Hỏi thế gian tình ái là chi, mà đôi lứa thề nguyền sống chết?
Không biết tại sao, mỗi lần Bạch Tiểu Hoàng nghe thấy Quân Tường dữ với mình thì cô ta lại có cảm giác rất đặc
biệt.
Lúc đó, cô ta lại muốn được gần anh hơn.
Giống như được tắm trong gió xuân, toàn thân thoải mái dễ chịu nhưng cũng như kiểu ăn phải mật ong, không thể
thoát ra được.
Trong mắt cô ta lúc này chứa đầy vẻ yêu mến.
“Thật sự muốn anh vô tình với tôi”, Bạch Tiểu Hoàng nhìn Quân Tường, liếm môi nói.
Vừa nói cô ta vừa nghiêng người nhìn về phía Ngô Thu đang nằm trên ghế sofa.
“Vết thương do súng bắn, hai lần bị thương, giờ lệch xương rồi”, cô ta vừa lấy túi của mình ra, vừa nói.
Ngô Thu nghe thấy vậy liền gật đầu.
“Nhà họ Bạch giỏi nhất là vết thương về xương, có ba lý do”, Bạch Tiểu Hoàng đeo gang tay lên rồi bày các loại
thuốc của mình ra, lại nói tiếp.
Tất nhiên, mặc dù nói nhưng ánh mắt cô ta vẫn nhìn Quân Tường.
Quân Tường theo bản năng lập tức tiếp lời cô ta: “Nhà họ Bạch lưu truyền thuốc xương khớp, đúng là số một thế
giới”.
Bạch Tiểu Hoàng nghe thấy vậy thì lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Trong nội bộ nhà họ Bạch chúng tôi, loại thuốc này
được gọi là thuốc nắn xương”.
“Chính là kỹ thuật gắn xương độc nhất và sự hiểu biết về xương khớp của nhà họ Bạch”.
Vừa nói, Bạch Tiểu Hoàng vừa ngẩng đầu nhìn Quân Tường, nói: “Thật ra, chân này không phải vấn đề về xương”.
“Là kinh lạc!”, Quân Tường ở bên cạnh nói.
Bạch Tiểu Hoàng khi nghe thấy Quân Tường nói như vậy thì trong mắt như lấp lánh những vì sao.
“Đúng vậy! Là kinh lạc”, sau đó cô ta chỉ tay vào xung quanh đầu gối của Ngô Thu, chỉ vào chỗ da xanh mét, lúc này
mới nói: “Về phần xương khớp thì tôi không thành vấn đề.
Nhưng còn kinh lạc thì nhà họ Bạch tôi…”.
“Tôi làm được! Cô chỉ cần chữa khỏi phần xương khớp cho anh ấy là được”, Quân Tường nói.
Bạch Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Vậy thì dễ làm rồi”.
“Trên thế giới này, bất cứ bệnh viện nào cũng không chữa xương khớp tốt như nhà họ Bạch của tôi đâu.
Chân của
anh cũng chỉ có nhà họ Bạch mới giúp anh hồi phục được thôi”, trong lúc Bạch Tiểu Hoàng nói, trong giọng nói chứa
đầy vẻ tự tin vốn có của một gia tộc lớn.
Nhà họ Bạch là một trong những thế gia y học của Võ Quốc.
Mặc dù không phải là Thiên Môn nhưng đến Thiên Môn cũng phải nể mặt vài phần.
Bạch Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Ngô Thu một cái rồi nói: “Không bôi thuốc tê, anh chịu được chứ?”
Ngô Thu vốn có khao khát mãnh liệt đôi chân của mình được hồi phục.
Vì vậy, khi nghe thấy Bạch Tiểu Hoàng nói
như vậy thì anh ta lắc đầu, nói: “Chỉ cần khỏi chân thì tôi thế nào cũng được”.
“Đi lấy chậu nước sạch giúp tôi, cảm ơn”, Bạch Tiểu Hoàng quay đầu lại nói với vệ binh ở bên cạnh.
Vệ binh lập tức đi lấy một chậu nước đến.
Bạch Tiểu Hoàng lấy dao y tế chuyên dụng của nhà họ Bạch.
Lưỡi dao cong, độ cong tầm đít chai.
“Sẽ đau lắm đó”, Bạch Tiểu Hoàng nói.
Ngô Thu nghe thấy vậy chỉ cắn chặt răng.
Lúc này Bạch Tiểu Hoàng bắt đầu hành động.
Bọc to bên dưới đầu gối Ngô Thu bị xé ra, lộ ra xương trắng bên trong.
Thân người của Ngô Thu căng thẳng, sắc mặt trở nên tái nhợt đi, trên người cũng toát hết mồ hôi.
Anh ta cắn chặt răng, hai tay nắm chặt hai bên ghế sofa.
Bởi vì dùng lực mạnh nên các khớp ngón tay đều nhợt nhạt.
Két két!
Một âm thanh giòn giã vang lên, Ngô Thu đau đớn, cơ thể co giật.
Bạch Tiểu Hoàng lấy ra một cái nhíp rồi gắp những xương gãy vụn trong bọc ra, sau đó ném lên trên chậu nước bên
cạnh.
“Các mạch máu như sắp vỡ, chuẩn bị cầm máu”, Bạch Tiểu Hoàng chau mày, nói.
Bàn tay của Quân Tường làm một động tác trên không trung.
Cây kim vàng đâm trực tiếp vào mấy huyệt vị trên chân của Ngô Thu, lúc này máu tươi cũng ngừng chảy.
Động tác của Bạch Tiểu Hoàng rất nhanh, sau đó dùng dao nhỏ cắt bọc đó ra.
Lúc này, những chiếc xương biến dạng lần lượt được tháo ra.
Ngô Thu đau đến mức cắn chặt răng, mồ hôi như nước chảy.
Hai tay đã nắm nát ghế sofa.
Từ đầu đến cuối, Bạch Tiểu Hoàng lấy ra mười hai chiếc xương gãy trên người Ngô Thu.
Tất cả đều dị dạng, kích cỡ khác nhau.
Bạch Tiểu Hoàng lấy ra một cái lọ nhỏ.
“Tất cả những xương biến dạng đã được cắt hết ra rồi.
Tầm một tháng sau, xương chân của anh sẽ được tái tạo.
Hai
tháng sau, nếu như kinh lạc không có vấn đề thì sẽ hồi phục được như thường”.
Vừa nói, cô ta vừa đổ chất lỏng màu trắng từ trong lọ ra.
Tất cả đều đổ lên chân của Ngô Thu.
Giống như thuốc tiêu độc, chân của Ngô Thu lập tức được phủ màu trắng.
Ngô Thu lập tức cảm thấy trên chân mình có cảm giác lạnh buốt.
Dường như giảm đi nỗi đau trên người, thậm chí toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đến lượt anh rồi”, Bạch Tiểu Hoàng rửa sạch dao phẫu thuật của mình, nghiêng đầu nói với Quân Tường.
Quân Tường gật đầu.
Sau đó anh khoát tay rồi rút kim vàng ra đâm vào xung quanh chân Ngô Thu.
Năm đó Ngô Thu không chữa trị hẳn hoi nên dẫn đến các dây thần kinh và kinh lạc xung quanh chân của anh ta giờ
đây hoại tử hết rồi.
Vì vậy, kim của Quân Tường châm xuống rồi bàn tay khẽ dùng lực nhẹ.
Ngô Thu cảm thấy một luồng khí chạy quanh chân mình.
Cảm giác tê tê nhưng cảm thấy chân mình nhất thời có rất nhiều trạng thái.
Giống như kiểu ngồi lâu mà chân bị tê
vậy.
Mà cảm giác này trước đó anh ta không có được.
Quân Tường dùng tay xoắn xoắn kim hơn hai mươi phút, lúc này mới nhấc ra.
“Kinh mạch thông rồi”, Quân Tường quay đầu nhìn Bạch Tiểu Hoàng, nói.
Bạch Tiểu Hoàng gật đầu, nói: “Vậy thì tốt! Chỉ cần kinh mạch thông thì tôi nắm chắc 90% sẽ hồi phục được như ban
đầu”.
“Bảo người tiễn cô Bạch về đi”, Quân Tường nói.
“Tôi muốn anh tiễn tôi”, Bạch Tiểu Hoàng lắc đầu, đôi mắt kiều diễm, trong ánh mắt lấp lánh khiến rung động lòng
người.
Quân Tường vừa định lên tiếng thì cô ta đã nói tiếp: “Không tính vào trong điều kiện kia”.
Quân Tường nhìn Bạch Tiểu Hoàng một cái rồi gật đầu.
“Hôm nay cô giúp tôi nhiều nên tôi theo ý cô một lần”, nói xong anh quay đầu nhìn Ngô Thu nói: “Hôm nay tôi sẽ bảo
Trần Nộ ở lại chỗ anh.
Hôm nay chân của anh vẫn chưa ổn hẳn, ngày mai tôi sẽ bảo Trần Nộ sắp xếp cho anh.
chuyển nhà”.
Ngô Thu đau đến nỗi toàn thân như mất hết sức lực, cười nói với Quân Tường: “Tiểu Tường! Cảm ơn cậu nha”.
“Anh em với nhau, đừng khách khí”, Quân Tường cười đáp lại.
“Phải rồi…”, Ngô Thu ngập ngừng, nói.
“Sao vậy ạ?”, Quân Tường quay đầu lại nhìn Ngô Thu, hỏi.
Ngô Thu khó xử, hỏi: “Cậu còn nhớ Vương Định không?”
Trong đầu Quân Tường lập tức hiện ra hình ảnh một người trẻ tuổi ban đầu hay đi cùng mình.
Cậu ta với dáng người đen gầy, lúc nào cũng nhìn mình cười, toàn gọi mình là đại ca.
Mỗi lần lấy trộm được dưa
chuột hay cà chua đều lén đưa cho mình ăn.
Chỉ có điều, sau này lại mất tích.
Quân Tường lập tức gật đầu, nói: “Nhớ chứ ạ! Cậu ta làm sao thế?”
“Lúc đó tôi bị thương, cậu ta cũng vậy, cùng chữa ở một nơi với tôi, chúng tôi cùng xuất ngũ.
Cậu ta còn bị thê thảm
hơn tôi”.
“Tiểu Tường! Nếu cậu có thể giúp được thì cậu giúp cậu ta với, được không?”, Ngô Thu thở dài rồi nói.
Quân Tường gật đầu, nói: “Nhà cậu ta ở đâu, giờ tôi sẽ đi tìm cậu ta”.