Đám bảo vệ rất am hiểu địa hình bên trong khuôn viên, thoáng qua thôi cũng biết chỗ Phương Dạ đang trốn là phía cây cổ thụ ở bên kia. Bọn họ thông báo cho những người khác tới viện trợ, đội hình xếp theo hình cánh quạt mà bao vây người lẻn vào.
Đội trưởng đội bảo vệ không ngừng hừ lạnh trong lòng. Dám lẻn vào phân viện Không Thừa ghẹo gái, quả thật là gan to bằng trời. Hôm nay không chặt gãy ba cái chân của anh, vậy hẳn là kiếp trước anh tích đủ đức rồi đó!
Phương Dạ đảo mắt nhìn xung quanh, lắng tai nghe ngóng thoáng biết được dự định của các cô ấy. Hơn nữa, bên ngoài tường rào còn nghe có tiếng thắng xe vang lên, dĩ nhiên cũng đã có bảo vệ tập kết ở bên ngoài rồi.
Lẽ nào hôm nay đã định là có chạy đằng trời cũng không thoát?
Anh ngẫm nghĩ hai giây, bỗng chuyển hướng chạy về phía bên kia.
Bên đó của phân viện có một cánh cửa nhỏ, mặc dù không có ai canh gác nhưng cũng đã bị khóa lại bởi ba, bốn dây xích sắt lớn. Hơn nữa, tường ở xung quanh cũng rất cao.
Đội trưởng đội bảo vệ càng thêm phấn khích. Tên nhóc, chỗ cây cổ thụ bên kia còn có lỗ chó cho anh chui, chỗ cửa bên hông đó thì xác định chờ chết đi, lần này xem anh còn trốn được đi đâu.
Cô ta lập tức điều động đội viên, tập trung lực lượng chuẩn bị bắt Phương Dạ. Cái tên này chạy trốn rất nhanh, đến cả mặt cũng đều không nhìn thấy rõ, nếu như lực lượng không đủ thì nhất định là không thể bắt được anh.
Giữa lúc cô ta đang tràn đầy tự tin, Phương Dạ đã chạy tới trước cửa bên hông của phân viện. Nhìn thấy mấy cái ổ khóa lớn bên trên xích sắt, Phương Dạ cũng không thấy hốt hoảng, tiện tay kéo một đoạn thanh sắt trên cửa, sau đó cắm vào một trong những ổ khóa đó.
“Rắc rắc!”. ngôn tình hay
Chưa tới một giây, một cái ổ khóa lớn gỉ sét cũng được mở ra.
Đợi đến lúc các nhân viên bảo vệ chạy tới, hiện trường đã không còn ai nữa. Hơn thế, những ổ khóa đó cũng đã bị Phương Dạ khóa trở lại rồi.
“Không phải chứ, cái tên đó làm sao làm được chứ?” Đội trưởng đội bảo vệ tức giận nói: “Chìa khóa đâu, ai mang theo chìa khóa?”
“Đội trưởng, chìa khóa vẫn còn đang ở trong phòng bảo vệ. Cái cửa này đã mấy năm không mở rồi, không ai mang theo chìa khóa trên người cả.”
“…”
Sau khi chạy ra khỏi phân viện, Phương Dạ bọc một vòng lớn quay trở về chỗ xe điện nhỏ của mình, sau đó hì hụi lái xe rời đi.
Trên đường trở về quán trà sữa, anh bỗng nhận được cuộc gọi của Từ Lệ.
“Phương Dạ, tôi có chuyện này muốn làm phiền anh một chút.”
Phương Dạ cười nói: “Quan hệ giữa hai chúng ta là gì chứ, cô cứ nói thẳng là được rồi.”
“Có phải anh rất thân với chủ quán bar Dạ Sắc không?”
“Cô nói là Tô Diệu Anh à?”
“Ừm, chính là cô ta.”
“Cũng coi là bạn bè đó, thì sao?”
“Là kiểu bạn bè có tiếng nói đúng không?”
“Có thể cho là vậy, nhưng mà còn phải coi là chuyện gì mới được.”
“Vậy thì tốt quá rồi, bây giờ anh đang ở đâu, tôi lập tức tới tìm anh.”
“Tôi sắp trở lại quán trà sữa rồi.”
“Ok, chờ tôi tới.”
Phương Dạ về quán trà sữa, không lâu sau đó đã thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ven đường. Từ Lệ cầm theo một cái laptop, hùng hổ đi vào.
Phương Dạ giới thiệu: “Chị Vi, chị vẫn còn nhớ mà nhỉ, đây chính là đội trưởng Từ đó.”
“Ôi trời, đầu óc tôi thật là, đội trưởng Từ xin mời ngồi.”
Sau khi cả hai ngồi xuống, Hạ Vi cũng mang hai ly trà sữa tới.
“Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.”
Hạ Vi nói xong cũng quay đi, Từ Lệ lúc này mới nhỏ giọng: “Phương Dạ, tôi muốn mời anh đảm nhận chức vụ trở thành cố vấn của đội cảnh sát, hỗ trợ chúng tôi phá một vụ án, anh cảm thấy thế nào?”
Phương Dạ có hơi bất ngờ: “Mời tôi đảm nhiệm chức vụ? Không thể nào, với mấy chuyện phá án, tôi là dốt đặc cán mai đó.”
“Cũng không phải muốn anh ra trận thật, chỉ là muốn anh hỗ trợ mà thôi.” Từ Lệ khẽ mỉm cười: “Ví dụ như, giúp chúng tôi thuyết phục Tô Diệu Anh.”
“Làm như thế nào?” Vừa nói xong, Phương Dạ lại cảm thấy có gì không đúng, cho nên hỏi thêm: “Ý tôi là, thuyết phục cô ta làm gì, lẽ nào cô ta có liên quan tới vụ án?”
Từ Lệ giải thích: “Không liên quan, chúng tôi chỉ muốn cô ta hỗ trợ mà thôi.”
“Hỗ trợ cái gì?”
“Rất đơn giản, để chúng tôi có thể cử nội ứng vào trong quán bar Dạ Sắc là được rồi.”
“Nội ứng?”
“Ừm, là như thế này. Tối hôm qua chúng tôi tìm thấy không ít bộ phận cơ thể người, sau khi điều tra mới phát hiện có ít nhất ba người bị hại. Điểm chung của các cô ấy đều là làm việc ở quán bar, hơn nữa vào đêm mất tích cũng đều mặc váy đỏ.”
“Mỗi một nạn nhân đều làm ở những quán bar khác nhau, hơn nữa còn là những quán bar có tiếng ở Hoa Hải. Tôi nghi ngờ hung thủ sẽ còn tiếp tục tìm kiếm con mồi ở trong quán bar, cho nên lựa quán bar Dạ Sắc làm nơi giăng lưới.”
Phương Dạ nghi ngờ nói: “Việc này coi như là cảnh dân hợp tác đi, có lẽ Tô Diệu Anh cũng sẽ không từ chối, hà tất phải cần tôi ra mặt nói giúp chứ?”
Từ Lệ cười khổ nói: “Không phải anh là bạn bè của Tô Diệu Anh sao, chẳng lẽ không biết chuyện trong nhà của cô ta?”
“Tôi thật sự là không biết, tôi chỉ gặp mặt cô ta tổng cộng có ba lần mà thôi.”
“Không biết thì thôi vậy, dù sao thì anh nên biết cô ta là người không dễ trêu thì được rồi.” Từ Lệ cười nói: “Đại đội trưởng của chúng tôi sợ ăn phải trái đắng, cho nên nhờ tôi tìm tới anh, sắp xếp để anh vào vị trí một người cố vấn giả, tới khẩn cầu cô ta.”
Phương Dạ tùy tiện nói: “Khẩn cầu? Có lẽ không tới mức phải vậy đâu, tôi thường nói chuyện cùng với cô ta, chút chuyện nhỏ này hẳn không phải là vấn đề.”
Từ Lệ hơi không tin: “Anh cũng đừng khoác lác, tới lúc đó bị vả mặt thì lại khó coi lắm đó.”
“Không tin tôi à? Được thôi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ta.” Phương Dạ là người có chút bộc trực, làm sao có thể chịu được cảm giác bị ngươi khác nghi ngờ, cho nên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.
“Nhưng mà tôi có một điều kiện cần phải nói rõ trước.”
“Điều kiện gì?”
“Vụ án này, tôi không muốn mình chỉ là một chức vụ bù nhìn, tôi cũng muốn góp chút sức vào đó.” Phương Dạ dò hỏi: “Thực ra từ nhỏ tôi đã thích nghề cảnh sát, đáng tiếc cha của tôi lại không cho tôi thi vào trường cảnh sát. Lần này có cơ hội, dĩ nhiên muốn thử sức với đam mê của mình, nhưng mà cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không gây trở ngại đâu.”
Từ Lệ thoải mái chấp thuận: “Không thành vấn đề, chuyện này tôi có thể làm chủ.”
Phương Dạ cũng không ngờ được lại dễ nói chuyện như vậy: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho Tô Diệu Anh.”
Rất nhanh sau đó, Tô Diệu Anh đã bắt máy, giọng nói cũng có chút hân hoan bất ngờ: “Phương Dạ, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Phương Dạ cười nói: “Thật là có đó, bây giờ tôi đang là cố vấn trong đội cảnh sát, có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Quan hệ giữa hai ta là gì chứ, anh cứ nói thẳng đi.”
Giọng điệu nói chuyện của Tô Diệu Anh và Phương Dạ khá là giống nhau, suýt chút nữa đã khiến Từ Lệ bật cười.
Phương Dạ trừng mắt nhìn cô ta một cái, sau đó nói sơ về vụ án chặt xác cho người kia biết.
Tô Diệu Anh thoải mái nói: “Không thành vấn đề, chúng tôi cũng không có ở Hoa Hải, đợt tý nữa tôi sẽ nói với cấp dưới. Tối nay anh cứ trực tiếp tới tìm quản lý Điền là được rồi, cô ấy sẽ dốc toàn sức phối hợp với các anh.”
“Được.” Phương Dạ hỏi thêm một câu: “Vậy khi nào thì cô mới về?”
“Sao hả, nhớ tôi à?” Giọng điệu của Tô Diệu Anh bỗng trở nên rất nữ tính, dịu dàng khẽ nói: “Yên tâm đi, tôi bận công việc xong sẽ bay trở về, bye!”
“Được, bye!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT