Quân Tường ngẩng đầu nhìn một lượt, cảm thấy chẳng hứng thú chút nào.
Quan Đình trang điểm loè loẹt kia căn bản không phải đối thủ của Bạch Tiểu Hoàng.
Bất kể từ ngoại hình, hay là nội tâm.
Bạch Tiểu Hoàng mọi mặt đều giỏi hơn cô ta chục lần.
Hai người này nhìn qua là đủ thấy không ở cùng một đẳng cấp.
Quan Đình đứng dậy, luyến giọng: "Đồ đê tiện, có giỏi thì nói lại lần nữa coi!"
“Mới nói cô vài câu mà cô đã tức giận như vậy rồi, đúng là biểu hiện của người không tinh tế mà", Bạch Tiểu Hoàng
mỉm cười đắc ý.
Quan Đình tức giận tới mức muốn độn thổ.
Cô ta vung tay muốn tát Bạch Tiểu Hoàng một nhát.
Nhưng Bạch Tiểu Hoàng làm sao có thể để Quan Đình đạt được mục đích chứ.
Cô ta lập tức vung tay, một cây kim bạc đâm thẳng vào người của Quan Đình.
Cánh tay đang vung lên của Quan Đình lập tức trở nên yếu ớt, mềm oặt không sức lực.
“Cô! Cô đã làm gì vậy?"
Quan Đình nhất thời trở nên lo lắng, tính dùng tay còn lại để rút cây kim ra.
Một nụ cười khẽ nở trên khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tiểu Hoàng: "Cây kim đâm vào huyệt đạo này tôi khuyên cô
đừng nên liều mạng rút ra, nếu như rút không đúng cách sẽ trở thành tàn phế liệt nửa người đó".
Cô ta ngồi trên ghế, nhìn gương mặt hoảng loạn của Quan Đình.
Bạch Tiểu Hoàng khẽ nhấc tay lên, nói: "Nếu cô không tin thì có thể thử rút nó ra".
Lúc này nửa cách tay của Quan Đình đã tê liệt hoàn toàn rồi, cô ta nào dám thử?
Mặt cô ta đỏ bừng nhìn về phía Bạch Tiểu Hoàng, muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở lời.
“Sao nào, giờ không còn dám huênh hoang nữa à? Đến đây mà trả đũa tôi này?", Bạch Tiểu Hoàng mỉm cười.
Quan Đình lúc này nhắm chặt mắt, không dám nói nửa lời.
"Nhớ kĩ bài học này đi, người đàn ông của tôi không phải loại đàn bà tầm thường như cô có thể quyến rũ được".
Bạch Tiểu Hoàng rút cây kim bạc ra.
Và lên tiếng cảnh cáo Quan Đình.
Quan Đình hiểu rõ, hai người này cô ta không thể đắc tội được, lập tức ôm lấy cánh tay và rời đi.
Bạch Tiểu Hoàng quay lại chỗ ngồi, nhìn Quân Tường, khoé miệng khẽ phát ra tiếng thở hắt.
“Sao nào?", Quân Tường nhìn về hướng cô ta.
Bạch Tiểu Hoàng lập tức đáp lại: "Xem ra sau này tôi phải trông chừng anh kĩ rồi".
“Không thì biết đâu một ngày nào đó sẽ bị ả hồ ly tinh kia bắt đi mất".
Bạch Tiểu Hoàng tính cách bướng bỉnh, lại còn có chút nóng nảy.
Không bao giờ che đậy ý nghĩ của bản thân.
Quân Tường ngẩng đầu đáp: "Còn có ả hồ ly tinh nào lả lơi hơn cô nữa hả?"
Bạch Tiểu Hoàng gật đầu đắc ý, nhìn Quân Tường mỉm cười lả lướt.
Ba người cúi đầu, tiếp tục ăn kem.
Cảnh tượng này thật giống một gia đình ba thành viên hoà thuận.
Nhưng vừa ăn không bao lâu, từ phía ngoài liền truyền tới tiếng động lớn.
Một người đàn ông hung hãn lao vào.
“Ra đây tao coi thử, kẻ nào huênh hoang như vậy, dám bắt nạt cả em gái tao!"
Đó là một đàn ông trọc đầu, mặc áo khoác đen và đeo kính râm.
Có anh trai chống lưng, Quan Đình lập tức trở nên vênh váo, đáp: "Anh, chính là bọn họ".
“Mẹ kiếp, dám bày trò trước mặt em gái tao!", Quan Viễn - anh trai của Quan Đình bước tới bên cạnh Quân Tường,
đập mạnh tay xuống bàn.
Đùng một phát.
Chiếc bàn rung mạnh.
Tiểu Khương Quân bị doạ, lập tức lao vào lòng Quân Tường.
Quân Tường ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.
“Chết tiệt, nhìn gì mà nhìn, có tin hôm nay tao đập chết mày không?", Quan Viễn huênh hoang nói.
Quân Tường đặt muỗng kem trong tay xuống.
Sau đó nhìn Quan Viễn lạnh lùng đáp: "Tao cho mày năm giây, hoặc là mày tự cúi đầu nhận lỗi, hoặc là tao sẽ dạy dỗ
mày cách làm người".
“Ố ồ? Tao không tin đấy".
Quan Viễn tháo kính râm, bày ra một tư thế mà hắn tự cho là có khí thế nhất.
Hắn chỉ tay về phía Quân Tường và nói: "Mày có biết tao có bao nhiêu đàn em hay không?"
Quân Tường lắc đầu, đúng là đồ não tàn hết thuốc chữa.
Quân Tường đưa tay lên.
Đào Hoa đang đứng bên ngoài thấy ám hiệu của Quân Tường trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Cô ta mặc bộ đồ rằn ri, đôi mắt ánh lên vẻ hung tàn.
Mục tiêu lập tức nhắm thẳng về phía Quan Viễn.
Quan Viễn nở một nụ cười, đáp: "Để con đàn bà này đánh với tao, không sợ tao sẽ!.
"
Hắn vừa vung tay đã lập tức bị Đào Hoa chế ngự.
Một tay kéo thẳng Quan Viễn ném ra ngoài quán kem.
Đào Hoa khẽ vung tay, con dao bướm trong tay cô ta chém thẳng về phía Quan Viễn.
Một cánh tay của Quan Viễn bị Đào Hoa chặt đứt.
Mặc kệ Quan Viễn đang kêu gào trong đau đớn, Đào Hoa nắm lấy đầu hắn, lạnh giọng đáp: "Có những người mày
không đụng tới được đâu".
Từ lúc Quan Viễn xuất hiện cho tới khi hắn ta bị đánh cho tàn phế.
Chẳng cần dùng tới hai phút.
Bá đạo vô cùng!
Quan Đình đứng một bên bị doạ tới mức ngây người.
Cô ta vừa định kiếm Bạch Tiểu Hoàng trả thù, nào ngờ người chống lưng cho mình lại bị đánh gục trong chốc lát.
Cô ta há hốc mồm, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi.
Sau đó liền ôm vẻ mặt đau khổ chạy ra khỏi quán kem.
Quân Tường lúc này mới bỏ bàn tay đang che mắt Tiểu Khương Quân xuống.
“Xong rồi, giờ chúng ta về nhà thôi", Quân Tường lau miệng cho Tiểu Khương Quân và nói.
“Cô thì sao, có dự định gì không?", anh ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Tiểu Hoàng.
“Trời ơi, giờ tôi không còn chỗ nào để đi rồi, hay là anh cho tôi ở nhờ đi", Bạch Tiểu Hoàng lộ ra ánh mắt giảo hoạt.
Quân Tường vung tay, búng nhẽ vào đầu Bạch Tiểu Hoàng.
“Tôi không tin người dám bỏ một tỷ ra để ngủ với tôi lại có thể hết tiền".
“Đi trước đây, mai tôi sẽ tới tìm cô nghiên cứu phương thuốc cổ đó".
Anh vẫy tay chào Bạch Tiểu Hoàng rồi đưa Tiêu Khương Quân về nhà.
Lái xe mười mấy phút, hai người về tới nhà.
Trước khi mở cửa, Quân Tường cảm thấy có gì đó không ổn.
Vừa mở cửa, anh liền thấy người nhà mình đều đang ngồi trong phòng khách, hai bên sofa còn có một vài vị khách.
Quân Tường nhìn liếc qua, là gia đình của cậu anh.
"Cậu, sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi thế?", nhìn thấy cậu của mình, Quân Tường chủ động chào hỏi.
Hồi còn nhỏ, anh thường được cậu dẫn đi chơi, vì thế tình cảm của hai người rất thân thiết.
Nhưng mà sau này, cậu anh kết hôn, mợ anh lại kiểm soát quá nhiều.
Vì thế mà cậu anh cũng dần ít qua lại với nhà họ Quân.
Hai nhà vốn rất ít qua lại với nhau, vậy nên không biết vì sao hôm nay cậu anh lại đột nhiên ghé thăm.
Nhiều năm không gặp, Quân Tường chợt nhận ra cậu anh đã già đi ít nhiều, thậm chí tóc cũng đã bạc vài phần.
Chẳng còn chút nào anh tuấn tự tại của ngày xưa nữa.
“Ừ, tới thăm mẹ của con! "
Cậu anh có chút ngập ngừng, giọng nói cũng trở nên nhỏ dần, khuôn mặt lộ vẻ chán nản.
Người mợ mập mạp béo tốt ở bên cạnh đột ngột quay đầu lại, quỳ xuống trước mặt Quân Tường.
“Quân Tường, mợ biết những năm qua mợ chỉ biết tới tiền, vì thế đã làm ra rất nhiều chuyện không phải".
“Mợ biết lỗi rồi".
“Con cứu Tiểu Linh với", mợ anh khóc lóc cầu xin.
Quân Tường khẽ nhíu mày, nhớ lại cô nhóc theo đuôi ngày xưa.
Lâm Linh Nhi khi còn nhỏ vẫn luôn theo đuôi anh, tình cảm anh em giữa hai người cũng rất khăng khít.
Nhưng mà sau đó Lâm Linh Nhi đi học, còn Quân Tường thì nhập ngũ, nên không còn liên lạc với nhau nữa.
“Linh Nhi bị sao vậy?", Quân Tường dìu mợ đứng dậy, nhíu mày hỏi.
“Anh, Tiểu Linh Nhi bị người nhà họ Ngô bắt đi rồi, nếu không có mười triệu thì không chịu thả người", Quân Thiên
bên cạnh lên tiếng, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Anh ta giờ đây đang phẫn nộ vô cùng.
Cùng là anh em họ, Quân Thiên và Lâm Linh Nhi cùng nhau trưởng thành, khi nghe được tin này, sớm đã không thể
ngồi yên được rồi.
Quân Tường không cần hỏi nguyên nhân, anh nhìn cậu mợ và nói: "Không cần lo lắng, giờ con sẽ cùng Quân Thiên
tới nhà họ Ngô đón Linh Nhi về".
“Nhà họ Ngô được Hiệp hội thương mại Kim Vận chống lưng đó! ", mợ anh vừa khóc vừa nói, với gia đình không
quyền thế như họ, làm sao có thể nói lý lẽ với những người có quyền thế thế này chứ.
Vì thế mà cậu mợ anh mới cảm thấy tuyệt vọng, hai người bị dồn vào bước đường cùng, vừa hay nghe tin Quân
Tường trở về, hơn nữa anh lại có chút bản lĩnh, nên hai người mới tìm tới nhà họ Quân.
Thì ra là Hiệp hội thương mại Kim Vận, Quân Tường khẽ cười lạnh, đáp: "Mợ, yên tâm đi".
“Chỉ là nhà họ Ngô và cái Hiệp hội thương mại Kim Vận không đáng chấp nhặt, hai bọn con giờ đi rồi sẽ về nhanh
thôi".