Saleen S7 đã bị hỏng hóc, đương nhiên Phương Dạ không cần nữa. Vụ đặt
cược trước đó đã giúp anh thu nhập thêm gần hai tỷ, siêu xe mấy ngàn vạn đúng là chẳng đáng kể.
Sau khi tạm biệt bạn thân, Tần Yên Nhiên theo Phương Dạ ngồi lên H255 bay thẳng về Hoa Hải.
Hôm sau là cuối tuần, không có tiết học, Phương Dạ vốn định ngủ nướng, thế
nhưng mới sáng sớm đã bị điện thoại làm tỉnh giấc. Anh cầm qua nhìn một
cái, thì ra là Từ Lệ gọi đến.
“Alo, người đẹp, tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Phương Dạ, tôi có hai tin tốt muốn nói với anh, anh muốn nghe tin nào trước?”
Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Câu này của cô có phải có vấn đề không? Thôi, cô nói đại một tin đi.”
“Tin tốt thứ nhất là, Miêu Ca mà lần trước anh báo án đã bị bắt về quy án
rồi. Tên này ức hiếp người khác, không chuyện xấu gì không làm, theo như những chứng cứ đã nắm được, phán mười lăm tù trở lên là chuyện chắc
chắn rồi!”
Phương Dạ nghe thấy, đây đúng là tin tốt: “Đáng đời anh ta. Còn tin tốt thứ hai là gì?”
“Tin tốt thứ hai là, hôm nay tôi được nghỉ phép!” Trong giọng điệu của Từ Lệ không che giấu được sự phấn khích: “Cuối cùng chúng ta cũng có thể hẹn
hò rồi!”
Hình như… đây không phải là tin tốt thì phải?
Phương Dạ đành nói: “Vậy cô định hẹn hò ở đâu?”
Từ Lệ nói: “Thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi Happy Valley chơi đi. Tôi
đã muốn chơi trò ninja flyer từ lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội được
thử, chắc anh sẽ không ngại những trò cảm giác mạnh như vậy chứ?”
“Không ngại.”
“Vậy được, một lát gặp nhau ở trước cửa Happy Valley nhé?”
“Được!”
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở trước cửa Happy Valley. Từ Lệ mặc váy
ngắn màu vàng, trông duyên dáng yêu kiều, có vẻ rất nữ tính.
Sau khi mua hai vé người lớn, Từ Lệ hỏi: “Phương Dạ, trước đây anh từng đến Happy Valley chưa? Anh thích nhất chơi trò nào?”
“Tôi chưa từng đến.” Phương Dạ thành thật nói: “Nhà tôi ở một trấn nhỏ, không có khu vui chơi lớn thế này để đi.”
Từ Lệ cười híp mắt nói: “Đáng thương vậy sao, được rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn anh đi chơi, Nhưng có vài trò hơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu anh không chịu nổi
thì nói trước nhé.”
Phương Dạ chưa từng ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, đương nhiên là biết trong khu vui chơi thông thường có những
trò chơi gì. Với thể chất của anh, dù có chơi trò cảm giác mạnh thế nào
cũng chẳng sao, vì vậy, anh tùy ý nói: “Cô yên tâm, chỉ cần cô dám chơi, tôi sẽ chơi với cô đến cùng!”
Từ Lệ vui mừng: “Thật sao?”
“Thật.”
“Vậy được, chúng ta ngồi tàu lượn siêu tốc để làm nóng người trước đi.”
“Được.”
Từ nhỏ, Từ Lệ đã không giống với những cô bạn gái khác, vô cùng ngỗ ngược, còn phá phách hơn con trai, càng là vật nguy hiểm thì cô ta càng thấy
thích, nên cô ta mới thi vào trường cảnh sát làm một lính tuần tra.
Bởi vì bây giờ là buổi sáng, vẫn chưa có nhiều người lắm, nên rất nhanh đã đến lượt hai người.
Từ Lệ hỏi: “Anh muốn ngồi đằng trước hay ở giữa, hay là đằng sau?”
Phương Dạ chưa từng ngồi, chỉ đành hỏi lại: “Có gì khác sao?”
“Hàng trước có tầm nhìn tốt nhất và cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhất, hàng càng về sau
thì càng bớt kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn, nếu không may mắn, ngồi đằng sau còn có thể trúng giải.”
“Trúng giải? Ý cô là gì?” Đầu Phương Dạ đầy dấu chấm hỏi, ngồi tàu lượn siêu tốc còn có thể trúng giải sao?
“Ví dụ như, nếu người ngồi trước anh không nhịn được mà nôn ra, vậy thì…”
“Dừng dừng dừng, tôi đã hiểu rồi!” Phương Dạ nghe đến dạ dày cũng cuộn trào,
mau chóng ngăn cản cô ta tiếp tục miêu tả: “Chúng ta ngồi đằng trước
đi!”
