kia vốn dĩ ở cùng với bạn trai, nay lại có thêm cô vào ở dĩ nhiên là có nhiều chỗ bất tiện. Cho nên cô mới muốn nhanh chóng tìm được việc làm rồi dọn ra riêng, tránh để bạn mình khó xử.

Phương Dạ thấy cô ta là một cô gái rất nhu mì, không nhịn được hỏi: “Quán trà sữa của tôi đang chuẩn bị tu sửa lại để mở rộng hơn, nếu như cô không chê thì có thể cùng tôi tới đó thử một lần”

“Thật sao? Vậy thật sự cám ơn anh!” Trâu Lệ Lệ lập tức hớn hở nói.

Xe đã sửa xong, cô ta giành phần trả tiền. Dù sao thì cũng không có bao nhiêu, Phương Dạ cũng để người kia trả.

Sau khi trở về cửa hàng trà sữa, Phương Dạ nói rõ mọi chuyện với Hạ Vi, người kia nghe xong lập tức đồng ý.

“Cô em gái nhỏ, nếu như cô không sợ cực thì có thể làm luôn hai chức vụ là thu ngân và phục vụ, sao hả? Tôi sẽ tăng thêm lương cho cô.”

“Không thành vấn đề, tôi không sợ cực, cám ơn bà chủ!”

Phương Dạ nhỏ giọng nói: “Chị Vi, tới lúc cửa hàng được mở rộng, có một hai người phục vụ chắc không đủ đâu nhỉ?”

Hạ Vi thở dài nói: “Tôi không dám liều lĩnh, dù sao chỗ chúng ta cũng không phải là quá đông đúc, cứ đợi tới đó xem thử chuyện làm ăn như nào đã rồi tính sau.”

“Không phải chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao, hôm nay tôi kiếm được chút lợi nhuận, chuyển cho chị thêm một trăm vạn nữa đủ không?”

Vốn dĩ Phương Dạ định nói một ngàn vạn, nhưng cảm thấy quán trà sữa này cũng không cần dùng đến nhiều tiền như vậy, cho nên đổi lại thành một trăm vạn.



“Kiếm được chút lợi nhuận?” Hạ Vi nhìn Phương Dạ với ánh mắt cổ quái: “Lợi nhuận gì mà có thể nhiều như vậy, cậu làm trai bao hả?”

“Dù sao thì không phải là trai bao, chị đừng hỏi tôi cụ thể, chỉ biết là tôi có thể đảm bảo, tiền này hoàn toàn là tiền chân chính, đàng hoàng.”

“Được rồi, tôi tin cậu.” Hạ Vi cười nói: “Có hai trăm vạn của cậu thì tôi có thể đi bước lớn được rồi. Tôi muốn cải tạo quán Vi Vị thích trà này thành quán trà sữa độc nhất vô nhị ở Hoa Hải.”

“Chị cứ thỏa sức sáng tạo, không đủ tiền thì cứ nói với tôi.”

Phương Dạ chính là thích kiểu phụ nữ tràn đầy nhiệt huyết như này.

“Vậy chiếu theo tỉ lệ, tôi cũng có một phần ba cổ phần là được rồi.”

“Không được, chiếu theo trước đó là một nửa, nếu không tôi sẽ rút vốn.”

“Được được, một nửa thì một nửa.”

Trong lúc bọn họ đang bàn chuyện về quán trà sữa trong tương lai, Trâu Lệ Lệ ngồi bên đây mỉm cười nhìn tới, ánh mắt cũng thoáng nhìn thấy chú Đạt đang bận bịu ở kia.

Có số tiền lớn của Phương Dạ chuyển vào, cộng thêm sự giúp đỡ thầm lặng của vật liệu Kim Đỉnh, cửa hàng đã nhanh chóng sửa chữa lại. Phương Dạ cũng nhận được điện thoại của cha mẹ, báo tin rằng cậu của anh sắp kết hôn rồi.

Cậu của Phương Dạ họ Phạm tên Nam, là con trai duy nhất của nhà họ Phạm, vì thế nên từ lúc sinh ra đã nhận được hết mọi sự yêu thương. Ông bà ngoại của Phương Dạ dường như là rất mực kỳ vọng vào người con trai này, ba chị em Phạm Ngọc Lan cũng chịu sự ảnh hưởng đó nên hiển nhiên phải bảo bọc em trai.

Từ sau khi ông bà ngoại qua đời, Phạm Nam trở thành khách quen của nhà họ Phương, dĩ nhiên bình thường là tới đó để vay tiền.

Tuy nói là vay, nhưng ông ta trước giờ lại chưa hề trả một đồng nào. Hơn nữa, nợ ngày càng chồng chất, vì thế mà Phương Dạ rất khó chịu, tự mình nắm hết tất cả tài chính trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play