Trước kia Ngôn Khanh để ý “Khanh Khanh”, hiện giờ lại tự nguyện nói ra, trong lòng bỗng trào dâng cảm giác buồn bã và thân thuộc khó tả.
Hoá ra xưng hô này, đúng thật chỉ thuộc về một người đặc biệt nào đó.
Mặc dù không có ký ức, tiềm thức cũng đang bảo vệ anh, nhớ rõ anh là độc nhất vô nhị của mình, biết anh không có cảm giác an toàn và du͙ƈ vọиɠ độc chiếm rất mạnh, cho nên giữ gìn cái tên anh thích gọi, không để người khác gọi loạn.
Lông mi đen nhánh của Hoắc Vân Thâm đã ẩm ướt một tầng, ý cười dần dần mở rộng.
Giống như khi còn là một thiếu niên, anh cười thoải mái mà rạng rỡ với cô gái mình yêu, nâng mặt cô lên hôn hai cái, đôi mắt sáng ngời: “Khanh Khanh của anh thừa nhận anh.”
Dường như chỉ cần câu nói này của cô, tất cả đau khổ anh hứng chịu đều có thể dễ dàng xoá bỏ, coi như chưa từng xảy ra.
Hoắc Vân Thâm cúi người ôm lấy cô: “Anh không còn cô đơn một mình nữa, anh có một tổ ấm thật sự.”
Nhà cũ không có cô nên không tính là nhà. Biệt thự rộng lớn trống trải, cô không về, cũng không tính là nhà. Nhưng chỉ cần cô ở đâu, cho dù chỉ là không gian của một chiếc xe, đó cũng là ngôi nhà mà anh mơ ước.
Ngôn Khanh nghe anh nói vậy, khóe miệng run run, đau lòng đến mức không nói nên lời.
Hai thân phận của cô đang dần dần dung hợp, mâu thuẫn giữa quá khứ mà cô tin tưởng với hiện thực, đều ngày càng hợp lý hơn khi cô chủ động tiếp nhận nó.
Chưa từng có cái gọi là tưởng tượng và bắt chước, cô cũng không bị Vân Khanh bám vào người. Tình cảm với anh, đều bắt nguồn từ chính bản thân cô, dù cô quên, nhưng thân thể và bản năng của cô lại nhớ rõ.
DNA Hoắc Vân Thâm đưa ra để chứng minh là sự thật, mỗi một lần nói cô là Vân Khanh, tất cả đều là sự thật.
Mà cô…
Cô từng mắng anh, quăng vỡ quả cầu thuỷ tinh trân quý của anh, trốn anh như trốn ôn dịch, dùng rất nhiều lời lẽ khó nghe với anh.
Vì để anh từ bỏ, cô còn từng cố ý làm khó anh, nói những lời tổn thương nhất với anh, giày vò anh giữa mùa đông giá lạnh, công bố về sau sẽ thích người khác. Anh bị bệnh đã rất vất vả, muốn cô an ủi, vậy mà cô thì, dù nắm tay hay ôm ấp cũng đưa ra điều kiện, cô còn chính miệng nói cho anh, cô đối xử tốt với anh đều là giả bộ.
Cô ném trái tim anh xuống bùn lầy, chà đạp hết lần này đến lần khác. Anh thương tích đầy mình, vẫn cố chấp canh giữ bên cạnh cô, chỉ cần cô cho một chút dịu dàng, anh liền cảm thấy hạnh phúc.
Cho dù giờ khắc này, cô tin rằng mình là Vân Khanh, nhưng chưa tìm lại được ký ức, cô cũng không thể đồng cảm với Vân Khanh.
Vân Khanh yêu anh, cô cũng yêu, nhưng không giống nhau. Anh muốn hoàn chỉnh, mà cô không nhớ nổi, không thể đáp lại anh những thứ mà anh xứng đáng được nhận.
Cô quá thua thiệt.
Sức chịu đựng của Ngôn Khanh đang sụp đổ, chỉ muốn tìm một nơi không có ai rồi làm càn khóc rống.
Cô cố gắng chịu đựng, không muốn trạng thái tiêu cực này bị Hoắc Vân Thâm thấy, thật vất vả anh mới vui vẻ một chút, không thể bị sự bi thương của cô làm ảnh hưởng.
“Em…” Ngôn Khanh nói mang theo giọng mũi, “em còn phải ghi hình nốt cho chương trình, chị An Lan đã dặn dò ở sân bay, hôm nay là tập thứ hai đếm ngược, em không thể vắng mặt.”
Hoắc Vân Thâm gật đầu: “Được, anh đi với em. Nếu em không muốn anh lộ diện, anh sẽ chờ ở bên ngoài.”
Ngôn Khanh không kiềm chế được, xoa xoa lưng anh: “Anh vừa mới hết sốt, cơ thể còn chưa hoàn toàn khoẻ lại, công việc thì bận rộn như thế, đừng đặt hết tinh lực lên người em, em sẽ về ngay sau khi kết thúc.”
Cô thực sự cần một chút thời gian để phát tiết cảm xúc, cũng như học cách ở chung với anh trong tương lai.
Thân phận thay đổi, quá nhiều chuyện đều phải thay đổi theo.
Anh hiểu, Khanh Khanh đã phải chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, tạm thời không muốn đối mặt với anh.
Anh không thể cưỡng ép.
Buổi chiều Ngôn Khanh đến chỗ chương trình, lúc xuống xe, Hoắc Vân Thâm nắm lấy tay cô, kiềm chế nói: “Về nhà sớm một chút, anh đến đây đón em.”
Cô đang trên bờ vực sụp đổ, vì vẫn luôn kìm nén nước mắt mà giọng rất khàn, không thể nói quá nhiều, chỉ gật đầu một cái thật mạnh, xuống xe rồi chạy thẳng vào trong toà nhà. Trên đường có rất nhiều người chào hỏi cô, cô đều không buồn đáp lại, An Lan đụng phải cô, bảo cô rằng bắt đầu ghi hình sau một tiếng nữa, cô cũng không hé răng.
Cô có thời gian một tiếng.
Ngôn Khanh đi thẳng về ký túc xá, khóa cửa lại, trước tiên lấy ảnh chụp năm mười sáu tuổi của Vân Khanh ra, ôm vào trong ngực, quấn chăn bông quanh mình, lùi vào góc giường, tận tình khóc lớn.
Khóc vì Hoắc Vân Thâm, cũng vì chính mình.
Vừa khóc còn phải vừa nhìn đồng hồ, sợ khóc quá lâu mắt không hết sưng được.
Sau khi khóc mệt, cô nằm ngửa ra giường không còn sức lực, hai mắt đẫm lệ mông lung giơ tấm ảnh lên, nhìn nửa ngày, đặt bên miệng hôn một cái thật mạnh.
Cô đã nói rồi, nữ thần Vân Khanh đẹp như vậy, đáng yêu như vậy! Vừa mới nhìn thấy, cô đã hận không thể nâng lên tận trời, nhưng cô ấy thật sự chính là cô!
Ai cũng nói Hoắc Vân Thâm hung dữ biếи ŧɦái, cô lại thích không chịu được.
Sao ánh mắt cô có thể tuyệt như vậy! Cô gái cô coi trọng chính là mình, người đàn ông cô coi trọng cũng chính là người chồng định mệnh của cô.
Loa trong ký túc xá đột nhiên vang lên: “Thông báo khẩn cấp, mời các thí sinh chuẩn bị, mười phút sau tập hợp.”
Mười phút!
Ngôn Khanh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng bò dậy, luống cuống tay chân chườm đá rồi chỉnh sửa lại lớp trang điểm, sửa soạn đến mức cơ bản không nhìn ra điều gì khác thường.
Cô mở cửa ký túc xá, nghênh đón là Nhỏ tóc xoăn mang sắc mặt hoang mang rối loạn.
“Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nhỏ tóc xoăn giữ chặt cô, nhỏ giọng tiết lộ: “Hình như người xếp thứ năm bị đàn ông tuôn ra chuyện tình cảm. Cậu ấy khá nổi tiếng, vị trí xuất đạo ổn định, fans không ít, kết quả xảy ra việc này, có lẽ xong rồi.”
Ngôn Khanh nhíu mày: “Sẽ có hậu quả gì?”