Sau khi tàu lượn khởi động, bắt đầu từ từ chạy lên một con
dốc cực lớn, sau đó từ trên đỉnh rơi thẳng xuống, tốc độ nhanh đến mức
độ rất đáng sợ, sau đó thuận theo đường ray mà xoay một vòng trên không
trung, vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ trái tim nhỏ bé của mọi người!
Mặc dù
rất nguy hiểm, nhưng so với trận đua xe hôm qua thì chỉ là chuyện nhỏ.
Vì vậy, từ đầu đến cuối, Phương Dạ vẫn rất ung dung. Còn Từ Lệ thì thỉnh thoảng hét lên vài tiếng. Các du khách phía sau lại càng kêu cha gọi
mẹ.
Sự thật chứng minh lựa chọn của Phương Dạ là đúng, bởi vì
hàng thứ ba quả nhiên là có người không chịu nổi, nôn hết bữa tối hôm
qua ra, người đằng sau hưởng hết tất cả, thật là muốn chết đi cho rồi…
Sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc, cả người Từ Lệ trở nên sảng khoái, la lên quá đã, rồi lại kéo Phương Dạ chơi trò tháp rơi tự do.
Tháp rơi tự do còn gọi là máy nhảy lầu, chiều cao của tháp ở Happy Valley
gần 430 mét, được gọi là máy nhảy lầu cao thứ hai cả nước, mức độ kíƈɦ
ŧɦíƈɦ đương nhiên là không cần phải nói, cảm giác hụt hẫng khi rơi từ
trên cao xuống quả thật chẳng khác gì với nhảy lầu thật, nên rất được
người trẻ tuổi yêu thích, có cái tên đẹp là trải nghiệm cảm giác đến gần với Thượng Đế…
Đương nhiên, không phải tất cả người trẻ tuổi đều có thể chịu được sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ này. Trong quá trình xếp hàng, Phương Dạ không chỉ một lần nhìn thấy có người bị tiếng động của máy nhảy lầu dọa cho tè dầm, sau đó mà rời khỏi hàng người với vẻ mặt hoảng sợ.
Từ Lệ vẫn luôn quan sát vẻ mặt của anh, hy vọng có thể nhìn thấy chút sợ
hãi trên mặt anh: “Sao, nếu cảm thấy quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ, chúng ta có thể
chơi trò khác?”
Phương Dạ mỉm cười: “Không cần, chơi trò này trước cũng được.”
Từ Lệ cố tình hù doạ anh: “Nhìn thấy máy nhảy lầu này không, tôi nhớ tháng trước ở nước ngoài có đăng một tin, có một người đàn ông nɠɵạı ŧìиɦ với người khác, vì để tránh ông chồng của bà kia nên đã bò lên bức tường
bên ngoài tầng thứ hai mươi mấy, kết quả trượt chân một cái…”
Phương Dạ gật gật đầu: “Tôi cũng có đọc tin đó, tên khốn xui xẻo đó ngã đến
rất thảm, phải dùng xẻng mới múc lên được, những mảnh vụn có ghép cũng
không ghép lại được.”
Lạch tạch!
Cô gái xếp hàng ngay đằng sau nghe thấy thì sở gai ốc, ném luôn cây kem trong tay.
Chần chừ khoảng nửa giây, cô ta kiên quyết kéo bạn trai mình rời khỏi hàng người…
Phương Dạ và Từ Lệ đưa mắt nhìn nhau, hay thật, thế mà doạ cho người khác chạy mất rồi.
Cả một buổi sáng, hai người đã chơi hết tất cả những trò chơi cảm giác
mạnh nhất trong Happy Valley. Mặc dù Từ Lệ chơi đến rất đã, nhưng lại
không thể áp đảo tinh thần một “tân binh” như Phương Dạ, cứ cảm thấy vẫn chưa đủ đã.
Tính cách của cô ta vốn dĩ hơi thích hơn thua, nên
luôn muốn áp chế Phương Dạ ở một số phương diện, nếu không cô ta quả
thật là quá thất bại rồi…
Sau khi ăn cơm trưa trong nhà hàng ở Happy Valley, Từ Lệ chú ý đến một con phố nhỏ.
Cả con phố đều bày đầy các quầy hàng trò chơi khác nhau, quà tặng đa dạng thu hút rất nhiều các cặp đôi và các bạn nhỏ.
“Phương Dạ, những trò còn lại chẳng có gì hay cả, hay là chúng ta thi nhau chơi trò chơi, xem ai lấy được nhiều quà hơn, thế nào?”
Phương Dạ hơi bất ngờ: “Không ngờ một đội trưởng đội tuần tra như cô lại thích mấy trò này?”
Vẻ mặt Từ Lệ xấu hổ nói: “Tôi cũng là con gái mà, tại sao lại không thể thích?”
“Được, rất vui được đi cùng, cô muốn chơi gì trước nào?”
“Chơi trò thường gặp trước đi, ném vòng tròn, thế nào?”
“Được!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT