“Tiểu Phương…”

Bởi vì khách hôm nay quá nhiều nên Phương Dạ bận tối mắt tối mũi, đi đi lại lại trong quán bar tối tăm không dừng lại một giây nào.

Điều bực bội hơn là, vì có khuôn mặt và vẻ ngoài điển trai, khéo ăn nói nên anh thường bị một vài vị khách nữ trêu ghẹo lại.

Trông trẻ trung xinh đẹp thì không vấn đề gì, mấu chốt là còn có mấy bác gái, khiến cho Phương Dạ ở phía sau chỉ có thể đi đường vòng. Không chọc vào được, trốn cũng không được sao?

Hai người “bảo vệ” thì lại vô cùng nhàn nhã, việc của họ là canh giữ chỗ này, nên chỉ đứng khoanh tay sau lưng là ok, so với làm phục vụ thì nhàn nhã và suиɠ sướиɠ hơn nhiều.

Đương nhiên bị trêu ghẹo không phải là không có lợi, ít ra thì cũng kiếm được không ít tiền boa. Hôm nay mới là ngày đầu tiên Phương Dạ đi làm, nhưng tiền trong túi đã căng phồng, khiến cho những nhân viên phục vụ khác phải ghen tị. Thậm chí có người còn có suy nghĩ không đứng đắn.

Lúc anh đang tranh thủ đi vệ sinh, có ba người rõ ràng là nhân viên phục vụ đã chặn anh trong nhà vệ sinh…

Phương Dạ nhìn ba người cao lớn mạnh mẽ không chút hoảng sợ.

“Các người muốn làm gì?”

Phùng Mạc Vũ cười lạnh nói: “Làm cái gì sao? Thằng nhóc, cậu là người mới tới không hiểu quy tắc sao?”

“Quy tắc gì?”

“Người mới tới tháng đầu phải giao một nửa tiền boa!”



Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Chưa từng nghe qua, giao choĐiền sao?”

Phùng Mạc Vũ nhíu mày nói: “Đừng lấy chị Điềm ra dọa chúng tôi, ba anh em chúng tôi không sợ chị ta đâu, một nửa tiền boa đương nhiên là biếu tặng cho chúng tôi rồi!”

Phương Dạ híp mắt nói: “Dựa vào cái gì chứ?”

Mặc dù xuất thân không tồi nhưng khoản tiền boa này cũng là mình vất vả lắm mới có được, dựa vào cái gì mà phải biếu cho họ chứ, đợi lát nữa tan làm đi ăn thịt nướng uống bia không phải thích hơn sao?

“Dựa vào cái gì sao, chính là dựa vào nắm đấm của ông đây!”

Phùng Mạc Vũ vung một quyền đấm vào cửa, phát ra một tiếng nổ lớn.

Chỗ này là bên trong phòng vệ sinh dành riêng cho nhân viên sử dụng, anh ta cũng không sợ quấy rầy đến khách.

“Anh Phùng, anh đang làm cái gì đấy?”

Đúng lúc này, A Minh vội vàng chạy tới.

Một người bạn của Phùng Mạc Vũ vươn tay ngăn cản anh ta: “Minh, chuyện này liên quan đến cậu sao, đứng qua một bên đi!”

“Cậu ấy là do tôi dẫn đến, ba anh giữ cho chút thể diện đi, đừng làm khó anh bạn nhỏ.” A Minh vẻ mặt tươi cười lấy ra một hộp thuốc: “Nào nào nào, mọi người hút một ngụm cho sảng khoái trước đi!”



“Thôi đi!” Một người vươn tay hất hộp thuốc đi: “Tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu ta không giao tiền boa ra, ông đây đánh cả cậu đấy!”

A Minh ngẩn người: “Tiền boa sao? Cậu ấy chỉ là một người mới thôi mà, có thể có được bao nhiêu tiền boa chứ?”

“Có thể có được bao nhiêu sao? Không nhìn thấy trong túi quần cậu ta căng phồng lên sao, bên trong đều là tiền đấy, cậu nói có bao nhiêu?” Phùng Mạc Vũ đỏ mắt nói: “Những vị khách nữ đó cũng thật là kỳ lạ, tiền boa ba tháng của ông đây còn không bằng một nửa cậu ta kiếm trong một đêm, lẽ nào ông đây không đẹp trai sao?”

A Minh nghe thấy số tiền boa Phương Dạ nhận được thì giật mình, tiền đầy ắp hai túi đó, chẳng phải là có mấy ngàn rồi sao?

“Không phải anh không đẹp trai, chỉ là hơi xấu xí chút thôi.” Phương Dạ nhàn nhạt nói: “Chỉ cần anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, có lẽ tiền boa sẽ tăng gấp đôi đấy.”

Phùng Mạc Vũ đột nhiên giận dữ: “Thằng nhóc cậu đang nói tôi xấu xí sao?”

“Xem ra cũng không đến nỗi ngốc, lại có thể nghe ra được nhỉ.”

“Tôi đánh chết cậu!” Phùng Mạc Vũ vén tay áo muốn đánh nhau, A Minh vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại.

“Anh Phùng, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, anh tha cho cậu ấy đi!”

“Cút ngay!”

Một người trong nhóm đá anh ta ngã xuống mặt đất đọng đầy nước, làm bẩn áo sơ mi trắng tinh của anh ta.

Phương Dạ đột nhiên nói: “Theo ý của các anh thì nắm đấm của ai mạnh thì người đó có thể muốn làm gì thì làm, đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play