Cô ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt quyến rũ có vẻ gì đó uất ức.

Bạch Tiểu Hoàng nhìn về phía Quân Tường với vẻ mặt tủi thân, vẻ mặt buồn bã.

Mấy cảm xúc cùng xuất hiện trên khuôn mặt khiến người khác nhìn thấy mà xót xa.

Thấy Quân Tường đứng bất động, cô ta cắn môi, ủy mị nói: “Mau lại giúp tôi với!”
Hàn Bát Bách quay đầu lại với vẻ hống hách bá đạo: “Tôi muốn nhìn xem, ai là anh hùng của chị dâu tôi nào?”
Hàn Bát Bách dáng người gầy gò, có đôi mắt hình tam giác.

Ánh mắt hắn quét nhìn lại mà đầy vẻ bá đạo.

Con cháu nhà họ Hàn ở thành phố Thiên Nam chính là trời.

Nhìn thấy Quân Tường, con ngươi Hàn Bát Bách lập tức co lại.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt Quân Tường.

“Lại là anh?”, khóe miệng Hàn Bát Bách nhếch lên, trong ánh mắt hắn xuất hiện vẻ lạnh lùng.

Trong biệt thự của ông cụ Hàn, chính Quân Tường đã phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hôm nay hắn lại nghĩ Quân Tường có gì mờ ám với chị dâu mình.

Điều này khiến hắn vô cùng tức giận.

Thấy Hàn Bát Bách nhìn mình, Quân Tường biết hôm nay không thể ‘tử tế’ rồi.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Hoàng, thở dài một hơi rồi khẽ hỏi: “Sao lại đùa như vậy?”
Bạch Tiểu Hoàng lập tức kéo tay Quân Tường, nói: “Anh hùng! Cứu mạng”.

Quân Tường khẽ cười, không hề từ chối.

Bạch Tiểu Hoàng trước đó đã giúp mình chữa trị cho Ngô Thu, sau đó khi mình bị đau đầu chóng mặt ở nhà họ
Thương cũng là người đầu tiên đến giúp.

Hết lần này đến lần khác Quân Tường nợ ân huệ của Bạch Tiểu Hoàng.

Hàn Bát Bách nhìn Quân Tường với khí chất hiên ngang nên tiến về trước, nheo mắt hỏi: “Tôi hỏi anh lần nữa! Anh
có biết tôi là ai không?”
Hàn Bát Bách kiêu ngạo, trên người toát lên vẻ bá đạo.

“Hàn Bát Bách! Cậu chủ nhỏ của nhà họ Hàn”, Quân Tường thản nhiên đáp.

Hàn Bát Bách hài lòng gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy anh có biết nhà họ Hàn có tầm ảnh hưởng như thế nào không?”
Quân Tường nói tiếp: “Là gia tộc đỉnh cao của thành phố Thiên Nam”.

“Vậy mà anh còn dám hết lần này đến lần khác đến chọc giận nhà họ Hàn?”, Hàn Bát Bách ngả người về trước, khí
thế ngút ngàn, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Quân Tường.

Quân Tường vẫn với biểu cảm bình tĩnh, ngẩng đầu lên đối mặt với Hàn Bát Bách, nói: “Bởi vì tôi không coi nhà họ
Hàn là cái thá gì”.

Hàn Bát Bách: “…”.

Quân Tường nói với giọng bình thản giống như tùy tiện nói ra một câu, chứ không có ý gì.

Bởi anh thật sự không hề coi nhà họ Hàn ra gì cả.

Nhưng…
Nhà họ Hàn có vị trí như nào?
Có thế lực ra sao?
Là một trong những gia tộc đỉnh cao của thành phố Thiên Nam.

Một nhà họ Hàn có thể chèn ép cả hiệp hội thương mại Kim Vận!
Được ví như vua của thành phố này!
Nhưng có người lại dám nói là không coi nhà họ Hàn ra gì?
Nói phét cũng không đến nỗi quá thế chứ?
Sau khi ngây người ra, Hàn Bát Bách không tức giận mà lại bật cười: “Tôi thật sự muốn nhìn xem, rốt cuộc anh có
sức mạnh như thế nào?”
“Dựa vào anh… Chưa đủ đâu”, Quân Tường thản nhiên nói.

“Anh tôi là Hàn Tam Thiên, muốn lấy truyền nhân của nhà họ Bạch.

Tôi muốn nhìn xem, kẻ nào dám ngăn cản”, Hàn
Bát Bách gằn giọng nói.

Quân Tường nheo mắt lại, một tay đặt lên vai Bạch Tiểu Hoàng rồi ngồi lại vị trí.

Sau đó anh vỗ nhẹ vai cô ta, nói: “Đừng để ý! Tiếp tục khám bệnh đi!”
Anh còn tìm một cái ghế, ngửa người về sau, nheo mắt lại, nói: “Hôm nay có tôi ở đây! Kể cả Thiên Vương đến cũng
không bắt cô lấy chồng được”.

Giọng nói chắc chắn, khí thế hùng hồn!
Dường như anh đang nắm cả thiên hạ trong tay.

Giống như vị vua quyết định sinh tử của mọi người.

Quân Tường quay đầu lại nhìn về phía Hàn Bát Bách đang phẫn nộ, khoát tay nói: “Nhà họ Hàn có những chiêu nào,
tôi cũng tiếp hết”.

Sắc mặt Hàn Bát Bách lạnh lùng hẳn đi.

Người khác sợ nhà họ Hàn như sợ hổ, thậm chí gặp mà còn muốn tránh thật xa.

Nhưng…
Tên này không những không tránh mà còn kiểu muốn cưỡi trên lưng hổ!
“Được… Được lắm”, Hàn Bát Bách cười lớn rồi dẫn người rời đi.

Đoán là đi tìm người đến.

Bạch Tiểu Hoàng chống tay dưới cằm, trong đôi mắt lấp lánh đó cảm giác toàn là những vì sao.

“Anh bá đạo thật đấy!”, Bạch Tiểu Hoàng nhìn Quân Tường, nói.

“Nhà họ Bạch là thế gia y học, sao lại để cô gả cho nhà họ Hàn được?”, Quân Tường có chút khó hiểu, chau mày hỏi.

“Ha ha…”, nhắc đến nhà họ Bạch, Bạch Tiểu Hoàng lại cười mỉa.

Hai tay ôm lấy đầu mình rồi ngước nhìn lên trời.

“Nhà họ Bạch trọng nam khinh nữ, còn tôi có tố chất nhất trong top thanh niên của nhà họ Bạch”.

“Hơn nữa tôi còn là con riêng của nhà họ Bạch”.

Bạch Tiểu Hoàng nheo mắt lại nói: “Con riêng, lại là con gái, kể cả có tài năng bẩm sinh nhưng sinh ra trong nhà họ
Bạch thì cũng là điều bất hạnh”.

Nhớ lại những chuyện trước đây, Bạch Tiểu Hoàng lại xúc động: “Tôi vốn tưởng rằng, tôi đánh bại được những thành
viên khác cùng trang lứa của nhà họ Bạch thì họ sẽ coi trọng tôi, sẽ thay đổi vận mệnh của tôi”.

Cô ta lại đặt tay xuống bàn, thở dài nói: “Nhưng tôi nghĩ ngây thơ quá”.

“Nhà họ Bạch chỉ coi tôi là công cụ để liên hôn mà thôi”.

“Kể cả giỏi đến mức có thể tranh giành vị trí gia chủ thì cũng thế mà thôi”.

“Đúng là nực cười”, Bạch Tiểu Hoàng vừa nói vừa lắc đầu.

Quân Tường gật đầu, càng gia tộc có kế thừa lâu đời thì tư tưởng trọng nam khinh nữ càng nặng.

Anh giơ tay sờ nhẹ lên búi tóc của Bạch Tiểu Hoàng.

“Không sao đâu! Vẫn còn tôi đây”, anh nhìn về phía trước nói.

“Có tôi ở đây, không ai có thể ép buộc cô làm gì”.

Anh dừng lại một chút rồi nghiêng đầu nhìn Bạch Tiểu Hoàng nói: “Không ai có thể”.

Bạch Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Vậy vận mệnh của tôi giao cả cho đại anh hùng rồi”.

Sau đó hai tay đan vào nhau đặt trên bàn dài.

Cô ta lại chớp chớp mắt, giống như con nai bị thương.

“Nhà họ Bạch có 30.

016 phương thuốc, lúc 15 tuổi tôi đã đọc thuộc rồi”.

“Từ lúc sáu tuổi, ngày nào trước khi đi ngủ tôi cũng đọc thuộc hai mươi bức vẽ về các loại thuốc”.

“Mỗi năm những người khác của nhà họ Bạch khám miễn phí cho 1000 người, còn tôi đặt mục tiêu cho mình là
36000 người”.

Bạch Tiểu Hoàng cắn môi, sau đó lại tiếp tục nói: “Từ nhỏ đến giờ, không có ngày nào là tôi không cố gắng”.

“Nhưng tại sao nhà họ Bạch lại không nghĩ đến cảm nhận của tôi”.

Cô ta nói mà ánh mắt đỏ hoe.

Quân Tường có thể tưởng tượng ra Bạch Tiểu Hoàng có nhiều nỗi khổ tâm.

Từ nhỏ đã phải sống một cách kiên cường, đối mặt với bao nhiêu phong ba bão táp nhưng vẫn phải mạnh mẽ.

Nhưng cố gắng mà vẫn không được báo đáp, chân thành đổi lại là tổn thương.

Cô ta thở dài, đôi mắt đỏ hoe.

Sau đó quay sang hỏi Quân Tường: “Anh hùng à! Tôi sống mệt mỏi lắm”.

“Anh hãy để tôi ở bên cạnh anh, đừng đuổi tôi đi…”.

“Được không…?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play