Lâm Sương Sương cười nhạo nói: “Tôi cũng là sinh viên của Hoa Đại, bây giờ mặt mũi của sinh viên Hoa Đại bị cậu làm mất hết rồi, cậu nói có liên quan đến tôi không?”

“Tôi làm mất mặt trường học sao?” Phương Dạ cười hắc hắc: “Hình như chuyện bây giờ cậu làm cũng không quá vinh quang nhỉ, từ daddy này cậu đọc được mấy lần rồi hả?”

“Cậu! Cậu đừng ở đây ăn nói bậy bạ!” Lâm Sương Sương nhất thời tức giận đến toàn thân run rẩy.

Phương Dạ dứt khoát cầm lấy điện thoại hù dọa nói: “Tôi ăn nói bậy bạ sao? Trước mặt mọi người thì ra vẻ trong sáng lắm, có muốn bây giờ tôi chụp ảnh đăng lên trang web của trường để mọi người đánh giá xem không?”

Nhìn thấy anh cầm điện thoại, Lâm Sương Sương còn chưa có phản ứng gì, mà ngược lại bốn người đàn ông già kia đã bị dọa sợ rồi.

Bọn họ đều là những người đã có vợ con rồi, nếu thực sự bị chụp ảnh đăng lên mạng, hậu họa về sâu quả thực rất lớn!

Sắc mặt Thi Đại Bằng trầm xuống: “Thằng nhóc, cậu có thể đùa nhưng đừng quá đáng quá, có tin tôi khiến cậu không ra nổi Dạ Sắc không?”

“Tôi tin thì thế nào, không tin thì thế nào?” Phương Dạ không kiêu ngạo không nịnh nọt nói: “Ông yên tâm, tôi không chụp ảnh lại nhưng mà làm phiền ông quản sugarbaby của ông cho tốt, đừng làm phiền công việc của tôi là được rồi.”

“Tôi đáp ứng với cậu, nhanh cút đi!” Thi Đại Bằng phất tay, Phương Dạ bước nhanh rời đi, mà Lâm Sương Sương cũng không dám nói nửa câu.

“Lão Thi, thằng nhóc này quá kiêu ngạo rồi, cứ thể bỏ qua cho cậu ta sao?” Vu Binh tức giận bất bình nói.

Thi Đại Bằng cười âm hiểm: “Vội gì chứ, thủ đoạn của tôi không phải ông chưa từng thấy, cứ để cho cậu ta nhảy nhót trước đi, sớm muộn gì tôi cũng làm cho cậu ta đẹp mặt, nào, chúng ta uống rượu đi!”



Khác với Phương Dạ làm một nhân viên phục vụ “muôn hình muôn vẻ” thì Từ Lệ vẫn luôn lặng lẽ một mình uống rượu, có hai đồng nghiệp nữ đi lại xung quanh ta, giống như giăng một tấm lưới lớn chờ cá cắn câu.

Cô ta đã xác định được kẻ gϊếŧ người là một thanh niên tuổi từ hai mươi lăm đến ba mươi, thích mặc áo hoodies trắng và đeo khẩu trang, hễ có người lại gần nói chuyện mà không phù hợp với những điều kiện này thì đều bị cô ta phớt lờ.

Nhìn thấy thời gian đã sắp đến hai giờ sáng rồi, Từ Lệ bởi vì mệt mỏi mà có chút buồn ngủ, lúc đang cho rằng hung thủ sẽ không xuất hiện thì giọng nói của cấp dưới trong tai nghe ẩn vang lên.

“Các đơn vị chú ý, một người khả nghi khớp với các điều kiện đã xuất hiện, anh ta đang đi vào quán bar!”

“Đã rõ!” Từ Lệ xốc lại tinh thần, ánh mắt như có như không nhìn về phía cửa chính.

Không bao lâu, một thanh niên tay đút trong túi áo hoodies trắng đi vào, hơn nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất.

Sau khi đứng tại chỗ quan sát một lúc, người thanh niên bước thẳng tới chỗ của Từ Lệ.

Quả nhiên đến rồi!

Sau khi kiềm chế xúc động muốn bắt giữ đối phương, cơ thể Từ Lệ thả lỏng, cố gắng hết sức để mình trông quyến rũ hơn một chút.

“Người đẹp, một mình cô thôi sao?” Rất nhanh người đàn ông đã đứng trước mặt cô ta, giọng nói có chút khàn khàn, ánh mắt tràn đầy du͙ƈ vọиɠ.

“Lẽ nào anh nhìn không nhìn thấy sao? Đương nhiên là một mình rồi.” Từ Lệ cười duyên nói: “Sao thế? Muốn mời tôi một chén không?”



“Không thành vấn đề!”

Thấy Từ Lệ chủ động như vậy, trong lòng người đàn ông mừng thầm, trực tiếp búng ngón tay.

Phương Dạ sớm đã chú ý đến anh ta tự nguyện chạy lại đó phục vụ.

“Chào anh, xin hỏi anh cần gì vậy?”

“Có uống được rượu mạnh không?” Người đàn ông không trả lời Phương Dạ mà quay lại nhìn Từ Lệ hỏi.

Từ Lệ mỉm cười nói: “Không vấn đề gì, rượu càng mạnh tôi càng thích.”

“Vậy được, trước tiên mang tới cho tôi bốn ly sương mù Ireland đi.”

Từ Lệ nhìn anh ta: “Sương mù Ireland.”

Phương Dạ nhất thời không hiểu ra làm sao cả: “Hả, cái gì sương mù?”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Phương Dạ ngượng ngùng mỉm cười, nhanh chóng đi xuống.

Người đàn ông cười mỉm: “Thằng nhóc này, đến một loại cocktail nổi tiếng như vậy mà cũng không biết, không phải là người mới đấy chứ??”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play