“Fans và cư dân mạng ăn dưa đều rất khắt khe với thần tượng. Yêu đương là cấm kỵ, bởi vì mọi người đều coi họ là hình tượng thiếu nữ, muốn thỏa mãn ảo tưởng, giữ mình trong sạch. Yêu đương chẳng khác nào truất quyền thi đấu của thần tượng, đặc biệt — cậu ấy còn chưa trở thành thần tượng thật sự, lần này chắc sẽ bị buộc phải rút lui.”
Quả nhiên, khi họ tới địa điểm tập hợp, các lãnh đạo của chương trình và năm huấn luyện viên bao gồm cả Tô Lê đều có mặt ở đây. Thí sinh xếp hạng năm khóc lóc thất thố, sắc mặt của các cô gái khác cũng rất khó coi.
Lãnh đạo nổi giận đùng đùng, thấy đã đủ người, mở miệng mắng người xếp hạng năm: “Cô tới đây làm gì mà còn không hiểu à?! Đã muốn xuất đạo, muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, còn dám nói chuyện yêu đương lúc tham gia chương trình?! Thời điểm kết thúc mấu chốt mà cô lại làm ra chuyện thế này, ảnh hưởng tiêu cực ai phụ trách! Chính cô không có phẩm hạnh thì đừng để liên luỵ đến những người khác!”
Không ai hé răng, chỉ có đương sự khóc nức nở: “Tôi, tôi cũng không ngờ, anh ta vì nổi tiếng mà bẫy tôi…”
Ngôn Khanh mím môi, đáy lòng chùng xuống.
Cô cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt phức tạp của Tô Lê.
Từ lần trước Ngôn Khanh đã bắt đầu thấy phiền chán anh ta, sau khi xác định mình là Vân Khanh, lại càng phiền. Cô quay mặt đi, không muốn nhìn anh ta nữa.
Lãnh đạo tức giận gầm nhẹ: “Không ngờ?! Cô không biết điều cơ bản để trở thành thần tượng là gì à? Vì sao fans bình chọn cho cô trên bảng xếp hạng? Cô sẽ không cho rằng họ coi trọng thực lực của cô chứ? Một đám nhóc con thì có thực lực gì! Trong số các cô, có mấy người sẽ thật sự ca hát, nhảy múa, còn không phải là bán hàng bằng khuôn mặt và hình tượng!”
“Nói yêu đương trong chương trình, không phải là chờ bị công khai xử tội à! Nếu đã yêu đương trong giai đoạn này, nhân lúc còn sớm thì xin lỗi rồi rời khỏi đi, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện xuất đạo nữa, bị mọi người hô hào đòi đánh cô cũng phải chịu!”
“Những người còn lại cũng nên tự cân đo đong đếm, ai còn đang yêu đương, hoặc là có bản lĩnh thì đừng để lộ ra ngoài ánh sáng. Nếu sự thật bị phơi bày thì cư dân mạng cũng sẽ đối xử bình đẳng, sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai, tất cả đều xong đời!”
Tầm mắt Tô Lê như bóng với hình, Ngôn Khanh càng lảng tránh, anh ta càng nhìn chằm chằm.
Chờ lãnh đạo giận dữ rời đi, đưa theo thí sinh xếp hạng năm đi xin lỗi cũng như tuyên bố bỏ quyền thi đấu, hiện trường mới khôi phục chút sức sống, có người khẽ liếc Ngôn Khanh, nhưng không dám trắng trợn táo bạo.
Vì chuyện không hay xảy ra, buổi ghi hình buộc phải hoãn lại, các thí sinh đều tập trung một chỗ chờ đợi. Ngôn Khanh không mang di động theo, cũng không thể nói cho Hoắc Vân Thâm rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn cô dự kiến.
Trong bầu không khí trang nghiêm, các huấn luyện viên chia nhóm thí sinh vào mấy phòng tập để huấn luyện trước. Đầu tiên là đọc tên Ngôn Khanh, cô phối hợp đi ra ngoài, tới hành lang, lại bị Tô Lê đã đừng chờ trước ở ngoài giữ chặt.
Ngôn Khanh hất tay ra: “Thầy Tô, có việc gì?”
Tô Lê thấp giọng nói: “Em cũng cẩn thận một chút, cư dân mạng sẽ không vì Hoắc thị mà khoan dung với em đâu. Nếu mối quan hệ bại lộ, với thân phận của anh ta, ác ý suy đoán đối với em ở trên mạng sẽ ngày càng nhiều.”
Tình nhân bò lên giường mưu đồ thượng vị gì đó, không có lời nói nào xấu xa hơn được nữa.
Ngôn Khanh mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc nhở, anh lo lắng nhiều rồi.”
Tô Lê nhìn chằm chằm mặt cô: “Nhìn em giống cô ấy đến vậy, sao tính tình lại khác nhau thật nhiều. Trước kia cô ấy rất dịu dàng, nếu anh khuyên nhủ thiện ý, cô ấy nhất định sẽ nghe. Với tính khí của Hoắc Vân Thâm, cố chấp lại độc tài, không chịu cho em tự do, em ở trong cái vòng hỗn loạn này, muốn làm thần tượng, anh ta sẽ chỉ mang đến cho em càng nhiều phiền toái thôi.”
Ngôn Khanh cong môi: “Nếu ngày hôm qua anh nói vậy với tôi, có lẽ tôi sẽ thu liễm một chút, nhưng hôm nay, tôi có thể nói rõ cho anh.”
“Dù trước kia Vân Khanh có mềm yếu thế nào, cũng có cái nhìn đúng sai của riêng mình. Anh coi thường Hoắc Vân Thâm trước mặt cô ấy, thì cô ấy cũng chán ghét anh như vậy thôi, anh tin hay không.” Cô hừ một tiếng, “Kiềm chế đi, thầy Tô, đừng cả ngày nghĩ đến Vân Khanh rồi tưởng tượng lung tung. Dù cô ấy của quá khứ hay tôi của hiện tại, đều chỉ nhìn trúng một mình Hoắc Vân Thâm, sẽ không thích anh, không cần anh nhọc lòng.”
Cô lui về phía sau một bước: “Anh là huấn luyện viên, tôi là thí sinh, kết thúc chương trình, không liên quan gì đến nhau nữa, rất tốt.”
Ngôn Khanh nói xong, đi thẳng vào phòng luyện tập của mình.
Trong ngày, chương trình bị trì hoãn khá lâu, giữa chừng còn quay bổ sung một đoạn cuộc sống hàng ngày. Tâm trạng mọi người đều không tốt, bị ép phải diễn, thành ra chờ đến lúc hoàn thành cũng đã rạng sáng 5 giờ.
Nhưng cũng chưa tính là chấm dứt, còn phải tiếp tục đi quay ngoại cảnh.
Bởi vì ảnh hưởng xấu của chuyện tiết lộ tình cảm, cuộc tranh cãi chửi bới trên mạng vẫn một mực tiếp diễn, chương trình bị liên lụy, cần phải gấp rút phát sóng thêm nhiều tư liệu, thậm chí phát sóng tập mới trước thời hạn để mau chóng tạo đề tài mới điều chỉnh hướng dư luận.
Ngôn Khanh bận muốn chết, không tìm được cơ hội quay về ký túc xá.
Cô là thí sinh quan trọng nhất, ekip chương trình đương nhiên sẽ cố hắng tiêu hao trên người cô, nhiệm vụ ghi hình nặng nhất cũng là cô, cho dù người khác có thể được nghỉ ngơi vài phút ngắn ngủi, cô vẫn bị sắp xếp cực kỳ chặt chẽ.
An Lan sợ cô mệt, đến an ủi: “Kiên trì kiên trì, buổi chiều là xong rồi.”
Ngôn Khanh khó chịu nói: “Em muốn dùng di động.”
An Lan hào phóng móc của mình ra: “Lên mạng hả? Yên tâm, fans của em tăng siêu nhanh, không ít người thoát fans đều chuyển sang hâm mộ em, nói thích người bị truất quyền thi đấu còn chẳng bằng thích tiên nữ.”
Ngôn Khanh lắc đầu.
Cô muốn gọi điện thoại, nhưng dùng của người khác thì tai hoạ ngầm quá lớn, nên lại chịu đựng.
Hoắc Vân Thâm hẳn là biết cô đang bị bắt tăng ca, sẽ không nghĩ linh tinh.
Ngôn Khanh cố gắng hết sức đuổi kịp tiến độ, nửa đường chỉ có thể dựa vào ghế ngủ. Phần đơn đã hoàn thành trước đó kha khá rồi, thế nhưng từ địa điểm ngoại cảnh về chỗ chương trình, đã là chạng vạng tối ngày hôm sau.
Cô chạy nhanh về ký túc xá lấy di động, không có cuộc điện thoại và tin nhắn oanh tạc như cô dự đoán. Hoắc Vân Thâm rất đúng mực, buổi tối chỉ gọi hai cuộc điện thoại, WeChat hỏi năm thứ.
“Khanh Khanh, buổi tối về nhà không?”
“Anh không chờ em ở dưới tầng, em đừng có gánh nặng, chỉ là hỏi một chút thôi.”
“Có phải ghi hình quá mệt mỏi, nên ngủ rồi.”
“Nếu ban đêm tỉnh, nhắn lại cho anh một cái.”
“Khanh Khanh.”
Hình như không đúng lắm.
Ngôn Khanh gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho anh, vang lên rất nhiều tiếng, cuối cùng lại là Mẫn Kính nhận: “Phu nhân, Thâm ca say.”
“… Say?!”
“Hôm nay tập đoàn vừa ký kết xong một hợp đồng quan trọng, buổi tối có một tiệc rượu không thể không tham dự. Thâm ca uống hơi nhiều một chút. Lúc ở hiện trường thì không có gì, rất bình thường lên xe, tôi cho rằng anh ấy không sao, kết quả lên xe anh ấy lại khó chịu, tôi mới đưa anh ấy về đến nhà, trạng thái của anh ấy…”
Ngôn Khanh vừa nghe anh ta nói, vừa nhanh chóng vũ trang cho bản thân: “Trạng thái anh ấy thế nào! Giờ tôi về!”
Mẫn Kính ngồi xổm bên cạnh Hoắc Vân Thâm, hơi lắc đầu: “Trạng thái một lời khó nói hết. Nhưng mà anh ấy uống say, nguyên nhân căn bản vẫn là do cô.”
“Hôm qua chương trình xảy ra chuyện, sợ ảnh hưởng quá xấu nên Thâm ca truy cứu, kết quả tự cho là thông minh mà không lên tiếng, thẳng thừng sắp xếp cho tất cả các cô ghi hình thêm một ngày. Lúc tôi đi hỏi thì tạo cảnh giả, nói các cô đã sớm xong việc đi nghỉ ngơi rồi.”
“Mãi cho đến vừa rồi bọn họ khẩn cấp cắt đoạn mới đưa lên mạng, mới qua đây tạ lỗi, thừa nhận đã để các cô làm việc liên tục. Thế này không phải là tìm chết sao, đáng tiếc hiện tại Thâm ca uống say, đã nghe không vào những lời giải thích đó.”
Có trời biết, Thâm ca quản bọn họ ảnh hưởng hay không ảnh hưởng cái gì, anh chỉ quan tâm Ngôn Khanh đang làm gì.
Ngôn Khanh không chờ nổi người tới đón, nhờ An Lan tìm người đưa cô đến gần khu biệt thự. Cô không dám để lộ quá nhiều, quãng đường còn lại cô dùng sức chạy.
Trên đường rất yên tĩnh, gió thổi lướt qua vành tai.
Cô níu lấy trái tim, không ngừng tăng nhanh tốc độ.
Không biết tại sao lại nhớ lại những lời ngày hôm qua của Tô Lê, anh ta miêu tả Hoắc Vân Thâm một cách khó chịu, nhưng trên thực tế, người thực sự không màng đến việc sẽ có ảnh hưởng xấu với cô chính là Tô Lê, người đã tuỳ tiện tạo ra những chủ đề mập mờ trước đó.
Hoắc Vân Thâm…
Yêu cô dù tính cách cô có thế nào, dù cô có thay đổi ra sao, trước sau đều tôn trọng mong muốn của cô, yên lặng bảo vệ cô, chúc phúc cho cô.
Thực chất bên trong anh là khát vọng độc chiếm, nhưng vì cô không chịu, nên anh đành chịu đựng, mọi việc đều đặt cô lên hàng đầu, nhiều lần xuất hiện cũng đều khéo léo cẩn thận, không để cô rơi vào tình thế khó khăn.
Như ngày hôm qua…
Cô vội vàng xuống xe, anh nhìn thì có vẻ đồng ý, nhưng thật ra rất bất an.
Vừa quay đầu đi đã không liên lạc cả một ngày, có phải anh cho rằng cô đang rối rắm điều gì, cố tình không để ý đến anh.
Ngôn Khanh thử nghĩ đến cảm xúc của anh một lần, cùng với nội dung chứa trong mấy tin nhắn WeChat, khiến trái tim cô đau nhói.
Cô thật ngu xuẩn, cô còn muốn điều chỉnh cái gì, mà không thể nói thẳng với anh! Cái anh muốn chính là con người cô, vui buồn giận hờn đều được, chia sẻ với anh, anh mới có thể thật sự vui vẻ.
Quan tâm quá khứ Vân Khanh yêu như thế nào làm gì, nếu tạm thời nghĩ không ra, cô lấy cách mới yêu anh là được.
Chỉ cần là yêu.
Ngôn Khanh bổ nhào vào cửa nhà mình, dùng sức thở hổn hển mấy hơi, hơi bình tĩnh một chút liền lập tức vọt vào phòng khách.
Vạn lần không nghĩ tới ánh mắt đầu tiên đã thấy Mẫn Kính. Mẫn Kính còn đang sầu khổ ôm cái gối ôm, trừng mắt nhìn phía sau sô pha như lâm vào đại địch.
Không đợi Ngôn Khanh đặt câu hỏi, lại một cái gối ôm từ sau sô pha bay ra, chuẩn xác đập vào giữa mặt Mẫn Kính: “Tôi bảo cậu đi ra ngoài!”
Giọng nói khàn khàn, như mài giũa vào cát đá.
Là anh…
Trái tim Ngôn Khanh run lên, gấp gáp chạy tới. Mẫn Kính vừa thấy cô đến như trút được gánh nặng, nhỏ giọng nói: “Tôi rút lui trước, chỉ ở ngay gần đây thôi, nếu cô thật sự không trị được thì gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ta biến mất nhanh chóng, còn hạ hết rèm cửa trước khi đi, cửa cũng đóng chặt muốn chết.
Ngôn Khanh vòng qua sô pha, sửng sốt.
Hoắc Vân Thâm vốn mặc một bộ âu phục chỉnh tề, hiện giờ tây trang được cởi ném sang một bên, cà vạt kéo lỏng, chiếc áo sơ mi màu xám bị bung vài cúc, ngực phập phồng lên xuống.
Hô hấp Ngôn Khanh run run: “Thâm Thâm.”
Hoắc Vân Thâm chấn động, đột nhiên ngẩng đầu, nước da trắng lạnh hơi đỏ lên, trong mắt lốm đốm tụ máu, nhìn thấy cô, con người trống rỗng có tia sáng, lập tức cố hết sức động đậy thân thể, vươn tới giữ chặt bắp chân cô.
“Anh không đến chương trình tìm em, anh biết em không thích anh mãi chờ ở đó, lần này anh rất nghe lời.”
Giọng anh khàn khàn đến mức nghe không rõ, cố sức cắn từng chữ.
“Vì sao nghe lời, em còn không để ý đến anh.”
Lục phủ ngũ tạng của Ngôn Khanh đều xoắn lại một chỗ, gấp gáp ôm lấy anh. Anh uống say rất bướng bỉnh, không chịu buông chân cô ra, giọng càng lúc càng đứt quãng, từng chữ chen vào lỗ tai cô.
“Khanh Khanh, có phải em trách anh không. Trách anh không bảo vệ em tốt, đánh mất em lâu như vậy, chịu thật nhiều tội…”
“Hay là giận anh, oán anh lừa em kết hôn. Em trước kia, thật sự đồng ý, đồng ý gả cho anh…”
“Ngày đó em còn nói ly hôn.”
“Ly hôn…” Tay anh run rẩy, giọng điệu chợt hung ác, “Không được, anh tồn tại một ngày, em cũng đừng nghĩ!”
Ý thức của anh không tỉnh táo, đề tài thì nhảy qua nhảy lại, nghĩ đến cái gì đều phải nói hết cho cô nghe, âm điệu run rẩy, lộ ra sự miễn cưỡng chống đỡ, liều mạng cất giấu khủng hoảng, sợ hãi thứ vất vả mới tìm lại được, lại bị vứt bỏ.
“Em đừng hờ hững với anh, nếu em không vui thì phát giận với anh, đừng rời đi… đừng rời khỏi anh.”
Cổ họng Ngôn Khanh như bị người khác hung hăng bóp lấy, đau đớn khó nhịn.
Anh mở rộng trái tim bị vùi dập ra cho cô xem, dỡ xuống hết thảy, không tiếc hèn mọn mà cầu xin.
Ngôn Khanh giật giật, cô muốn dùng hành động chứng minh, muốn nhào vào lòng anh.
Nhưng cô mới thử tránh một chút, sắc mặt Hoắc Vân Thâm lập tức thay đổi. Anh muốn đứng dậy, lại không đứng vững, túm chặt góc váy cô, không biết là mất khống chế hay đang thuận thế, quỳ gối trước mặt cô.
Ngôn Khanh ngây người, vội dìu anh.
Anh dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn cô chăm chú, ánh mắt mãnh liệt, nhưng lời nói ra lại vô cùng thê lương: “Khanh Khanh, cầu xin em, đừng rời xa anh nữa.”
Ngôn Khanh lập tức bật khóc, không thể chịu được nữa, mạnh mẽ tránh thoát khỏi tay anh, cùng ngồi quỳ trên sàn nhà, mở vòng tay của anh ra, siết chặt eo anh: “Em không rời đi! Không rời đi! Em không tức giận, sẽ không bao giờ không để ý tới anh, em là —”
Hoắc Vân Thâm không nghe thấy gì khác, chỉ khắc sâu “Không rời đi” vào trong ý thức.
Anh say đến khó chịu, vùi đầu ở cổ cô, phát ra tiếng nức nở trầm thấp mà bình thường tuyệt đối không có.
Chỉ an ổn vài giây, anh lại hoảng loạn nâng đầu lên, túm chặt cô đứng dậy, một tay nắm lấy cô không buông, một tay cấp bách mò mẫm trên bàn trà, khiến đồ đạc trên đó ngã trái ngã phải.
“Anh tìm cái gì,” Ngôn Khanh đau lòng hỏi, “đừng nóng vội, em tìm cho anh.”
“Gấp… anh sốt ruột…”
Hoắc Vân Thâm bướng bỉnh tự lật, cuối cùng cũng tìm ra giấy và bút. Anh lại ôm Ngôn Khanh ngồi trở lại sàn nhà, ôm chặt cô từ phía sau, nắm tay cô rồi nhét bút vào.
“Khanh Khanh, viết cho anh, viết chữ theo.”
Ngôn Khanh nước mắt lưng tròng: “Viết theo cái gì.”
Hoắc Vân Thâm ấn tay cô xuống giấy, cùng cô viết xiêu xiêu vẹo vẹo: “Khanh Khanh bảo đảm, cả đời, không rời khỏi, Hoắc Vân Thâm.”
Ngôn Khanh vừa viết vừa rơi nước mắt, làm mờ dòng chữ.
“Không được, không thấy rõ, không thấy rõ Khanh Khanh sẽ không nhận.” Anh thở phì phò đổi một tờ khác, “Lại viết một lần nữa được không.”
Anh cắn cô, âm thanh vừa tàn nhẫn vừa đáng thương, cầu xin cô: “Lại viết một lần.”
Ngôn Khanh ấn bút rất mạnh, viết viết, còn viết nhiều hơn anh yêu cầu: “Khanh Khanh bảo đảm cả đời không rời khỏi Hoắc Vân Thâm, yêu anh thương anh, cả đời làm vợ anh.”
Cô ngại không đủ, ở chỗ ký tên, còn dán môi mình lên, lưu lại vết đỏ.
Hoắc Vân Thâm cầm tờ giấy thật cẩn thận.
Ngôn Khanh quay người lại sờ mặt anh.
Anh đem giấy lại gần, hôn nhẹ lên dấu son môi một cái.
“Anh đang làm gì?”
Con người đen láy sáng ngời, Hoắc Vân Thâm trịnh trọng nói: “Hôn vợ.”
Tim Ngôn Khanh mềm nhũn, ôm cổ anh, hôn anh một cái thật mạnh: “Thâm Thâm ngoan, vợ ở chỗ này.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT