Edit: Flanty
Thứ bịt miệng Ngôn Khanh là một chiếc khăn mặt, đủ để che kín nửa khuôn mặt cô. Ngay khi mùi hương kích thích ập vào xoang mũi, cô vùng vẫy theo phản xạ, nhưng càng cọ xát tấm khăn cô càng mơ màng, cho đến khi hai chân mềm nhũn không chống đỡ nổi.

Ngôn Khanh còn muốn phản kháng, thế nhưng cánh tay chẳng nâng lên được nữa, thế giới trước mắt vặn vẹo mờ mịt, cô mất khống chế mà ngã xuống, tiếp sau đó bị người ta thô bạo khiêng lên, lắc lư rời khỏi nơi cô sống.

Toàn thân thoát lực, tầm mắt đen kịt, nhưng ý thức của Ngôn Khanh vẫn còn.

Cô mê mang nhìn chằm chằm mặt đường, từ những ô gạch vuông có hoa văn phức tạp trong nhà, cho đến những phiến đá lát ngay ngắn ngoài trời, rồi nhanh chóng biến thành một con đường đang thi công rải sỏi. Dưới sắc trời dần tối, cô cảm nhận được loại sợ hãi ngột ngạt.

Ngôn Khanh không thể nhúc nhích, trong lòng sợ vô cùng, nước mắt sinh lý tràn đầy trong hốc mắt.

Nhưng vào thời khắc nào đó khi đang run rẩy bất an, cô đột nhiên cảm giác được ánh mắt sâu thẳm mà quen thuộc, không biết nhìn từ nơi nào qua, vững vàng dừng trên người cô, như thể bao bọc lấy toàn thân cô, tạo thành một lá chắn bảo vệ.

Ký ức cô trống rỗng, rõ ràng cô chưa từng trải qua, nhưng khi chân chính tiếp xúc với nó, mọi sự hoảng sở đều lắng xuống.

“Đừng sợ”, “Cho dù xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ em”, “Anh ở đây”…

Những lời nói văng vẳng bên tai liên tục cả ngày bỗng vang lên, làm thần kinh Ngôn Khanh chấn động.

Sẽ không có việc gì, không ai có thể tổn thương cô…

Anh sẽ đến!

Một lúc sau, tiếng ồn ào bốn phía xung quanh biến mất, trở về sự tĩnh mịch, chỉ còn tiếng bước chân của người đang khiêng cô lên tầng đập vào màng nhĩ. Ngôn Khanh thở dồn dập, cô bị ném lên chiếc ghế lạnh băng mà cứng rắn, ngay sau đó hai tay cô bị bắt chéo ra sau lưng ghế rồi chói chặt, cổ chân cũng bị cột vào nhau, một cục vải thô to nhét vào trong miệng, đè nặng đầu lưỡi cô.

Lỗ tai dần dần truyền đến tiếng người hạ thấp giọng.

“F*ck, vừa là nữ minh tinh vừa là phu nhân Hoắc thị, đúng là khác những người phụ nữ khác, xúc cảm thật mẹ nó tốt, mà đường ngắn quá, mới khiêng một lát, không đã ghiền.”

“Mày được rồi đấy, đây là thời điểm nói chuyện này hả.”

“Nói thế thì sao, mày còn chưa nhìn ra? Cô ta sẽ lập tức không phải phu nhân gì nữa rồi, Hoắc tổng cũng — aiz không đúng, Hoắc tổng gì chứ, vị trí đó cũng phải đổi người —”

“Câm miệng!”

Giọng trầm thấp khí thế của người đàn ông trung niên ngắt tiếng thì thầm, xung quanh lập tức an tĩnh.

Ngôn Khanh liều mạng nâng mi mắt, muốn nhìn xem mình đang ở đâu mà không đủ sức. Có người đang tiến đến gần, cô còn chưa kịp nhận diện thì đã bị một gáo nước lạnh dội xuống đầu, làm cả người run rẩy.

Nước lạnh liên tiếp dội xuống, Ngôn Khanh bị kích thích, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn, sự choáng váng do bị hạ thuốc cũng nhanh chóng biến mất.

Sau khi tỉnh táo lại, trước tiên cô đánh giá bốn phía. Khắp nơi đều là màu xám xịt của bê tông cốt thép, hiển nhiên đây là một công trình thô chưa được bàn giao, gần ngay trước mắt là một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ cỡ đồng hồ để bàn, mặt số hướng về phía cô, giống như cố tình cho cô xem, phía trên cũng không hiện thời gian bình thường, mà là đếm ngược nửa giờ.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, dần biến thành 29 phút, 28 phút…

Ngôn Khanh sợ hãi nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, ngoài mấy người đàn ông giống vệ sĩ đang xách thùng nước, còn có hai người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, mỗi người ngồi dựa vào một chiếc ghế gỗ đàn hương, nhàn nhã ngồi bên cạnh cách cô không xa, ánh mắt nhìn cô đều là khinh thường.

Tim cô không khỏi bị bóp nghẹt, cổ họng đau nhói.

Trong miệng bị nhét đồ vật, dù cô có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể phát ra tiếng “ô ô” nặng nề.

“Đừng phí sức.”

Trong căn phòng trống trải, một giọng nam thô khàn vang lên không hề báo trước.

Ngôn Khanh giật mình không thôi, nhìn mấy người kia, nhưng ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Không phải bọn họ, đó là —

“Vân Khanh, ba năm không gặp, cô nhớ tôi không?”

Đối với tiếng nói này, Ngôn Khanh hoàn toàn xa lạ, nhưng cảm giác kinh sợ sởn tóc gáy như bén rễ sâu trong thân thể, khiến cô kháng cự theo bản năng, cô giãy giụa, tay chân bị dây thừng ma sát mà nóng bỏng, đau đớn.

“Thiếu chút nữa quên mất, cô không có trí nhớ. Phát triển cho tới hôm nay, cô chẳng khác gì con ngốc, thế mà Hoắc Vân Thâm còn không ngán, vì một người hoàn toàn không nhớ rõ mình mà trở thành chó nhà có tang đáng buồn cười.”

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Ngôn Khanh nhanh chóng hiện lên tơ máu. Người đang nói chuyện, ít nhất không có trong gian phòng này.

Giọng anh ta truyền ra thông qua thiết bị, hoặc là ở góc cô không nhìn thấy, hoặc là đặt trên một người nào đó, anh ta căn bản không lộ diện.

Cô chỉ là một học sinh bình thường, ngẫu nhiên tới ghi hình cho một gameshow, vì sao lại gặp phải tình huống hiện tại!

Chờ một chút… vừa rồi âm thanh kia nói, Hoắc Vân Thâm?

Hoắc Vân Thâm là… người buổi sáng tỉnh lại, ngồi xổm bên mép giường cô sao?!

Cô không nhớ được chuyện trước kia, chỉ vẻn vẹn biết mình là ai, biết anh thích đánh nhau, dễ bị thương, cũng biết… cô thích anh, rất thích.

Thời gian ở chung nửa ngày, cô hỏi tên thật của anh rất nhiều lần, anh lại chỉ nói: “Em lấy nhũ danh cho anh, gọi là mây đen.”

Mây đen…

Là Hoắc Vân Thâm trong miệng người nọ! Có phải anh đánh nhau kết thù, đối phương mới trói cô lại làm lợi thế, muốn lấy cô để uy hiếp anh!

Toàn thân Ngôn Khanh ướt đẫm, cắn chặt dị vật trong miệng, biểu cảm tàn khốc.

Người đàn ông cười rộ lên, lộ ra sự vặn vẹo sung sướng: “Thấy đồng hồ đếm ngược trước mặt cô không? Còn 26 phút, chờ thời gian về 0, cả tầng này sẽ nổ tung. Cô đoán xem, Hoắc Vân Thâm kia từ nhỏ đã bị tôi đùa bỡn đến ngu xuẩn, sau khi nhận được tin tức, liệu tốn bao nhiêu phút mới có thể chạy tới?”

Hoàng hôn khuất bóng, sắc trời đã về đêm.

Đây là khu vực thi công, sau khi công việc hoàn tất, ánh đèn bên ngoài cũng tắt phụt, khắp nơi đều đen nhánh như mực, chỉ có một số phòng trong toà nhà được thắp sáng bởi đèn khẩn cấp thường trực.

Hoắc Vân Thâm nắm di động, đứng trong bóng đêm u ám, trên màn hình là giao diện tin nhắn.

Bắt đầu từ năm phút trước, những tin nhắn văn bản lần lượt được gửi tới từ số lạ, giống như trêu đùa một con thú đang cùng đường hấp hối, dẫn dắt anh tới toà nhà này, hớn hở nhắc nhở anh, nghe lời, đừng làm chuyện ngu xuẩn, không được mang theo bất cứ vũ khí sắc bén nào, một khi phá hỏng quy tắc, Khanh Khanh bị trói sẽ phải trả giá đắt.

Anh cực lực đè nén máu nóng đang sôi trào, giả vờ làm một kẻ yếu khiếp đảm nhút nhát.

Khanh Khanh ở ngay trên tầng.

Hoắc Lâm Xuyên cũng vậy.

Cơ hội duy nhất có thể trị khỏi cho Khanh Khanh, cũng ở đó.

Hoắc Vân Thâm vẫn đứng im không nhúc nhích, cuối cùng một tin nhắn nhảy ra: “Đặt điện thoại ở cửa bậc thang, một mình lên tầng 3, đừng có ý đồ làm trò vặt vãnh, trừ phi mày muốn cô ta chết.”

Tầng 3.

Hoắc Vân Thâm quét mắt về phía trước, tầng 3 có hai ngọn đèn.

Ngón tay anh giật giật, gửi cho Mẫn Kính tin nhắn đã được soạn trước: “Thả ra đi.”

Kể từ sự cố hợp đồng với Bạc Luân, dưới sự thôi thúc của anh, phong ba trong nội bộ tập đoàn càng ngày càng nghiêm trọng. Những vai hề tự cho là mình đang nắm quyền, sắp sửa bị anh hoàn toàn đá xuống đài. Tại giờ phút tùy ý gây sóng gió này, họ lập tức sẽ thu được một phần đại lễ không thể nào nuốt trôi.

Anh bước vào toà nhà, coi như không hề biết chuyện gì, dù có nguy hiểm anh cũng chẳng sợ, những thứ cần làm đều đã làm trước, tương lai những phiền phức có hại cho Khanh Khanh đều sẽ được thu dọn sạch sẽ.

Trầm mặc lâu như vậy, đủ rồi.

Mẫn Kính nhắn lại sau vài giây: “Đã thả, cơ quan giám sát sẽ hành động ngay trong đêm. Thâm ca, chúng ta còn phải làm gì?”

Hai mắt Hoắc Vân Thâm tối đen mờ mịt, anh lại lần nữa nhìn về phía tầng 3.

Anh chắc chắn Hoắc Lâm Xuyên sẽ động thủ với anh ở trước mặt Khanh Khanh. Nhưng trước đêm nay, cách anh suy đoán, bất kể là bị bắn chết hay chết theo kiểu gì, đều là nhằm vào cá nhân anh, chờ sau khi anh chết, tự nhiên sẽ có người tới khôi phục ký ức cho Khanh Khanh, Khanh Khanh sẽ không có nguy hiểm.

Nhưng với độ cao như thế này, tức là bị vây chặt không thể thoát ra, có phải chứng tỏ rằng còn một khả năng khác trong kế hoạch của Hoắc Lâm Xuyên.

Anh ta cũng muốn mạng Khanh Khanh.

Cho dù tỷ lệ nhỏ bé, nhưng không thể sơ sót.

Hoắc Vân Thâm nắm lấy di động, rũ mắt ấn mấy chữ rồi gửi đi, sau đó xóa bỏ ghi chép, tiếp sau đó theo lời ném điện thoại xuống, bước lên bậc thang dẫn lên tầng.

Anh đi đến tầng hai, nghe được tiếng khoá cửa chính ở tầng một.

Hoắc Vân Thâm không dừng, tiếp tục đi về phía trước, từng bước từng bước lên đến tầng 3. Tại góc cua cầu thang, một giọng nói thật nhỏ mà đầy gian nan xuyên vào màng tai anh.

Không cần phân biệt phương hướng, anh theo thanh âm động lòng người kia, lập tức chạy về căn phòng phía cuối hành lang.

Toà nhà vẫn chưa được hoàn thành, vì để thuận tiện cho việc thi công, một số vách tường không quan trọng còn chưa được xây xong, nên trong căn phòng có vẻ vô cùng trống trải. Ngôn Khanh bị trói giữa nền đất, mái tóc ướt đẫm dán lên mặt, cả người không tự chủ được mà run rẩy, nhìn thấy bóng Hoắc Vân Thâm xuất hiện, đôi mắt cô trợn to, dùng sức lắc đầu với anh.

Phòng tuyến của Hoắc Vân Thâm chỉ trong một chớp mắt này đã vỡ ra vô số vết nứt, ngọn lửa đỏ rực liếm láp lục phủ ngũ tạng, muốn đốt thành tro tàn.

Anh không thể nhẫn nại, sải chân chạy về phía cô.

Vài bóng đen rải rác xung quanh Ngôn Khanh nhanh chóng lộ diện trong tầm mắt anh, vân đạm phong khinh cản đường.

“Hoắc tổng, nghe nói mấy ngày trước mày bộc phát tính tình trong tập đoàn, nháo đến nỗi mọi người đều biết, đáng tiếc tao không thể tận mắt chứng kiến.” Hai người đàn ông trung niên, trong đó Hoàng Phụng – người mặc tây trang đang cười nhạo, nếp nhăn đuôi mắt vặn thành hình con rết, “Sao nào, hôm nay lại mất khống chế?”

Hoắc Vân Thâm đứng lại, anh nheo mắt, rốt cuộc tầm mắt cũng chuyển hướng về phía họ.

Một người khác đeo mắt kính – Giang Doanh, ôm ngực đứng giữa vòng vây an toàn của vệ sĩ, khinh thường cười lạnh: “Từ nhỏ đã là tên điên, nếu năm đó lão gia tử giết nó sớm một chút, sao có những phiền toái sau này, Hoắc thị cũng sẽ không bị nó ‘thay máu’, để một mặt hàng nổi điên vì phụ nữ lên nắm quyền.”

Hai người đều là đại cổ đông có quyền lên tiếng trong hội đồng quản trị, có quan hệ sâu xa với Hoắc thị, từ khi Hoắc Vân Thâm làm chủ tới nay, họ luôn cụp mi rũ mắt khom lưng uốn gối, biểu hiện tuyệt không hai lòng, nếu không phải thông qua việc hợp đồng với Bạc Luân thất bại, rất khó liên hệ họ với người đứng sau lưng Hoắc Lâm Xuyên.

Hoàng Phụng và Giang Doanh đều cho rằng Hoắc Vân Thâm không có chuẩn bị, nhất định sẽ nhìn thấy biểu cảm giật mình phẫn hận của anh.

Hơn hai năm chịu nhẫn nhục dưới uy quyền của anh, chính là đợi giờ khắc này cho anh đả kích trí mạng.

Hoắc Vân Thâm lại chỉ nói hai chữ: “Cút ngay.”

Giọng nói lành lạnh hệt như trước kia, vang vọng trong căn phòng to lớn.

Hoàng Phụng nhíu mày, sắc mặt khẽ biến, cười lạnh nói: “Hoắc Vân Thâm, giả vờ trấn định cho ai xem? Mày vì người phụ nữ này, từ trước tới nay không có chút nào tiến bộ, muốn cứu cô ta đúng không? Tao nói cho mày phương pháp.”

Ông ta và Giang Doanh liếc nhau, mở ra một con đường dẫn đến chỗ Ngôn Khanh, để hai người có thể nhìn thấy nhau.

Hoắc Vân Thâm không chớp mắt, trong mắt hiện lên tia sáng sắc bén.

Ngôn Khanh lắc đầu nguầy nguậy với anh, làm mọi cách để chỉ cho anh thấy đồng hồ đếm ngược trên mặt đất sau lưng anh, muốn khiến anh chú ý, để anh mau chạy đi.

Con rết ở đuôi mắt Hoàng Phụng vặn vẹo, cố ý thả chậm tốc độ nói, hưởng thụ quá trình làm nhục: “Hoắc tổng, tao đã tính giúp mày rồi, đi đến trước mặt cô ra, mày còn cần mười bước, không bằng như thế này đi, mày bẻ gãy một ngón tay, tao cho mày tiến thêm một bước, thế nào?”

“Chờ mười ngón tay đều chặt đứt, là mày có thể chạm tới cô ta, có lời.”

Hoắc Vân Thâm bỗng bật cười: “Được.”

Ngôn Khanh sửng sốt, kịch liệt giãy giụa.

Hoắc Vân Thâm nhìn chằm chằm vào mắt cô, một tay cởi bỏ áo ngoài ném ra xa, chỉ còn một chiếc áo sơ mi trơn màu trắng bên trong, anh xắn ống tay áo, xoa ngón trỏ tay trái, đột nhiên dùng sức hất về phía sau.

Anh không có chút do dự nào, trước sau không vượt quá ba giây, tiếng xương cốt vang lên cực kỳ chói tai. Dù cho đó là cảnh tượng mà Hoàng Phụng và Giang Doanh mong chờ, vẫn bị dọa đến nín thở, nhịn không được hướng tới gần anh, muốn xem cho rõ ràng.

Hoắc Vân Thâm cũng đi lên phía trước một bước.

Hai bên cùng di chuyển, khoảng cách trong nháy mắt bị kéo gần. Khi Hoàng Phụng chỉ còn cách Hoắc Vân Thâm hai bước, Hoắc Vân Thâm vô cảm giơ bàn tay trái vừa mới bị thương, năm ngón tay cứng như thép tóm lấy cổ áo Hoàng Phụng hung hăng kéo một cái, phút chốc đã lôi ông ta đến trước mặt, đập thật mạnh xuống nền xi măng thô ráp.

Hoàng Phụng 50 có thừa, dù chăm sóc tốt đến đâu cũng không có khả năng so sánh với Hoắc Vân Thâm, huống chi ở trong lòng ông ta, hôm nay Hoắc Vân Thâm chỉ là tên nhãi suy sụp tinh thần, là rác rưởi mặc người xâu xé.

Ông ta không hề phòng bị, la hét ngã xuống một cách nặng nề.

Giang Doanh kêu lên, khó có thể tin mà trốn ra sau vệ sĩ. Một hàng sáu vệ sĩ, đều có thân hình cường tráng, xông lên phía trước.

Hoắc Vân Thâm nới lỏng cổ áo, khóe miệng nhếch lên, giữa lông mày mang theo sự thô bạo từ sâu trong xương cốt.

Thời gian dài nắm quyền đã cho anh bản lĩnh nguỵ trang âm trầm lãnh đạm, chỉ có Khanh Khanh mới khiến anh bình thản dịu dàng.

Bình thường lâu quá rồi, dường như có người quên mất, sự điên cuồng tan trong máu anh vĩnh viễn cháy bỏng đến chết vì cô.

Hoắc Vân Thâm kéo chiếc ghế gỗ mà Hoàng Phụng từng ngồi, nâng cao tay lên nện xuống. Chiếc ghế chia năm xẻ bảy vang lên tiếng động lớn. Anh tùy ý nhặt một mảnh gỗ vỡ sắc nhọn, quét ngang qua ngực hai tên vệ sĩ.

Ngôn Khanh cứng đờ, ngơ ngác nhìn anh, trong mắt có hơi nước.

Hoắc Vân Thâm thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, phải làm chuyện xấu ở trước mặt em, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”

Giọng nói phát ra, anh một bước xông về phía trước, chỉ bằng một đoạn đầu gỗ, khiến bảy người bao gồm cả Giang Doanh, không hề có sức phản kháng.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên trong phòng, Giang Doanh đang núp phía sau như bừng tỉnh, nhìn thấy cuộc gọi từ người nhà, vội vàng ấn nghe, vừa định mở miệng cầu cứu, âm thanh bên kia đã cất cao, xuyên thấu ống nghe: “Giang tiên sinh, đã xảy ra chuyện rồi! Cơ quan giám sát thu được bằng chứng, cưỡng chế ông phải thụ lý điều tra với lý do ác ý làm lộ bí mật thương mại, bán giá thương lượng trong hợp đồng giữa Hoắc thị với Bạc Luân lúc trước cho đối thủ —”

Sắc mặt Giang Doanh trắng bệch.

Tiếng nói chuyện vẫn còn đang tiếp tục: “Mặt khác, căn bản là Hoắc tổng cố ý bỏ qua Bạc Luân. Hoắc thị đã bí mật đạt thành hợp tác với Tác Á, Tác Á đó! Là công ty lớn nhất nước Mỹ trong lĩnh vực này, ngay cả Bạc Luân cũng không thể so sánh cùng! Thị trường của Hoắc thị ở nước Mỹ chẳng những rộng mở, so với tưởng tượng lại càng —”

Di động rơi xuống đất, “bộp” một tiếng, màn hình vỡ nát, không có động tĩnh.

Giang Doanh không thể tưởng tượng mà trừng mắt nhìn Hoắc Vân Thâm.

Anh mặc quần tây thẳng dài, sơ mi trắng lấp lánh ánh đèn mờ, khuôn mặt tự phụ, là những thứ mà giới thượng lưu cầu còn không được. Nhưng giờ khắc này, lông mi đen nhánh đang dính máu người khác, bên môi vẽ ra đường cong lạnh băng, đáy mắt là màu đỏ tươi hung ác. Trong hoảng hốt, giống như lúc trước, anh vẫn là thiếu niên mang dòng máu điên cuồng, bị vứt bỏ bên ngoài, bị mọi người bài xích chán ghét.

Ngôn Khanh không rõ vì sao mình khóc, nước mắt không thể khống chế mà lăn xuống, bóng dáng Hoắc Vân Thâm mơ hồ, đánh vào lòng cô.

Hoắc Vân Thâm gạt ngã một người cuối cùng, hờ hững liếc nhìn mặt đất hỗn độn.

Anh không lập tức đi đến bên cạnh Ngôn Khanh, mà đứng ở tại chỗ, ném đầu gỗ ra, nhàn nhạt nói: “Ra đây.”

Gần như cùng lúc, phía sau anh vang lên tiếng xe lăn chuyển động, nghiền lên cát đá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play