Quân Tường thật sự có rất ít ký ức đối với nhóm bạn học này.
Thứ nhất, lúc Quân Tường đi học cảm thấy mình như không tồn tại, thậm chí không có một người bạn nào.
Một điều khác là ban đầu Quân Tường vẫn chưa tốt nghiệp thì đánh nhau với người khác nên bị đuổi học.
Chính vì bị đuổi nên anh tức nhau với bố rồi bỏ nhà đi.
Từ đó quen Khương Hân.
Nhớ lại những chuyện đã qua mà Quân Tường bật cười.
Anh không để ý đến âm thanh đó mà nhìn về người con gái trước mặt.
Hồi đi học, đây là lớp trưởng của lớp họ, Lâm Hiểu Vy.
Thời gian như con dao giết chết thanh xuân, năm đó Lâm Hiểu Vy là cô gái vô cùng đáng yêu thuần khiết.
Vậy mà
giờ đây trên mặt đã có dấu vết của thời gian.
“Lớp trưởng, là tôi đây”.
Nhìn thấy bạn học cũ, trên mặt Quân Tường mang theo nụ cười.
Nhưng ngoài mấy người này thì những người khác
Quân Tường đã quên sạch tên rồi.
Lâm Hiểu Vy thấy Quân Tường đáp lời nên lập tức bật cười, nói: “Cậu đừng nghe họ nói linh tinh.
Trước đó không có
tin tức gì của cậu, mấy năm nay cậu đi đâu thế?”
Quân Tường khẽ cười, nói: “Đều là những nơi khổ cực ý mà.
Đi lính mấy năm, giờ về rồi”.
Lâm Hiểu Vy nhìn Quân Tường một cái, thấy anh ăn mặc bình thường thì nghĩ ngay anh chỉ xuất ngũ rồi về quê thôi.
“Không sao, về nhà rồi tìm việc là được.
Hôm nay vừa hay là dịp các bạn tụ họp, cùng đi đi”.
Lâm Hiểu Vy không quá xinh nhưng ngoại hình vô cùng đáng yêu.
Tính tình cũng nhiệt tình, tưởng Quân Tường không có việc làm nên muốn dẫn anh đi tham gia họp lớp với các bạn
khác để lôi kéo mối quan hệ, tiện tìm việc luôn.
Nhưng, trong nhóm bạn học cũ này, ngoài hai ba người còn niềm nở với Quân Tường.
Còn những người khác hầu
như mặt không biểu cảm, thậm chí có người còn với vẻ khinh bỉ.
Quân Tường không để tâm, vì anh khác biệt hoàn toàn với đám người này.
Ngay lập tức anh lắc đầu, nói: “Thôi! Tôi đang ở đây đợi người”.
“Cùng đi đi! Mấy bạn học lớp mình ổn định lắm, lúc đó sẽ giúp cậu một phen, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?”, Lâm
Hiểu Vy nhấn mạnh.
“Có phải sợ không có tiền đi ăn phải chia tiền không?”, bên cạnh Lâm Hiểu Vy có một bạn học mặc vest, nói với vẻ
mặt khinh bỉ.
Lâm Hiểu Vy nghe thấy lời này thì vội kéo hắn ta một cái, nói: “Tôn Tường! Cậu câm miệng lại ngay cho tôi”.
Quân Tường không thèm nhìn hắn ta một cái mà nói thẳng: “Thật sự tôi đang đợi người”.
“Hừm! Nghèo rớt mồng tơi mà bày đặt đợi ai chứ…?”, thấy mình bị phớt lờ nên Tôn Tường càng khinh bỉ hơn.
“Anh nhìn mấy bộ này thế nào?”, Trần Nhã từ đằng xa xách lại một đống đồ, trong tay cầm quần áo cổ trang của trẻ
con.
Sự xuất hiện của Trần Nhã khiến tất cả mọi người ở đây đều chấn động.
Ngay lập tức cô ta trở thành điểm sáng nhất trên đường phố này.
Đến bên cạnh Quân Tường, nhìn thấy nhiều người như này nên Trần Nhã ngây người ra.
Quân Tường lên tiếng giới thiệu: “Đây là vợ sắp cưới của tôi”.
“Đây là lớp trưởng hồi học với tôi”, Quân Tường giới thiệu.
Còn những người khác, Quân Tường thật sự không nhớ ra tên.
Trần Nhã gật đầu rồi bắt tay với Lâm Hiểu Vy.
Ánh mắt của nhóm bạn học cũ lập tức nhìn về phía Trần Nhã.
Ngay cả Lâm Hiểu Vy cũng với vẻ mặt chấn động, nói: “Cậu được đấy! Mấy năm không gặp mà có vợ sắp cưới xinh
thế”.
Quân Tường cười rồi quay đầu nói với Trần Nhã: “Cô chọn bộ nào cũng đẹp”.
“Nhưng tôi không biết con gái anh mặc cỡ bao nhiêu?”, Trần Nhã lấy ra một bộ đồ nhỏ, chau mày nói.
Miệng cô ta mấp máy, trông đáng yêu vô cùng.
Nhưng đám bạn học lại giật mình.
Đặc biệt là Lâm Hiểu Vy, nắm chặt tay Quân Tường, hỏi: “Con gái? Cậu còn có
con gái rồi cơ à?”
Quân Tường gật đầu, nói: “Ừm! Nhưng là của vợ khác”.
Lâm Hiểu Vy: “…”.
Tôn Tường: “…”.
Những bạn học khác: “…”.
Có hai vợ chưa cưới, chuyện gì vậy?
“Lớp trưởng! Chúng tôi dạo phố tiếp đây, sau này có cơ hội sẽ gặp lại”, Quân Tường gật đầu nói với Lâm Hiểu Vy.
Anh kéo tay Trần Nhã rồi tiếp tục đi về trước.
Lâm Hiểu Vy day day đầu, quay đầu nhìn về phía Tôn Tường: “Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Cậu ta có hai vợ chưa cưới luôn?”
Tôn Tường cũng với vẻ mặt không dám tin, nhìn bóng hình của Trần Nhã rồi ấp úng nói: “Không nghe nhầm, chỉ có
điều… Sao có thể…?”
“Đúng là cô gái bất hạnh mà”.
“Cô gái ngốc đó lại đi theo tên nghèo rớt mồng tơi đó”, các bạn học nam đều thấy xót xa.
“Hừm! Quân Tường cũng đẹp trai mà, hơn các cậu nhiều”, Lâm Hiểu Vy lên tiếng phản bác.
“Nhưng nghèo thì có tác dụng gì?”
“Đúng thế! Ở thời đại này chỉ xem cậu có tiền hay không thôi”.
“Không tiền thì đẹp trai mấy cũng vứt”.
Lâm Hiểu Vy không cãi lại được đám con trai này nên nhún vai, nói: “Các người là đang đố kỵ với Quân Tường”.
Quân Tường kéo tay Trần Nhã rồi đi dạo phố.
“Hình như anh không thích đám bạn học kia à?”, Trần Nhã đặt quần áo trẻ con vào trong túi, quay đầu nói với Quân
Tường.
Quân Tường lắc đầu, nói: “Thật ra không phải không thích, chỉ là sau khi đi lính thì không chung chí hướng với họ
nên giờ cũng không có gì để nói”.
Trần Nhã gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Hiện giờ quyền thế của Quân Tường, đừng nói là đám bạn học đó mà ngay
cả những gia tộc đẳng cấp của thành phố Thiên Nam khi thấy anh thì cũng phải khách khí.
“Anh ăn sáng chưa?”, Trần Nhã nói.
“Ăn một ít rồi”.
“Tôi mời anh nhé”, dường như nghĩ ra gì đó nên Trần Nhã nói với Quân Tường.
“Được thôi!”
“Vậy tôi dẫn anh đi”, Trần Nhã cười tít mắt như hình lưỡi liềm.
Hai người đi tầm mười phút hơn thì đi đến quán ăn có tên là ‘Vân Hải Hội’.
“Hồi nhỏ, mẹ tôi rất thích ăn tào phớ”.
Ngồi ở tầng một của quán ăn, Trần Nhã chọn tùy ý một bàn rồi ngồi đối diện với Quân Tường, sau đó cô ta gọi hai
bát tào phớ, bắt đầu nhớ lại những ký ức xưa.
“Tào phớ của quán này là ngon nhất, vì vậy mẹ tôi thường dẫn tôi đến đây ăn”.
“Sau này mẹ tôi không còn nữa, có ăn thế nào cũng không tìm lại được mùi vị trước đây”.
Trần Nhã hai tay chống cằm, nói: “Nhưng, không phải là không có mùi vị năm đó, cũng rất ngon.
Mỗi lần đến đây, tôi
đều phải ăn một bát”.
Rất nhanh, tào phớ được nhân viên phục vụ bưng lên.
Quân Tường cầm thìa rồi ăn một miếng.
Mùi thơm nhẹ, trên tào phớ còn có ít ớt xanh và nước chấm đặc trưng, có hương vị rất khác biệt.
Trần Nhã cũng ăn một miếng mà vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Cô ta vừa định nói tiếp với Quân Tường thì cửa quán ăn mở ra, đám bạn học của Quân Tường xông vào trong.
“Ấy? Hai người cũng ăn cơm ở đây à?”, đó là giọng nói của Lâm Hiểu Vy.
Tôn Tường với vẻ mặt khinh bỉ nhìn bát tào phớ trước mặt Trần Nhã, nói: “Đi ăn mà ăn thứ này ư?”